Chương 32: Lộc Tiểu Nguyên không biết bện tóc
Vào đêm.
Chu Diệp vội vàng tu luyện.
Xích Hồng đứng ở bên cạnh linh tuyền như cũ, cứ nhìn như vậy.
Nói thật, nội tâm nàng hơi có cảm xúc.
Nơi này dù sao cũng là nhà nàng.
Chẳng qua Lộc Tiểu Nguyên cho viên yêu đan kia, khiến cảm xúc nhỏ bé trong lòng Xích Hồng quét sạch sành sanh, hận không thể Lộc Tiểu Nguyên ngày nào cũng chỗ này, nàng sẽ cúng bái Lộc Tiểu Nguyên như tổ tông.
Xích Hồng há miệng, mấy luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện, vờn quanh viên yêu đan đỏ rực kia.
Ánh sáng màu đỏ nâng yêu đan rơi vào trong miệng Xích Hồng.
Nàng chưa đạt đến cảnh giới dám nuốt lung tung như Lộc Tiểu Nguyên, chỉ có thể luyện hóa thận trọng .
Trong linh tuyền.
Cảm nhận được khí tức Xích Hồng đang tăng lên từ từ, Lộc Tiểu Nguyên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không để ý đến nữa.
"Tiểu Thỏ Tử, linh khí trong linh tuyền này nồng đậm như vậy, sao tu vi của ngươi tăng lên chậm thế?" Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, không biết nguyên nhân của chuyện này là như thế nào.
Tu vi càng cao, tốc độ hấp thu linh khí càng nhanh, nhưng sức mạnh cần có để đột phá cũng càng nhiều.
Nhưng Tiểu Thỏ Tử mới Huyền Đan Cảnh sơ kỳ.
Huyền Đan Cảnh sơ kỳ, trong quan niệm của Lộc gia nàng, chỉ là một cảnh giới nhỏ mà thôi.
Nghe được câu hỏi của Lộc Tiểu Nguyên, trong lòng Dao Dao cảm thấy đau lòng.
Nàng thở dài một tiếng, sau đó nói: "Lộc tỷ tỷ, tỷ không biết những yêu thú nhỏ như bọn muội khổ như thế nào đâu."
"Sao lại khổ?" Lộc Tiểu Nguyên hơi tò mò.
"Yêu thú khác muội không biết, nhưng từ khi muội sinh ra linh trí đến nay, đều phải dựa vào tự mình tìm tòi mới có thể đi lên con đường tu đạo."
"Ý của muội là muội chưa học pháp môn tu luyện?" Lộc Tiểu Nguyên hình như hơi hiểu.
"Đúng vậy, nếu không muội đã hóa hình lâu rồi." Dao Dao gật đầu.
Tiểu yêu tinh không có ô dù, không có cơ duyên đều như thế này.
Không có ai truyền thụ pháp môn tu đạo cho bọn chúng, tất cả đều chỉ có thể dựa vào tự mình tìm tòi.
Cho nên, tu vi tiến triển tự nhiên sẽ chậm, mà căn cơ cũng không vững chắc.
Bản thân Dao Dao còn may, đánh bậy đánh bạ, căn cơ rất vững chắc, nhưng nếu không có pháp môn tu đạo thượng thừa, cả đời này cao lắm là Huyền Đan Cảnh.
"Cái này thì đơn giản." Lộc Tiểu Nguyên biết rõ nguyên do bèn nói.
"Đơn giản cái gì, thiên phú của muội, căn bản không sáng tạo ra pháp môn tu đạo thích hợp bản thân." Dao Dao cong miệng nhỏ lên.
"Muội muốn pháp môn gì, chỗ tỷ có rất nhiều."
Nói đến chuyện này, Lộc Tiểu Nguyên rất tự tin.
Nàng duỗi tay nhỏ ra, phía trên hiện lên từng chùm sáng lớn bằng móng tay.
Màu sắc của những chùm sáng này không giống nhau, chúng đều phóng ra ánh sáng đặc biệt của mình.
"Muội thử một chút, xem có phù hợp không?" Lộc Tiểu Nguyên đẩy từng chùm sáng kia đến trước mặt Dao Dao.
