Chương 66: Thiên kiếp Tứ giai (1)
Chu Diệp đi lại ở bên trong thông đạo, mượn nhờ bản năng của mình, cẩn thận cảm thụ.
Khí tức càng mạnh nói rõ năm càng cao.
Những Linh dược này cũng chính là không có sinh ra linh trí, nếu không thì e rằng cũng sẽ có được tu vi Huyền Hải cảnh giống như Chu Diệp.
- Gốc này không tệ.
Chu Diệp duỗi lá cây ra, cuốn lên một đóa hoa màu đỏ giống như là đang tắm rửa ở trong ngọn lửa vậy.
Ngọn lửa đang cháy trên mặt cánh hoa có nhiệt độ không cao, Chu Diệp thử đụng vào một cái, cảm giác khá ấm áp.
Là đồ tốt.
Chu Diệp kéo hộp ngọc tới trong thông đạo, sau đó lại tiếp tục đi lên phía trước.
Hiện tại, hắn chẳng qua là một cây cỏ, làm sao có thể mang theo nhiều Linh dược như thế được.
Hắn tính toán đợi chọn lựa xong sau, lại mang Lữ lão tới, nhờ ông ấy hỗ trợ cầm.
Một gốc . . . Hai gốc ...
Tốc độ chọn lựa Linh dược của Chu Diệp càng ngày càng chậm, chỉ có điều thu hoạch cũng rất lớn, thậm chí có chút vượt qua mong muốn lúc đầu của hắn.
- Sau khi trở về sau liền luyện hóa, đằng đẵng mười cây đây này, chắc hẳn là đủ để cho ta đột phá Huyền Đan cảnh rồi.
Trong nội tâm của Chu Diệp thầm vui sướng.
Chu Diệp di chuyển sợi rễ, nhanh chóng chạy về phía Lữ lão ở ngoài cửa.
Cũng không lâu lắm, Chu Diệp đã nhìn thấy Lữ lão.
Khí tức tản mát ra trên người Lữ lão đã thâm hậu một tia, nhưng mà cũng không có ích lợi gì.
Chu Diệp đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lữ lão.
Lữ lão vốn chỉ là tùy ý tu luyện, cho nên vừa bị Chu Diệp chạm vào là lập tức tỉnh lại.
- Thảo Tinh đạo hữu đã chọn lựa xong rồi ư?
Lữ lão nhìn về phía Chu Diệp đang đứng ở bên cạnh mình.
Chu Diệp gật đầu với hắn, sau đó lá cây cỏ cuốn lên ống quần của Lữ lão, kéo ông một cái, ra hiệu ông đi cùng hắn.
Lữ lão gật đầu, đuổi theo Chu Diệp.
Cũng không lâu lắm, Lữ lão đi tới chỗ Chu Diệp để gốc Linh dược thứ nhất.
Chu Diệp duỗi lá cây ra chỉ vào đóa hoa trong hộp ngọc rồi chỉ chỉ vào Lữ lão.
- Ánh mắt của Thảo Tinh đạo hữu thật đúng là không tệ đấy. Gốc Hỏa Linh hoa này đã tiếp cận chín trăm năm rồi.
Lữ lão cười, nhẹ nhàng đưa tay, dùng huyền khí bao vây lấy Hỏa Linh hoa rồi cất đi, có huyền khí bảo hộ, dược tính của Linh dược sẽ ít bị xói mòn hơn.
Tiếp đó, Chu Diệp lại dẫn Lữ lão tiếp tục thâm nhập sâu hơn.
Toàn bộ mười cây Linh dược cùng được Lữ lão dùng huyền khí bao vây lấy, cầm ở trong tay.
- Thảo Tinh đạo hữu đã chọn lựa tốt thì hai chúng ta liền nhanh chóng đi về thôi. Chắc hẳn Đại điện hạ đã chờ chúng ta lâu rồi.
Lữ lão nói với Chu Diệp.
Chu Diệp gật đầu.
Hiện tại, trái tim nhỏ của hắn đang đập thật mạnh, giống như là sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
Nếu như nơi này không phải là Quốc khố, mà là một chỗ khác, Chu mỗ đã sớm luyện hóa những Linh dược này, sau đó chuẩn bị đột phá rồi.
...
Chỗ cửa chính của Quốc khố.
Tướng quân mặc áo giáp màu bạc thấy Lữ lão đi ra liền gật gật đầu với hắn sau đó mệnh lệnh cho binh sĩ đóng cửa lớn lại.
- Lữ lão, mặc dù chúng ta là người quen biết cũ nhưng quy củ vẫn không thể bỏ qua.
Tướng quân mặc áo giáp màu bạc cầm lấy một quyển sách bằng da cừu, đưa cho Lữ lão.
- Cũng không có việc gì! Tướng quân xem một chút rồi hỗ trợ viết cho ta vài dòng, lão già ta còn vội vã trở lại chỗ Đại điện hạ đây.
