Chương 51: Nhóm chúng ta ôm chặt đùi liền tốt
Buổi chiều, ánh nắng chói chang vẩy vào trên thân , khiến người ta cảm thấy thật ấm áp.
Gió nhẹ thổi qua, áo vụn nửa người trên của Tần Nghị theo gió phiêu lãng.
Bỗng nhiên, ngón tay hắn có chút rung động, sau đó hắn dần dần thức tỉnh.
Bên trong ý thức, hắn cảm giác được một cách rõ ràng lần này mình chưa chết.
Thế nhưng cũng rõ ràng bị thương rất nặng.
Tần Nghị từ từ mở mắt.
Đập vào mắt, là khuôn mặt trải qua sương gió của Lữ lão.
Bởi vì Lữ lão ở quá gần, nên Tần Nghị bị dọa cho kêu to một tiếng, suýt nữa té xuống khỏi lưng ngựa.
"Công tử, ngươi cảm giác thế nào?" Lữ lão vội vàng đỡ lấy hắn, sau đó quan tâm hỏi.
"Lữ lão, ta không sao."
"Ta cảm giác tổn thương trên thân thể đã tốt, chỉ là bây giờ còn khá suy yếu, không cần lo lắng."
Cẩn thận cảm thụ tình huống thân thể một chút, Tần Nghị lắc đầu, sau đó lại có chút nghi hoặc mà hỏi thăm: "Lữ lão, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ta lúc ấy cảm giác mình đã sắp chết, về sau lại không hiểu sao bắt đầu khôi phục. . ."
"Là bởi vì ba vị tiền bối cùng thảo tinh đạo hữu cứu chúng ta." Lữ lão nhìn về phía bóng lưng ba người phía trước, nhẹ giọng nói.
"Ba vị tiền bối cùng thảo tinh đạo hữu?" Tần Nghị nhìn theo ánh mắt của hắn , lập tức sững sờ.
Lữ lão từng nói , ba người này tựa hồ cũng không bước lên con đường tu đạo . . .
Lúc này lại gọi các nàng là tiền bối.
"Hẳn là. . ." Tần Nghị mở to hai mắt.
"Cảnh giới các nàng có khả năng đã là Huyền Đan cảnh trở lên, ta căn bản nhìn không ra, cho nên lúc đó mới cho rằng bọn họ chỉ là người bình thường."
"Ai có thể nghĩ tới, các nàng còn trẻ tuổi đã có tu vi kinh khủng như thế ." Lữ lão cười khổ thở dài một tiếng.
Tần Nghị động đậy một cái, cảm giác thân thể vẫn còn có chút như nhũn ra.
Hắn điều động huyền khí trong đan điền, chống đỡ mình ngồi thẳng lên.
Lữ lão duỗi tay đỡ hắn, sợ Tần Nghị không chịu được sẽ rớt xuống đất.
"Giá!" Tần Nghị hai chân kẹp lấy con ngựa, khiến nó chạy tới phía trước.
Ngay sau đó Tần Nghị đã đuổi kịp ba người Lộc Tiểu Nguyên, cùng ba người song hành.
Kim Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn hắn, nhãn thần như là đang hỏi: Ngươi có chuyện gì?
Tần Nghị nghiêng người sang, hướng về phía Kim Tiểu Nhị ôm quyền, trên mặt nghiêm túc nói: "Ba vị tiền bối, ân cứu mạng lớn bằng trời biển, Tần Nghị trân trọng cám ơn."
"Nhóm chúng ta còn rất trẻ mà." Lộc Tiểu Nguyên cường điệu.
Nàng là một tiểu cô nương mỹ mạo như hoa , sao có thể để người khác gọi là tiền bối.
Tần Nghị trầm mặc, không nói tiếp.
Con mẹ nó sớm đã nghe nói những lão quái vật tu vi kinh khủng thường ưa thích giả bộ nai tơ.
Hôm nay đúng là được kiến thức.
