Đi vào cửa phía bắc, mấy trăm trai tráng đang vận chuyển bao cát một lần nữa đưa lên cửa thành.
Dưới cửa thành, hơn mười con tuấn mã đang được kỵ binh dắt đi. Xem những con ngựa chiến này thở hổn hển bộ lông ướt nhẹp, chắc vừa mới về gấp.
Trên thành lâu, Khang Tư đang nghe một kỵ binh báo cáo.
- Đại nhân! Quân địch Sơn Việt đang xuất hiện tại 50km ngoài thành, nhân số khoảng hơn vạn người, toàn bộ là bộ binh trang bị đao thương cung tiễn, bọn họ còn chuẩn bị hơn mười cái thang. Căn cứ tốc độ của bọn họ, đại khái khoảng giữa trưa ngày mai có thể tới dưới thành.
- Ồ! Bọn họ không có phát hiện các ngươi chứ?
Áo Kha Nhĩ chen vào hỏi.
Kỵ binh nhìn Khang Tư, chờ sau khi Khang Tư gật đầu kỵ binh mới trả lời:
- Bọn họ phát hiện chúng ta, tuy nhiên bọn họ cũng không làm gì phòng bị, vẫn chậm rãi đi tới.
- Ừ! Xem ra bọn họ nghĩ nhất định có thể công phá thành trì đây.
Khang Tư nói, Áo Kha Nhĩ cũng gật đầu, bằng không đối phương sẽ không tản mạn đi tới như vậy.
Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ nhìn tường thành thấp bé này, đổi lại mình dẫn dắt hơn vạn bộ binh chỉ sợ cũng không thèm để ý như vậy mà thôi?
Nếu không phải biết bên trong thành này có hai vạn trai tráng thủ thành, chỉ sợ mình căn bản không có tin tưởng có thể ngăn cản hơn vạn lính Sơn Việt công thành.
Tuy vậy hiện tại, hắc hắc, lần này nhất định phải báo mối thù toàn quân bị diệt! Lão tử thật sự không tin sơn tặc này khi công thành còn có thể đánh phục kích giống như ở rừng núi!
- Ồ! Nếu bọn họ lơ là như vậy, Áo Kha Nhĩ! Có hứng thú đi cùng ta quấy rối bọn họ một chút hay không?
Khang Tư nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều bị dọa cho hoảng sợ.
Áo Kha Nhĩ vẻ mặt kích động nói:
- Đại ca! Huynh là quan tổng chỉ huy toàn thành a, không may xảy ra chuyện gì, ai tới phụ trách phòng thủ thành? Đại ca không nên mạo hiểm!
Khi Áo Kha Nhĩ nói lời này trong lòng lại thấy run sợ.
Nếu mình không khuyên bảo, chẳng khác nào ngồi xem Khang Tư đi mạo hiểm, khẳng định sẽ đắc tội với những lão nhân trong hệ thống của Khang Tư đó, mà nếu mình khuyên can, Khang Tư liền nói một câu: “Vậy ngươi đi đi!” vậy khác gì muốn lấy mạng mình! Tình thế khó xử vẫn là phải khuyên bảo, bằng không lập tức có khoảng cách càng xa.
Khang Tư cười nói:
- Không quan hệ, bọn họ không có kỵ binh, chúng ta mang kỵ binh đi quấy rối, phi thường an toàn. Hơn nữa còn có thể điều tra tình hình của đối phương, chỉ có đạt được tin tình báo trực tiếp, ta làm tổng quan chỉ huy mới có thể phát huy tác dụng. Cứ quyết định như vậy đi.
Thấy Khang Tư làm ra quyết định, Tương Văn cùng Uy Kiệt đều thở dài, hiểu được chính mình không thể khuyên can.
Sau một hồi bàn bạc, có lẽ là do Tương Văn chèn ép, Uy Kiệt ngoan ngoãn buông tha cho quyền lợi đi theo Khang Tư ra khỏi thành, ở lại trong thành trông nom.
Áo Kha Nhĩ nhẹ thở ra một hơi, còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn đến thủ hạ của Khang Tư cũng không hé răng, hắn cũng không nói gì nữa.
