Chương 41: Ra ngoài
Lộc Tiểu Nguyên cười hắc hắc không ngừng.
Thủ hộ giả tức giận trợn trắng mắt liếc Lộc Tiểu Nguyên một chút, sau đó mở miệng hỏi: "Tốt, ngươi nói đi, muốn đi cái giới vực nào?"
"Hắc hắc ~ nhóm chúng ta muốn đi nhân gian." Lộc Tiểu Nguyên cười hì hì trả lời.
"Nhân gian?" Thủ hộ giả nhướng mày.
"Ngươi đi nhân gian làm gì? Gần đây nhân gian thực sự rất loạn."
"Ngươi có biết hay không, các giới vực còn lại đã sớm đem tay vươn vào nhân gian, hiện tại ở nhân gian yêu ma quỷ quái đầy đất."
Lộc Tiểu Nguyên bĩu môi.
Nàng cảm thấy lão cẩu này khẳng định là đang lừa dối mình, làm cho mình sợ hãi, sau đó không đi nhân gian nữa.
"Ngươi yên tâm tốt, với thực lực của Lộc gia, đặt đâu cũng có thể sống thoải mái." Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tự tin.
Nàng tin tưởng, với thực lực bản thân, sau khi đến nhân gian , có thể vượt qua mọi trở ngại.
"Tuy nói thực lực tổng thể của nhân gian phi thường yếu, nhưng cũng không phải chỗ cho cảnh giới như ngươi làm càn nổi." Thủ hộ giả vẫn còn có chút lo lắng.
"Ai nha!"
"Ở Mộc giới thật nhàm chán, mỗi ngày ngoại trừ ngẩn người chính là ngẩn người, ta chỉ muốn đi nhân gian chơi một chút thôi, ta chắc chắn sẽ không trêu chọc những đại tu hành giả kia." Lộc Tiểu Nguyên vẻ mặt tội nghiệp nắm lấy góc áo thủ hộ giả, mở miệng cầu khẩn.
"Tốt tốt tốt, ta sợ ngươi rồi." Thủ hộ giả vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó, hắn nắm lấy cánh tay Lộc Tiểu Nguyên, hóa làm một đạo lôi quang đỏ rực bay về phía chỗ sâu trong Lạc Nhật thâm uyên.
Tốc độ nhanh đến một cấp độ kinh khủng.
Chu Diệp chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó cảnh tượng chung quanh đã có biến hóa mới.
"Oa, trời ạ, nhìn kìa." Dao Dao đang ghé vào bọc nhỏ, che miệng kinh hô.
Bên trong đôi mắt của Kim Vũ Phi Ưng cũng tràn ngập rung động.
Chu Diệp có chút kỳ quái, sau đó bắt đầu quan sát cảnh vật chung quanh.
"Ầm ầm. . . Ầm ầm. . ."
Trên bầu trời là mây đen mênh mông vô bờ , trong đó tràn ngập sấm sét ầm ầm, giống như tận thế giáng lâm.
Phía dưới, mây đen lại như nước biển cuồn cuộn đang không ngừng tuôn trào, làn sóng sau càng to hơn làn sóng trước.
Ngẫu nhiên có một đạo lôi quang từ trên bầu trời rơi xuống, bổ vào trong mây đen phía dưới, đánh tan một đám mây đen nhỏ.
Ngoài chung quanh ra, chân trời cũng có cảnh tượng như thế, không có chút tung tích nào của đại lục.
Nếu Chu Diệp suy đoán không sai, cái địa phương này hẳn đã sớm rời xa đại lục, giống như là hải đảo ngoài khơi kiếp trước.
Lúc này, thủ hộ giả mang theo Lộc Tiểu Nguyên đi vào một ngọn núi đen lẻ loi trơ trọi.
Toà núi đen này, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi của nó.
Phần thân nó vô số mây đen vờn quanh, mà dưới tầng mây, chính là vực sâu.
"Núi này. . ." Lộc Tiểu Nguyên chỉ vào ngọn núi đen đến mức như hút hết ánh sáng, muốn nói lại thôi.
"Ngọn núi này, không chỉ có ngươi và ta không động được nửa phần, cho dù vị kia đến, cũng vô pháp rung chuyển, tựa hồ cũng không phải là một ngọn núi, mà là một đồ vật kì lạ gì đó." Thủ hộ giả giải thích .
"Lợi hại như vậy?" Lộc Tiểu Nguyên kinh ngạc.
Núi cao vạn trượng bình thường cũng ngăn không được một chưởng tiện tay của nàng.