Hiển nhiên, trong lòng của hắn rõ ràng, tuổi tác của Lộc Tiểu Nguyên tuyệt đối không chỉ ít tuổi như vẻ ngoài.
Không cần phải nói, khẳng định là một lão bà nương có trú nhan thuật.
"Ngươi vẫn nên gọi ta là Kim huynh , có vẻ dễ nghe hơn nhiều." Kim Tiểu Nhị cười cười đánh vỡ trầm mặc.
"Được." Tần Nghị gật đầu.
"Công tử!" Lữ lão cũng đuổi theo.
Tần Nghị nhìn về phía hắn.
"Trong khi ngươi hôn mê bất tỉnh , ta cùng thảo tinh đạo hữu làm một giao dịch. . ." Lữ lão đem toàn bộ quá trình cứu Tần Nghị nói ra.
Tần Nghị nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó, hắn nhìn về phía Chu Diệp bên hông Lộc Tiểu Nguyên.
Tần Nghị chắp tay với Chu Diệp , cười nói : "Đa tạ thảo tinh đạo hữu cứu mạng, chuyện Lữ lão đã hứa, Tần mỗ tất nhiên sẽ làm được, đến lúc đó thảo tinh đạo hữu cứ việc ở trong phủ ta chọn lựa linh dược là được."
Chu Diệp nghe nói như thế, trên mặt cười thành một đóa hoa.
Hắn hướng về phía Tần Nghị gật gật đầu.
Với góc độ của đám người Lộc Tiểu Nguyên, một cây đang cỏ hướng về phía Tần Nghị lắc lắc, nhìn xác thực giống như đang gật đầu.
Tần Nghị kinh ngạc trong lòng.
Hắn không nghĩ tới, thảo tinh đạo hữu vừa cứu mình một mạng vậy mà linh trí cao như thế, những lời này cũng có thể hiểu được.
Lữ lão lúc này đã không còn lo lắng cho Tần Nghị nữa, ngược lại nghĩ đến người áo đen .
Tốc độ đi đường thực sự quá chậm, dễ dàng bị người khác đuổi kịp. . .
Hắn muốn nói lại thôi.
"Lữ lão, có lời gì cứ nói thẳng đi." Tần Nghị chú ý tới thần sắc của hắn, lập tức cười nói.
"Công tử, với tốc độ đi đường hiện nay của chúng ta, chỉ sợ rất dễ dàng bị những người kia đuổi kịp, ta nghĩ nhóm chúng ta mau chóng hơn mới phải." Lữ lão có chút lo âu nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nghị bình tĩnh trở lại, nội tâm suy tính.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói với Kim Tiểu Nhị: "Kim huynh, ngươi xem việc này. . ."
Kim Tiểu Nhị còn không trả lời, Lộc Tiểu Nguyên liền mở miệng nói : "Không sao, chẳng qua Lộc gia rất hiếu kì các ngươi đến cùng vì cái gì mà bị đuổi giết."
"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Tần Nghị bất đắc dĩ.
"Vậy cũng không sao, nói ngắn gọn a, chọn điểm trọng yếu mà nói." Dao Dao nháy mắt mấy cái, cười hì hì nói.
"Tốt a." Tần Nghị gật đầu.
"Tại hạ thật ra là đại hoàng tử Tần quốc."
Tần Nghị sắc mặt bình thản nói ra lời này.
Vốn cho rằng ba người Lộc Tiểu Nguyên sẽ có vẻ mặt chấn kinh, thế nhưng theo hắn quan sát, ba người biểu lộ rất bình tĩnh, thậm chí còn có một loại cảm giác như thể 'Ngươi bớt nói nhảm đi, mau nói ý chính'.
Khóe miệng Tần Nghị có chút co quắp, nói tiếp.
"Lần này từ đế đô tới, chính là vì dò xét bờ biển hoàng kim một chuyện."