Chỉ là Áo Kha Nhĩ cảm giác thực quái dị, “Khang Tư vốn trước đây chỉ là một tiểu binh, cho dù gặp may mắn trở thành Thiếu tá, nhưng là cái loại năng lực làm quan chỉ huy cao cấp cùng thống trị thành trì, lại không có khả năng dựa vào vận khí mà có được.”
“Xem một loạt biểu hiện sau khi Khang Tư khống chế tòa thành này, đều có vẻ dễ dàng như trở bàn tay. Năng lực như thế hiển nhiên không phải một người xuất thân từ một tiểu binh có thể có.”
“Như mình thế nào cũng là tộc trưởng mấy vạn người, nhưng mình lại không có giống như Khang Tư, thoải mái khống chế vận hành một tòa thành, đặc biệt chỉ huy mấy vạn bộ đội, như thế này không thể giả được. Chẳng lẽ Khang Tư còn có nội tình người khác không biết?”
Áo Kha Nhĩ mang ý nghĩ này trong đầu, mãi đến khi lên ngựa, cùng Khang Tư chạy ra khỏi thành mới thanh tỉnh lại, hắn lập tức ý thức được hiện tại không phải lúc để suy nghĩ mấy thứ này, hiện tại vẫn là chuyên tâm bảo vệ mạng sống là hơn!
Áo Kha Nhĩ đánh giá bốn phía một chút, phát hiện chính mình bao gồm cả Khang Tư, chỉ là nhân số một trung đội kỵ binh. Chỉ với hơn một trăm người này đi khiêu khích hơn vạn sơn tặc? Hơn nữa bọn họ không ngờ không một ai lộ vẻ khẩn trương, còn có nhiều thân vệ có vẻ thật chủ quan.
Áo Kha Nhĩ lắc lắc kỵ cung và hai ống tên mà mỗi người đều được trang bị, bước nhanh một bước hỏi Khang Tư:
- Đại ca! Chúng ta chỉ dựa vào cung tên này đi trêu chọc địch nhân? Phải biết rằng địch nhân lần này có thể tồn tại đoàn Sơn Nhạc đấy.
- Chúng ta chỉ là quấy rầy, không cần cung tên thì dùng cái gì? Về phần đoàn Sơn Nhạc mà đệ nói, đoàn trưởng của họ có phải là Song Đao Đường lang - Đường Phong hay không?
Khang Tư hỏi.
Không biết vì sao Áo Kha Nhĩ cảm giác được lúc Khang Tư nói lên tên của đoàn trưởng kia, có loại cừu hận thấu xương, hắn không kìm được hỏi:
- Đại ca! Huynh biết Đường Phong này?
- Không biết, chỉ là nghe qua tên mà thôi, nói xem lai lịch hắn thế nào?
Khang Tư hỏi.
Áo Kha Nhĩ có chút ngượng ngùng nói:
- Đại ca! Tiểu đệ cũng không rõ ràng chi tiết, chỉ biết là đoàn Sơn Nhạc này toàn bộ là tinh nhuệ nhất trong Sơn Việt tộc tạo nên, đoàn trưởng của bọn họ là người giỏi võ nhất trong Sơn Việt tộc. Bởi vì đoàn Sơn Nhạc là chọn lựa trong toàn tộc, anh hùng các bộ lạc đều có, cho nên đoàn Sơn Nhạc chỉ tiến hành ngoại chiến, cũng không tham dự nội chiến trong Sơn Việt tộc.
Nhưng mà lần này thật ra rất kỳ quái, lẽ ra đoàn Sơn Nhạc tham gia ngoại chiến, đều là Sơn Việt tộc dốc toàn bộ lực lượng chiến đấu, thế nào mà lần này chỉ có hơn vạn người?
- Úc? Ý của ngươi là, đoàn Sơn Nhạc cùng cấp với Ngự lâm quân của đế quốc chúng ta? Trừ phi chiến đấu liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu không sẽ không dễ dàng ra mặt?
Khang Tư có chút nghi ngờ hỏi.