Nhưng ngọn hắc sơn này, không ngờ vững chãi như thế.
Lộc Tiểu Nguyên không tin, nàng tới gần ngọn núi, tay nhỏ trắng nõn đặt lên một tảng đá nhô lên, huyền khí trong cơ thể liên tục phát ra không ngừng, thanh thế cực lớn.
Nàng muốn chứng minh, cho dù Lộc gia nàng không cách nào rung chuyển ngọn núi này, nhưng vẫn có thể rút ra một khối đá.
"Ngươi từ bỏ đi, chuyện này không có khả năng." Thủ hộ giả cười thầm.
Nghĩ tới trước đây, hắn cũng giống Lộc Tiểu Nguyên không tin điều cổ quái, mà trùng hợp là, cả hai chọn cùng một tảng đá.
Quả nhiên.
Thủ hộ giả không cần phải đợi lâu, Lộc Tiểu Nguyên từ bỏ.
"Thật đúng là lợi hại như vậy." Lộc Tiểu Nguyên vò đầu.
Hắc sơn cho nàng cảm giác giống như là tạo thành từ sắt thép , sờ tới sờ lui chỉ thấy cứng rắn băng lãnh, chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này nên Lộc Tiểu Nguyên có chút phát mộng.
"Tốt, đừng để ý cái này nữa." Thủ hộ giả lôi kéo Lộc Tiểu Nguyên, bay lên đỉnh núi.
Từ đằng xa quan sát, đỉnh núi phảng phất như đã bị đao gọt qua, vô cùng trơn nhẵn.
Mà sau khi Lộc Tiểu Nguyên rơi xuống đỉnh núi lại phát hiện trên mặt đất khắc vô số kí tự mà nàng căn bản xem không hiểu.
Từng chữ từng chữ lóe lên thanh sắc quang mang nhàn nhạt, ngoài ra còn có những đường cong bao bọc các chữ này lại.
Đồng dạng, những đường cong này cũng tản ra quang mang.
Từ không trung nhìn xuống, những đường cong này kết hợp ký tự, hình thành một cái trận pháp cực lớn, bán kính phải khoảng một dặm .
"Đây chính là Dịch Chuyển Không Gian trận." Thủ hộ giả vừa cười vừa nói.
"Làm sao mở ra?" Vẻ mặt Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy mong đợi hỏi.
Ba sinh linh trong bao nhỏ cũng có cảm giác cực kì chờ mong .
Kim Vũ Phi Ưng cũng muốn đi nhân gian nhìn một chút, lúc trước còn cảm thấy Lộc Tiểu Nguyên rất không có khả năng mang theo nó, nhưng hiện nay xem ra, bản thân mình tựa hồ cũng có cơ hội đi nhân gian dạo một vòng a!
"Mở ra trận pháp cần một luồng năng lượng cực lớn." Vẻ mặt thủ hộ giả tràn đầy mỉm cười.
Hiện tại chưa tới thời gian Lạc Nhật thâm uyên mở ra, cho nên, số năng lượng này hắn khẳng định sẽ không bỏ ra.
Lộc Tiểu Nguyên hiển nhiên cũng biết rõ ý tứ của thủ hộ giả .
Trong lòng thầm mắng lão cẩu.
Sau đó, những khỏa tinh thể hình thoi lớn chừng móng tay, liên tiếp xuất hiện bên trong lòng bàn tay Lộc Tiểu Nguyên.
"Nha, rất giàu có a, Thiên cấp Linh Tinh." Thủ hộ giả lông mày nhíu lại, trong mắt có vẻ hâm mộ.
Hắn vẫn còn đang suy tư, có nên chiếm làm của riêng hai viên không.
"Tổng cộng là mười khỏa, đủ mở ra Dịch Chuyển Không Gian Đại trận chưa?" Lộc Tiểu Nguyên giơ tay lên, hướng về phía thủ hộ giả hỏi.
"Đủ rồi." Thủ hộ giả gật đầu, tâm tư nhỏ phi tốc chuyển động.
"Bất quá a, mở ra Dịch Chuyển Không Gian Đại trận rất là hao phí tâm thần, mở ra một lần, ta cần tĩnh dưỡng trọn vẹn nửa tháng a, thử nghĩ mà xem, trong vòng nửa tháng không thể tu luyện, đó là cái loại tư vị như thế nào ." Thủ hộ giả cầm mười khỏa Linh Tinh trong lòng bàn tay Lộc Tiểu Nguyên , sau đó vẻ mặt không tình nguyện nói.