"Hả?" Dao Dao ngây người.
"Muội không muốn hả? Nếu không muốn để tỷ thu lại."
Dao Dao giơ tay lên, ngăn cản động tác của Lộc Tiểu Nguyên.
Nàng hít sâu.
Đây chính là đại cơ duyên đấy.
"Tạ ơn Lộc tỷ tỷ."
Dao Dao hành lễ thật lòng với Lộc Tiểu Nguyên.
Vừa xoay người, Lộc Tiểu Nguyên lập tức đưa tay đỡ lấy nàng, cười hì hì nói: "Sau này, muội chính là muội muội của Lộc gia ta, không cần khách khí như thế!"
"Đây chính là ân truyền đạo, dưới góc độ của người tu hành, cũng không thua kém ân sinh dưỡng." Khuôn mặt nhỏ Dao Dao trở nên nghiêm túc.
Nàng rất kiên trì hành lễ một cái.
Lần này, Lộc Tiểu Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
"Được rồi, được rồi, muội nhanh chọn lựa đi." Lộc Tiểu Nguyên nói.
"Dạ."
Dao Dao duỗi ngón tay ra, làn da trên ngón tay hiện lên ánh sáng màu phấn hồng, nàng lần lượt chạm vào những chùm sáng kia.
Chạm không nát, như vậy cho thấy không phù hợp với bản thân, không thể cưỡng cầu.
Tổng cộng có tám mươi mốt chùm sáng.
Trong thời gian ngắn, Dao Dao đã chạm bảy mươi cái, vẫn là không có bất kỳ kết quả gì.
Trong lòng nàng hơi khẩn trương.
Nếu như tám mươi mốt chùm sáng không có một chùm sáng nào phù hợp, đến khi đó sẽ có vấn đề rất lớn.
Lộc Tiểu Nguyên không sốt ruột chút nào, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Mỗi một lần thất bại, nàng đều thu chùm sáng không phù hợp với Dao Dao lại.
"Lộc tỷ tỷ, tỷ nói xem, có phải thiên phú của muội rất kém đúng không, vì sao nhiều pháp môn tu luyện như vậy, lại không có một pháp môn nào thích hợp muội." Dao Dao rất mất mát.
Nàng cảm thấy, mặc dù mười pháp môn tu đạo còn thừa lại, nhưng hi vọng khả năng không lớn.
"Muội phải tin tưởng vào bản thân mình." Lộc Tiểu Nguyên rất nghiêm túc.
Trong lòng lại đang cười trộm.
Đồ tốt nhất, nhất định phải xếp ở phía sau cùng.
Vừa mở đã nhận được, thế chả thú vị gì.
"Ừm." Dao Dao gật đầu.
Mặc dù hi vọng không lớn, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Chùm sáng kế tiếp, chạm vào không vỡ, hiển nhiên là không phù hợp.
Chùm sáng tiếp theo, vẫn không vỡ, vẫn không phù hợp.
Tâm tình càng ngày càng kém cỏi.
Thậm chí hơi hoài nghi nhân sinh.
"Nhất định sẽ có, đừng từ bỏ, lỡ như bỏ lỡ, chẳng phải sẽ hối hận cả đời hay sao?" Lộc Tiểu Nguyên đứng bên cạnh khích lệ.
"Ừm."
Có Lộc Tiểu Nguyên khuyên bảo, Dao Dao lại tỉnh lại.
Nàng tiếp tục chạm vào chùm sáng.
Cái này đến cái khác.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một chùm sáng nhỏ hiện lên ánh vàng.
"Hazz!" Dao Dao thở dài.
Nàng nghĩ một chút, vẫn cố cho xong.
Giơ tay lên, đâm ngón trỏ vào.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, đang chuẩn bị tố khổ, nhưng phát hiện đầu ngón tay có biến hóa.
Lộc Tiểu Nguyên cười tươi như hoa.
Dao Dao cảm thấy, đầu ngón tay của nàng chạm vào chùm sáng, có một luồng khí tức ấm áp bọc đầu ngón tay lại.