Áo Kha Nhĩ liếc mắt nhìn Khang Tư một cái nói:
- Địa vị của bọn họ so với Ngự lâm quân đế quốc còn quan trọng hơn. Ngự lâm quân là bảo vệ hoàng cung và hoàng tộc, mà đoàn Sơn Nhạc lại là bảo vệ sự tồn tại của toàn bộ Sơn Việt tộc. Phải biết rằng Sơn Việt tộc đời sống ở núi rừng, cuộc sống nghèo khó, toàn bộ Sơn Việt tộc bởi vì sự liên quan các khu vực, mấy trăm cái bộ lạc, những bộ lạc này bởi vì các loại mâu thuẫn thường thường bùng nổ nội chiến. Đoàn Sơn Nhạc cũng không khống chế bọn họ quá mức, cho nên trừ khi toàn bộ Sơn Việt tộc điều động, bằng không đoàn Sơn Nhạc sẽ không tham gia. Nếu lần này không phải bọn sơn tặc này treo đầu dê bán thịt chó, cũng chỉ có vài thành viên đoàn Sơn Nhạc tham dự bộ lạc chiến tranh thôi. Nếu quả thật toàn thể đoàn Sơn Nhạc tham gia, chúng ta vẫn là mau tìm một cơ hội rút lui, bởi vì theo bọn họ đi tới còn có cả ngàn vạn bộ lạc Sơn Việt tộc! Chúng ta chỉ có một quân đoàn là không đủ.
Nghe nói vậy, Khang Tư nhíu mày, nhưng sau tiếng thở dài lông mày dãn ra, khôi phục vẻ mặt bình thường.
Khang Tư mang kỵ binh đi ra điều tra tình báo cũng không phải tâm huyết sôi nổi.
Lúc hắn nghe đến đoàn Sơn Nhạc tham gia xâm lấn, liền hiểu được mục tiêu của mình xuất hiện. Vốn là muốn mượn thời điểm thủ thành cho hắn một trận đẹp mắt, tuy nhiên nghĩ đến việc báo thù cho những người lợi dụng mình, cảm giác thật không thoải mái.
Cho nên Khang Tư liền quyết định nhìn một cái, xem có thể khiêu khích đoàn trưởng đoàn Sơn Nhạc cùng mình quyết đấu hay không, như vậy có thể bằng vào hai tay của mình báo thù.
Chẳng qua hiện tại nghe Áo Kha Nhĩ nói đoàn Sơn Nhạc này không dễ dàng hành động, cảm thấy có chút mất mát, chẳng lẽ chỉ có vài thành viên đoàn Sơn Nhạc mạo danh đi tham gia chiến tranh ngoài bộ lạc? Ừ, mặc kệ thế nào, đều phải chính mắt đi nhìn một chút tình huống.
Quãng đường năm mươi cây số, ngựa chiến không mất mấy giờ liền đến nơi, nếu không phải Khang Tư tiết kiệm sức ngựa thì một giờ có thể đến nơi. Đương nhiên nếu ngựa chiến một giờ không chạy năm mươi cây số, đám người Khang Tư tuyệt đối sẽ bị sơn tặc bắt sống ăn tươi rồi.
Áo Kha Nhĩ nhìn trong cảnh tuyết trắng mịt mù là một mảnh rậm rạp điểm đen, không kìm được than thở:
- Khó trách thường nói hơn một vạn người cuồn cuộn mãnh liệt, quả thật là lợi hại.
Nói đến đây, hắn lén nhìn Khang Tư cùng Tương Văn một cái, phát hiện bọn họ căn bản không có vẻ mặt khiếp sợ gì, xem bộ dáng của bọn họ là biết họ đã thường thấy cảnh thế này.
Áo Kha Nhĩ lập tức xác định tin tình báo trước kia mình có được căn bản là giả dối!
Nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ không kìm nổi một hồi tự giễu.
Uổng công chính mình tự khoe có bao nhiêu khôn khéo, không nghĩ tới còn không thông minh bằng vệ binh thủ thành, nhỏ bé như bọn họ đều có thể nhìn ra sự bất phàm của Khang Tư. Chính mình dù nhận được tin tình báo bí mật, mà chỉ một mực nghĩ rằng Khang Tư chỉ là may mắn mà thôi.