"Ngươi lừa dối ai vậy?" Lộc Tiểu Nguyên hai tay chống nạnh, tức giận chất vấn.
"Ngươi không phải chỉ là muốn Linh Tinh của Lộc gia thôi sao? Ngươi nói thẳng ra thì có vấn đề gì? Lộc gia ta cũng không phải người hẹp hòi ."
"Được, ta muốn hai viên." Thủ hộ giả gật đầu.
"Không cho." Lộc Tiểu Nguyên có chút quay người, có chút ngửa đầu.
"Ngươi không phải nói ngươi không phải người hẹp hòi à?" Khóe miệng thủ hộ giả hơi giật giật.
"Lộc gia cũng không phải người, ta là một con hươu a." Lộc Tiểu Nguyên rất chân thành nói.
Ngẫm nghĩ một chút, nàng xuất ra một khỏa Linh Tinh, ném cho thủ hộ giả, "Đây coi như là thù lao cho ngươi! Ngươi cần phải nhớ, hôm nay từ đầu tới cuối chưa từng gặp Lộc gia a."
Thủ hộ giả nhìn xuống Linh Tinh trong tay, trợn mắt một cái.
"Cái quả này, mới chỉ là cấp bậc Thiên cấp hạ phẩm, ai mà thèm a."
Hắn rất coi nhẹ.
"Không muốn thì đưa lại cho ta ." Lộc Tiểu Nguyên đưa tay, muốn đòi lại.
"Đừng, ngươi đứng xa một chút, ta giúp ngươi khai mở pháp trận, ngươi xéo đi càng sớm càng tốt, để ta được thư thái." Thủ hộ giả cấp tốc thu hồi Linh Tinh, sau đó nói.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói gì.
Thủ hộ giả đi đến một bên, mười khỏa Linh Tinh trong tay ném ra ngoài tám khỏa.
Tám khỏa Linh Tinh phân biệt hướng về phía tám phương hướng bay đi, bọn chúng lần lượt rơi vào bên trong từng cái cửa động nho nhỏ.
"Mở trận!" Thủ hộ giả hét lớn một tiếng.
Bất chợt, đường vân trên mặt đất bộc phát ra quang mang mãnh liệt.
Đúng vị trí trung tâm của trận pháp, một đạo thanh quang phóng lên tận trời, phá nát rất nhiều mây đen trên không trung, bắn thẳng tới bầu trời.
Bầu trời tối tăm mờ mịt bị đạo thanh quang này đánh lủng một cái động lớn, biên giới cái lỗ như kính bị vỡ vụn, trăm ngàn vết rạn còn đang chậm rãi lan tràn.
"Nhanh đi vào." Thủ hộ giả chỉ vào thanh quang, nói với Lộc Tiểu Nguyên.
"Hừ!" Lộc Tiểu Nguyên hừ nhẹ một tiếng, sau đó bước về phía thanh quang .
"Ngươi lừa ta hai viên Linh Tinh, ta nhớ kỹ rồi." Khi tới gần thanh quang, Lộc Tiểu Nguyên quay đầu hướng về thủ hộ giả nói.
Thủ hộ giả thờ ơ nhún nhún vai.
Hắn đột nhiên cười nói: "Ta cũng nhắc nhở ngươi a, nhớ kỹ bảo vệ tốt mấy bằng hữu của ngươi, nếu không lỡ như lực lượng dư ra của trận pháp làm bọn hắn chấn động đến hồn phi phách tán thì cũng không liên quan tới ta."
Nghe vậy, thần sắc Lộc Tiểu Nguyên nghiêm túc, dùng sức vận chuyển huyền khí, lực lượng cuồn cuộn bảo vệ lấy bọc nhỏ .
Sau đó, nàng đi vào bên trong thanh quang.
"Oanh!"
Cột sáng càng ngày càng chói mắt, thân ảnh Lộc Tiểu Nguyên trong chớp mắt đã biến mất.
Sau khi Lộc Tiểu Nguyên biến mất, cột sáng tiêu tán, trong lòng bàn tay thủ hộ giả xuất hiện ba khỏa Linh Tinh, hắn tung hứng một cái, trên mặt tươi cười, "Hắc hắc, đã rất lâu rồi không giàu có như vậy."
Vị trí chính giữa đại lục, cổ thụ cách trời ba thước mở to mắt, âm thanh già nua nỉ non truyền ra.
"Tiểu nha đầu này thật đúng là nghịch ngợm, lần này còn chạy đến ngoại giới chơi đùa. . ."