Nàng thử một chút, dùng sức đâm một cái.
"Phốc."
Chùm sáng vỡ vụn, một điểm sáng vàng nhạt lơ lửng giữa không trung.
Ôi trời ơi, hoá ra là nó.
Dao Dao cười tươi như hoa, nàng chỉ về phía chùm sáng kia, sau đó nói với Lộc Tiểu Nguyên: "Nhìn kia, Lộc tỷ tỷ, muội đúng là có chút thiên phú đấy."
"Thật sự có pháp môn tu đạo thích hợp muội đấy."
"Thật lợi hại." Lộc Tiểu Nguyên rất phối hợp giơ ngón tay cái lên.
Dao Dao đưa tay, nắm điểm sáng, di chuyển điểm sáng vào mi tâm của nàng.
"Chíu!"
Vừa chạm đến mi tâm Dao Dao, điểm sáng lập tức chui vào..
"Oa, cấp bậc cao như vậy!"
Hấp thu được pháp môn tu đạo này, Dao Dao lập tức biết được tất cả tin tức của pháp môn tu đạo này.
Sau khi hiểu biết cấp bậc của pháp môn tu đạo, nàng lập tức vui mừng.
"Lộc tỷ tỷ, cám ơn tỷ nhiều." Dao Dao nhào phía Lộc Tiểu Nguyên.
"Ài, đừng đến đây." Lộc Tiểu Nguyên vội vàng không kịp chuẩn bị, bị té ngã xuống nước.
Chu Diệp bị làm cho tỉnh táo lại từ trước, nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa vỗ tay cho Dao Dao.
"Khụ khụ." Lộc Tiểu Nguyên từ mặt nước xông ra, lau nước trên mặt, ho khan hai tiếng.
Nàng nới với giọng oán giận: "Tiểu Thỏ Tử, muội có thể bình tĩnh một chút được không?"
"Hắc hắc." Dao Dao hơi xấu hổ.
"Được rồi, nhanh đi tu luyện đi." Lộc Tiểu Nguyên phất tay.
"Vâng ạ." Dao Dao nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Lộc Tiểu Nguyên không tức giận là tốt rồi.
Lộc Tiểu Nguyên sờ lên tóc của nàng, ướt sũng, còn hơi loạn, rất không thoải mái.
Nàng chuẩn bị lấy tay cởi bỏ, đột nhiên nhớ đến, nàng căn bản không biết bện tóc.
Kiểu tóc này chính là người mặt to bện cho nàng năm ngàn năm trước...
Tay nàng dừng lại, hơi xấu hổ.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn thoáng qua Dao Dao đang tu luyện, bèn thở nhẹ nhàng.
Sau đó, nàng lại quay đầu nhìn về phía nhện tinh...
Bên bờ, Xích Hồng luyện hóa xong yêu đan, tu vi đạt đến cảnh giới nhỏ đỉnh phong, nàng cảm thấy rất thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, không ngờ, đối phương cũng vừa lúc xoay đầu lại nhìn nàng.
Một khắc này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Xích Hồng cảm thấy có chút không ổn theo bản năng.
"Nhện nhỏ! Ngươi nhìn cái gì vậy! Còn không mau sang đây bện tóc cho Lộc gia!"
"À... hả?" Xích Hồng sững sờ.
Nói cái gì đó? Ta là nhện tinh, làm gì có kỹ năng này.
"Ngươi thất thần cái gì?" Lộc Tiểu Nguyên nói với giọng bực mình.
"Còn không mau sang đây!"
"Được rồi." Xích Hồng lên tiếng, sau đó bước chân đi về phía Lộc Tiểu Nguyên.
Trong lòng Xích Hồng rất bối rối, nhưng nàng không dám nói.
Nàng sợ bị đánh cho tê người.
Nhưng không đến không được.
Đồng thời, nàng đoán.
Lộc tiền bối này, chẳng lẽ là cố ý để nàng làm chuyện này.
Chỉ cần nàng không làm tốt, như vậy Lộc tiền bối này sẽ có cớ.
Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ no đòn.
Nàng hơi hối hận, nàng đồng ý quá nhanh rồi.