Xem ra mình phải tự điều chỉnh tâm tính, phải làm cho tâm cùng ngoài mặt của mình nhất trí, như vậy mới có thể chân chính đầu nhập dưới trướng Khang Tư đây.
Có phán đoán này, Áo Kha Nhĩ vốn bị Khang Tư áp chế thành buồn bực lập tức tinh thần thay đổi. Hắn lại cho rằng Khang Tư là một đại nhân vật có bối cảnh có chỗ dựa vững chắc, cùng so sánh với đại nhân vật có chỗ dựa vào gia thế, hắn một tiểu nhân vật dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực rồi.
Tương Văn mẫn cảm cảm giác được thần thái Áo Kha Nhĩ khác biệt, không kìm được liếc nhìn Áo Kha Nhĩ một cái.” Người này như thế nào đột nhiên hăng hái lên?”
Tuy nhiên việc này có tác dụng gì, cả ngày đều lộ răng nanh ra, còn tưởng rằng mọi người không biết răng hắn đủ trắng - “Hừ! Đại nhân của chúng ta lúc cười càng sáng lạn.”
Áo Kha Nhĩ không biết ý nghĩ trong lòng Tương Văn, đầu tiên là cười với Tương Văn, sau đó rất khí phách nói với Khang Tư:
- Đại ca! Xem bộ dạng bọn chúng liền biết là đám ô hợp, hơn nữa bọn họ cũng không có kỵ binh, chúng ta xung kích chúng một trận, thế nào?
Khang Tư đối với việc Áo Kha Nhĩ chủ động muốn đánh hiển nhiên là sửng sốt, tuy nhiên lập tức cười nói:
- Không cần, chúng ta tiên lễ hậu binh, theo chân bọn họ kêu một hồi sau đó ở bên cạnh vừa chạy vừa bắn một phen, xem bọn họ hư thật thế nào.
Khang Tư vẫn muốn khích tướng Đường Phong đi ra một chọi một với mình.
Nghe nói vậy, Áo Kha Nhĩ hiểu được đây là thử thực lực đối phương, nếu đối phương quân lệnh nghiêm ngặt, vừa chạy vừa bắn nhiều nhất bắn chết vài người sẽ lọt vào phản kích. Nếu đối phương là đám ô hợp, một trận này có thể khiến cho đối phương tan vỡ.
Đừng xem đối phương có hơn vạn người, bên mình chỉ có một trăm kỵ binh chỉ cần không phải nóng đầu xông vào trận địa địch, đối mặt bộ binh tuyệt đối an toàn. Bằng không làm sao nói kỵ binh là lực lượng mạnh nhất trên chiến trường?
Đường Phong cùng Mãnh Lôi ở trung tâm đội ngũ, hiện giờ đang cùng Trung tá lão Tam kia nói chuyện phiếm.
- Mãnh Tam! Ngươi nói bên trong thành còn có một đội tân binh năm nghìn người? Không phải nói trừ liên đội thứ năm ra không có võ trang nào khác sao?
Mãnh Lôi hỏi.
Lão Tam Trung tá đã đổi thành Mãnh Tam bất đắc dĩ nói:
- Thiếu chủ! Thủ lĩnh đội võ trang này là một nhân vật rất có tiếng, mấy trăm con ngựa chiến của chúng ta thu được, có chín thành là hắn cung cấp. Hơn nữa người này chi tiền hào phóng. Lão Nhị người của liên đội thứ năm vừa đi kể khổ một chút lập tức hắn ném ra hơn vạn kim tệ làm tiền ăn. Ngài cũng biết những ngày gian nan của liên đội thứ năm, cho nên lão nhân liên đội thứ năm không nói hai lời lập tức giao cho hắn biên chế võ trang thành vệ đội. Mà người này cũng là người to gan lớn mật, lập tức liền mở rộng bộ đội đến năm nghìn người.
Nói xong liền đem chuyện của Khang Tư nói một lần, cuối cùng còn tự an ủi nói:
- Tuy vậy Thiếu chủ không cần lo lắng, bởi vì bên trong thành đồ sắt khan hiếm, cho nên năm nghìn người của hắn đều trang bị thương bằng trúc bịt đầu sắt.