Lữ lão nâng hai tay lên, trong đôi tay có mười gốc Linh dược đang lơ lửng, trên mặt áy náy nói.
Tướng quân mặc áo giáp màu bạc nhìn qua mười cây Linh dược một lần, trong lòng có chút kinh ngạc, gật gật đầu rồi cười nói:
-¬ Cũng không phải là chuyện đại sự gì, Lữ lão bận bịu thì cứ đi trước đi.
- Đa tạ.
Lữ lão gật đầu, sau đó mang theo Chu Diệp rời khỏi Quốc khố.
Chu Diệp đi sau lưng Lữ lão, nếu như có thể nói chuyện, hắn khẳng định phải thúc giục Lữ lão đi nhanh lên một chút.
Chỉ có điều dọc theo con đường này cũng không có tốn quá nhiều thời gian.
Vẻn vẹn một khắc đồng hồ, Lữ lão cùng Chu Diệp đã đi vào tẩm cung của Tần Nghị.
Văn Đức cung.
Ở trong cung điện, mấy người Lộc Tiểu Nguyên đã không chờ nổi nữa, khi nhìn thấy Lữ lão cùng Chu Diệp đi tới, tất cả đều nhao nhao tiến lên.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm vào Linh dược trong tay Lữ lão, vụng trộm nuốt nước bọt.
Bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy khát vọng.
- Lộc tỷ tỷ, nước bọt muốn chảy ra.
Ở một bên, Dao Dao lên tiếng nhắc nhở.
Lộc Tiểu Nguyên xấu hổ cười một tiếng, con mắt nhìn về phía nơi khác, nhưng mà khóe mắt vẫn liếc qua, nhìn chằm chằm vào Linh dược trong tay Lữ lão.
- Nếu Thảo Tinh đạo hữu đã chọn lựa tốt, vậy thì bắt đầu luyện hóa đi, vừa vặn ở hoàng cung, cũng không có người quấy rầy.
Tần Nghị vừa cười vừa nói.
- Tần huynh nói đúng.
Lục Nghị nắm lấy cổ của Cẩu tử, gật đầu nói.
Cẩu tử nhìn chằm chằm vào Linh dược trong tay Lữ lão, trên mặt cũng có thần sắc khát vọng.
Chỉ có điều Lục Nghị nắm lấy cổ của nó, để nó căn bản là không có cách nào để động đậy, chuyện này rất khó chịu.
Lữ lão đặt tất cả Linh dược lên trên mặt đất, sau đó nói với Chu Diệp ở bên chân:
-¬ Thảo Tinh đạo hữu, mời.
Chu Diệp gật đầu, sau đó đi lên trước một bước, nhưng khi hắn chuẩn bị luyện hóa một gốc Linh dược trong đó thì đột nhiên chú ý tới thần sắc trên mặt của Lộc Tiểu Nguyên.
Một khắc này, Chu Diệp có chút hoảng sợ.
- Mẹ kiếp, sao lại quên mất con hàng này nhỉ? Sớm biết vậy ta cứ luyện hóa Linh dược ngay tại Quốc khố, mang về làm gì?
Chu Diệp muốn khóc.
- Tiểu Thảo Tinh, sao ngươi lại đột nhiên thất thần vậy?
Kim Tiểu Nhị có chút khó hiểu.
Chu Diệp nâng một nhánh cỏ lên, chỉ vào Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên sững sờ, lập tức hai tay bắt chéo trước ngực, giận dữ nói.
- Lộc Tiểu Nguyên ta há lại loại người ham Linh dược kia? !
Chu Diệp liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng cũng nói như vậy cũng có chút yên lòng.
Nhánh cỏ cuốn một gốc Linh dược lên, Chu Diệp co lại sợi rễ, bắt đầu luyện hóa.
- Điểm tích lũy vạn năng +10 . . .
- Điểm tích lũy vạn năng +10 . . .
Cho dù là đã nhắm mắt lại, nhưng mà có một đống tin nhắn cộng điểm trôi qua ở trước mắt để cho Chu Diệp cảm thấy thể xác thoải mái cùng tinh thần vui vẻ.
Một gốc Linh dược đã mang đến cho Chu Diệp hơn hai ngàn điểm tích lũy vạn năng.
Lại nhìn lên Bảng thuộc tính, chỗ dòng tu vi, ký hiệu '+' đã sáng lên.
Không chút do dự.
- Tăng lên!
- Oanh!
Mấy người Lộc Tiểu Nguyên cảm giác được, khí tức trên người Chu Diệp đột nhiên càng thêm thâm hậu, mùi hương thơm ngát tản mát ra từ trên người hắn cũng dần dần trở nên nồng đậm.
Hai mắt của Lộc Tiểu Nguyên sáng lên tựa như là sói đói nhìn thấy thịt thơm ngon vậy, con mắt chuyển động, không biết rõ trong lòng của nàng đang tính toán cái gì.
...