“Bờ biển hoàng kim là cái gì?" Ba người đều có chút phát mộng.
Nhìn thấy ba người nghi hoặc , Tần Nghị có chút kỳ quái mà hỏi : "Ba vị đều đã tới đó, chẳng lẽ còn không biết bờ biển hoàng kim là cái gì?"
"Không biết rõ." Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
Lần đầu tới nhân gian, có quỷ mới biết bờ biển hoàng kim là cái gì.
" Kỳ thật bờ biển hoàng kim chính là địa phương ngày hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, bãi cát ven biển chính là bờ biển hoàng kim."
"Sở dĩ có một cái danh xưng bờ biển hoàng kim là bởi vì hàng năm vào mùa thu, nơi đó sẽ có sóng biển đem số lượng lớn trân châu vọt vào bờ cát, đi một bước liền có thể dẫm lên hai ba viên trân châu, mỗi một viên trân châu cũng phi thường đáng tiền, có thể nói một quả đã trên mấy trăm kim tệ, cho nên liền có xưng hô bờ biển hoàng kim ." Tần Nghị giải thích .
"Chuyện đó cùng việc các ngươi bị đuổi giết có quan hệ gì?" Lộc Tiểu Nguyên có chút hiếu kỳ.
"Bờ biển hoàng kim là một trong những nguồn thu lớn của quốc khố , căn cứ theo thống kê hai năm gần đây, sản lượng trân châu ở bờ biển hoàng kim không chỉ không giảm xuống, ngược lại còn tăng cao, nhưng tiền tiến vào quốc khố lại ít đi."
"Người trong cung tra được, giá cả trân châu cũng không bởi vì số lượng tăng nhiều mà giảm xuống, ngược lại còn tăng giá, thế nhưng số tiền tiến vào quốc khố thì có chút không đúng, cho nên ta hoài nghi có thể là có người thầm ăn rất nhiều tiền!"
"Ta đem chuyện này báo cáo cho phụ hoàng, sau đó phụ hoàng cho phép ta âm thầm đến đây điều tra, cũng không biết rõ là sơ hở từ điểm nào, bị đối phương biết rõ."
"Bọn hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại còn phái người đến ám sát ta cùng Lữ lão!"
Nói tới chỗ này, Tần Nghị dị thường phẫn nộ.
"Nguyên lai là như vậy." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
"Trân châu a. . ."
Vừa nghe đến trân châu phi thường đáng tiền, Dao Dao hai mắt tỏa ánh sáng.
Nàng hiện tại vô cùng khát vọng tiền tài.
Có tiền, nàng mới có thể đi mua sắm những đồ chơi nhỏ ưa thích .
"Kim huynh, nếu chúng ta cùng đường đi đế đô, vậy liền nắm chặt thời gian đi đường thôi, ta sợ bọn hắn sẽ đuổi theo." Tần Nghị có chút bận tâm.
Kim Tiểu Nhị nghe vậy, không cảm giác gì, hắn nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, hỏi: "Lộc gia, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lộc Tiểu Nguyên không thèm quan tâm nói : "Đều là một ít tiểu nhân vật, ngươi xuất thủ giải quyết không phải tốt rồi sao?"
"Vâng." Kim Tiểu Nhị gật đầu.
Sau đó, hắn vỗ vỗ bả vai Tần Nghị , cười nói ra: "Thoải mái tinh thần, bất kể là ai đến, Kim huynh cũng cam đoan giúp ngươi đánh bay hắn."
Tần Nghị cố nặn ra vẻ tươi cười.
Hắn không được chứng kiến thực lực Kim Tiểu Nhị, đáy lòng tự nhiên có chút hoài nghi.
Tần Nghị nhìn về phía Lữ lão.
Ánh mắt Lũ lão nhìn Tần Nghị, ra hiệu cứ yên tâm.
Ý tứ kia chính là nói: Bọn hắn là lão đại, chúng ta cứ ôm chặt đùi là được.