Mãnh Lôi tỏ vẻ khinh thường:
- Ta lo lắng cái gì? Là năm nghìn tân binh kia? Hay là tường thành chỉ mấy thước cao kia? Binh lính của chúng ta đều toàn bộ từ máu lửa đi ra, không phải là ngồi không!
Mãnh Tam nhìn những thang công thành đơn sơ này, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn hùa theo nói:
- Đúng! Một chút người của bọn họ, làm sao chống được chúng ta nhiều người a.
Mãnh Lôi tuy nói như vậy, nhưng hắn chưa từng công thành vẫn có chút không yên lòng.
Hắn hỏi Đường Phong nãy giờ vẫn không nói gì:
- Thúc thúc, lần này đoàn Sơn Nhạc đều tham gia, như thế nào chỉ có người của bộ tộc chúng ta hành động?
Đường Phong cười cười:
- Kỳ thật lần này trừ thừa cơ chiếm lĩnh quận Văn Tân ra, chính là để cho đoàn Sơn Nhạc thể nghiệm một chút cảm giác công thành, mà bộ lạc chúng ta vừa vặn ở gần đây, bởi vậy thuận tiện cho các ngươi thêm kiến thức.
- Dạ! Tiểu điệt đại biểu toàn bộ tộc tạ ơn thúc thúc nâng đỡ.
Mãnh Lôi hưng phấn nói.
Sơn Việt tộc trừ khi toàn tộc đại chiến, bình thường mặc kệ chuyện tình bộ lạc bên dưới, loại tự đi ra chiến đấu này, thua thiệt đều là tự chịu trách nhiệm.
Vốn toàn bộ bộ lạc mình hành động, khả năng chiếm lĩnh một thành trì là không lớn. Tuy nhiên hiện tại có đoàn Sơn Nhạc giúp đỡ sẽ không giống, bộ lạc mình không cần phải hy sinh, liền có được một quận của một đế quốc, như vậy bộ lạc của mình khẳng định sẽ mạnh mẽ hơn các bộ lạc khác.
Chuyện này quan hệ đến địa vị bên trong toàn bộ tộc! Nói không chừng có cơ hội có thể thống nhất toàn bộ Sơn Việt tộc đây.
- Tuy rằng chủ lực là đoàn Sơn Nhạc chúng ta, các ngươi cũng phải đóng góp, bằng không người của bộ lạc khác có ý kiến. Ngươi cũng không mong muốn quản lý Quận Văn Tân cùng chung với tộc khác chứ?
Nghe nói như thế, Mãnh Lôi lập tức hiểu được ý gì, nếu chính mình bị yếu đi, như vậy những người lân cận cũng phải suy yếu, bằng không mình ngủ không ngon.
Nghĩ đến đó, Mãnh Lôi lập tức gật đầu không thôi.
Nói đến đây, Đường Phong “di” một tiếng, chỉ vào xa xa nói:
- Thành Văn Tân cũng rất lớn gan a, không lâu còn đứng xa mà nhìn, bây giờ không ngờ chạy đến trước mặt?
Mọi người giương mắt nhìn, phát hiện trăm kỵ binh xuất hiện phía trước đội ngũ.
- Đi! Xem bộ dạng bọn họ dường như muốn đến đàm phán đây, chúng ta đi gặp đại nhân vật kia đi.
- Hắc hắc! Hy vọng tên kia sẽ không bị dọa đến mức đái ra quần.
Mãnh Lôi lập tức vui tươi hớn hở chạy lên trước, Mãnh Tam chần chờ một chút mới nhấc chân đuổi theo.
Khang Tư một đoàn đi tới đằng trước bộ đội Sơn Việt.
Mặc dù nói là đằng trước, nhưng là cách hơn trăm mét. Nhìn đến đám kỵ binh này xuất hiện, không biết người Sơn Việt tộc có thêm tập tục không kêu gọi đầu hàng trước trận, hay là không muốn lấy nhiều khi dễ ít. Mặc kệ thế nào, dù sao bọn họ không có công kích đám người Khang Tư, ngược lại dừng chân.
Vì thế hai đám người lẳng lặng đối mặt, không nhanh cũng không chậm, đội ngũ Sơn Việt rất nhanh mở ra một đường, ba người cùng đi với mười mấy tên tráng hán xuất hiện.
Bên Khang Tư đầu tiên dừng mắt ở lão Tam phản đồ, đối với phản đồ tất cả mọi người không có tâm tình tốt, hừ lạnh một tiếng đem ánh mắt đặt ở Mãnh Lôi. Không có biện pháp, một người mặt trắng đứng giữa một đám mặt ngăm đen thật sự là nổi bật.
Chính là ánh mắt những người bên Khang Tư cũng không dừng lại lâu trên người hắn, ai bảo hắn không phải đứng ở trung ương.
Ánh mắt Khang Tư nhìn về người đứng giữa, ý nghĩ đầu tiên đây là một chiến sĩ kinh nghiệm chiến trận. Hai bên yên tĩnh một hồi, Khang Tư kéo ngựa đi lên một bước, chào theo nghi thức quân đội sau đó lớn tiếng nói:
- Tại hạ là Thiếu tá tham mưu Khang Tư - Lôi Luân Đặc liên đội thứ năm, lữ đoàn thứ năm sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân.
Đường Phong mỉm cười, tiến lên một bước chào theo nghi thức quân đội Sơn Việt tộc, cũng lớn tiếng nói:
- Ta là Đoàn trưởng Đoàn Sơn Nhạc, Song Đao Đường Lang Đường Phong.
Sau khi Đường Phong báo tên xong, biểu hiện của Khang Tư khiến bên Đường Phong rất lấy làm lạ, bởi vì Khang Tư nghe tên xong cũng không phải khiếp sợ, mà là vẻ mặt nghi hoặc biểu lộ vẻ tra xét đánh giá Đường Phong.
Đường Phong nghĩ đến Khang Tư không tin thân phận mình, không khỏi cười nói:
- Ta chính là Đường Phong, tin rằng còn không có người Sơn Việt tộc nào lại giả mạo tên này.
Trong giọng nói có một loại cảm giác kiêu ngạo.
Khang Tư nghe ra loại cảm giác này, tuy nhiên biểu hiện của hắn lại làm cho người ta nghi hoặc, bởi vì Khang Tư không ngờ lại thở dài, trên mặt lộ ra vẻ mất mát. Như vậy thật giống như bởi vì không ai giả mạo Đường Phong mà cảm thấy đáng tiếc vậy.
Biểu tình này khiến Áo Kha Nhĩ rất là mê hoặc, lúc mới hỏi tình huống của Đường Phong là vội vàng như vậy, như thế nào hiện tại nhìn thấy người thật ngược lại không có hứng thú?
Khang Tư hiện tại quả thật mất mát, hắn cùng người giết chết thân nhân dòng họ Lôi Luân Đặc giao thủ qua, nam nhân trước mắt này hắn lại chưa từng gặp.
Khang Tư từ giọng điệu kiêu ngạo kia của Đường Phong, chỉ biết đối phương là hàng thật giá thật là Song Đao Đường Lang đoàn trưởng đoàn Sơn Nhạc. Nói cách khác, kẻ thù của mình cũng không phải Song Đao Đường Lang, chính mình chỉ là bởi vì người kia sử dụng song đao mà hiểu lầm.
Mất đi manh mối này, phải như thế nào tìm kẻ thù của mình, biển người mờ mịt, quả thực chính là mò kim dưới đáy biển.
Khang Tư mất đi mục tiêu đột nhiên phát giác chính mình thật sự trống rỗng, nhưng giờ phút này không phải lúc cảm khái. Hắn hiểu được điểm ấy lập tức khôi phục lại, hỏi Đường Phong:
- Mục tiêu của các ngươi là gì?
- Toàn bộ quận Văn Tân.
Đường Phong sảng khoái trả lời.
- Hy vọng răng của các ngươi đủ cứng để gặm nó.
Khang Tư cười nói.
- Đương nhiên răng nanh của chúng ta tốt đến mức có thể nhai được đá.
Đường Phong cũng nở nụ cười.
Nói đến đây, Khang Tư lập tức trở tay lấy cung, xoát một tiếng bắn một tên vào Đường Phong. Đường Phong cũng quả thật là giỏi, lập tức rút đao chém vào mũi tên, mọi người còn không có phản ứng lại, hai người đã đánh một hiệp.
Thân vệ của Khang Tư lập tức tỉnh ngộ kéo cung bắn, những người khác phần lớn nhắm ngay Đường Phong cùng phản đồ Mãnh Tam, mà Tương Văn lại nhắm ngay vào tên mặt trắng, ai kêu Tương Văn nhìn hắn không vừa mắt chứ.
Mãnh Lôi chặn được một mũi tên, hổn hển quát:
- Giết sạch bọn bắn tên này cho ta!
Kỳ thật không cần hắn hạ lệnh, thủ hạ của hắn không phải là rút tên bắn trả thì cũng chạy lên chuẩn bị chém giết.
Nhìn đến quân địch nổi giận, Khang Tư giựt ngựa quay đầu bỏ chạy, tuy nhiên lúc xoay người, một tên bắn về phía Mãnh Tam đang vung đao múa may.
“Vút” một tiếng mũi tên nhọn xuyên qua màn đao “hắt nước không vào” đó, trực tiếp cắm vào yết hầu Mãnh Tam, khiến cho Mãnh Tam mang theo vẻ mặt không tin ngã xuống đất bỏ mình.
Áo Kha Nhĩ đang quay đầu thấy một màn đó, không khỏi chấn động. Khang Tư này bình thường không thấy thao luyện không ngờ lại bắn tên như thần vậy?
Binh lính Sơn Nhạc bị chọc giận đương nhiên không buông tha bọn Khang Tư, cũng không quản đuổi được hay không, vung chân vọt lên. Tuy nhiên đuổi như vậy tất nhiên là không tác dụng, đều bị những kỵ binh giục ngựa chạy đột nhiên xoay lưng về sau bắn chết tại chỗ.
Nhìn chiêu này, Đường Phong cảm thán nói:
- Có bản lĩnh đấy! Bắn phía sau khó luyện như vậy, không ngờ mỗi người đều biết, thân binh của Khang Tư lợi hại đến trình độ này sao?
Mãnh Lôi không vừa lòng nói:
- Thúc thúc! Ngài sao lại đề cao kẻ thù diệt uy phong của mình? Anh hùng bộ lạc chúng ta đều bị bọn kia bắn giết!
- Thiếu chủ! Người trên không thể bị lửa giận che mờ hai mắt.
Đường Phong nói đến đây, vung tay lên ra lệnh:
- Mệnh lệnh mọi người tập kết, chậm rãi đi tới, đoàn Sơn Nhạc đi tiên phong!
- Dạ!
Mãnh Lôi tuy rằng đối với mệnh lệnh này muốn nói cái gì, nhưng hiện tại thúc thúc mình lấy ra thân phận đoàn trưởng Sơn Nhạc, chính mình chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
Bên Khang Tư giục ngựa chạy một hồi, nhìn thấy đối phương lui về chỉnh đốn đội ngũ, dưới sự dẫn dắt của Khang Tư quay lại câu dẫn lính Sơn Việt. Tuy vậy đợt bắn du kích lần này lại khiến bọn Khang Tư lắp bắp kinh hãi, tên bắn ra không một ngoại lệ đều bị lính Sơn Việt ở đằng trước một đao chém rơi.
Đây cũng không phải là chắn tên, mà là một đao chém rơi một tên, không có thị lực nhất định cùng động tác nhanh nhẹn, căn bản không thể làm được.
Nếu đối phương là tướng lĩnh cũng được đi, nhưng hiện tại không ngờ là hơn trăm người ăn mặc như tiểu binh chém rơi mũi tên bay nhanh tới.
Con mắt Khang Tư phi thường lợi hại, lập tức nhìn ra vẻ mặt những binh linh Sơn Việt chém rơi tên không giống như những người khác. Trên mặt bọn họ đều là bộ dạng hờ hững, lúc vung đao chém rơi tên, thần thái thoải mái giống như là lơ đãng vung tay.
Mà binh lính Sơn Việt bên cạnh bọn họ đều liên tiếp sùng bái lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, những người bắn cung đằng sau bọn họ tiến hành bắn trả.
- Xem ra những người này là thành viên đoàn Sơn Nhạc, quả thật lợi hại, từng người đều có trình độ Thượng úy quân đế quốc.
Khang Tư than thở nói.
Ai cũng rõ ràng Thượng úy mà Khang Tư nói là loại từ tiểu binh chém giết lên thượng úy. Bọn họ, đặc biệt là Áo Kha Nhĩ phi thường rõ ràng năng lực tác chiến của Thượng úy, không nghĩ tới đánh giá của Khang Tư đối với đoàn Sơn Nhạc này cao như vậy.
Tuy vậy xem ra cũng không có khuếch đại, chính mình nhiều năm khổ luyện tài bắn cung, ở trước mặt đoàn Sơn Nhạc này không ngờ trở thành trò biểu diễn.
Đối với biểu hiện không ra gì của mình, Áo Kha Nhĩ cũng chỉ đành mượn cớ này để tự an ủi, hắn rất nhanh thoát khỏi vẻ buồn phiền.
Tuy rằng đoàn Sơn Nhạc lợi hại, nhưng Khang Tư vẫn như cũ một mũi tên một người, đối với Khang Tư lợi hại như vậy, Áo Kha Nhĩ thật cảm thấy không có gì khác thường, dù sao người này thật thần bí, có năng lực này cũng không kỳ quái.
Nhưng đả kích lớn nhất đối với Áo Kha Nhĩ chính là mỹ nhân nhu nhược Tương Văn, không ngờ cường hãn giống như Khang Tư, không kể người ta có phải thành viên đoàn Sơn Nhạc hay không phàm là ngắm trúng đều là một mũi tên hạ một người.
Tuy rằng toàn bộ đội kỵ binh chỉ có Khang Tư cùng Tương Văn có thể bắn chết mục tiêu. Tuy rằng mỗi lần chỉ có thể bắn chết một người, nhưng không thể kìm hãm hai người qua lại bắn giết, không được bao lâu bắn hạ mười mấy tên thành viên đoàn Sơn Nhạc.
Binh lính Sơn Việt nhìn thấy những thành viên đoàn Sơn Nhạc trong mắt mình cường hãn vô cùng, không ngờ cũng giống nhau đều dễ dàng bị bắn chết, bốn phía lập tức ồ lên.
Bọn họ không phải kinh hồn táng đảm dại ra, mà là lửa giận tận trời xông về phía đám người Khang Tư. Tuy nhiên những người giận dữ như vậy bị các thân vệ dễ dàng bắn chết.
Nhìn đến hơn mười tên thủ hạ ngã xuống đất, trên mặt Đường Phong đã không còn vẻ tươi cười:
- Lính cầm khiên tiến lên trước yểm hộ, cung thủ tập kết bắn một loạt!
Vừa ra lệnh, hắn vừa cầm lấy cung dài thủ hạ đưa lên, cài tên nhắm Khang Tư, chờ Khang Tư bắn ra một tên lập tức bắn tới.
Khang Tư đang rút tên từ ống tên, lập tức cảm giác được nguy hiểm, dùng thân cung chắn một cái, “rắc” một tiếng, thân cung bị gãy.
Khang Tư hiển nhiên đoán được điểm ấy, tay cầm cung buông ra, nhanh chóng chụp lấy mũi tên bắn gãy thân cung.
Khang Tư cầm tên nhìn về phía Đường Phong một cái, cười cười khoát tay chặn lại, kỵ binh lập tức chạy trở về.
- Đại nhân! Làm sao lại lui? Đang bắn đã nghiền mà?
Tương Văn đuổi theo Khang Tư hỏi.
Khang Tư cười nói:
- Bọn họ đã đem chủ lực xếp phía trước, chúng ta binh lực không đủ, trừ lãng phí sức cũng không có tác dụng gì, nếu vậy thì lui thôi.
Áo Kha Nhĩ chưa có lập được công vẫn gật đầu đồng ý.
- Đúng vậy! Nếu muốn đánh bọn họ tốt nhất là dựa vào trận chiến thủ thành! Bọn này khẳng định không thể tưởng tượng được chúng ta có thể triệu tập hai vạn trai tráng thủ thành! Đến lúc đó nhất định cho bọn chúng mất mặt!
Tương Văn đối với lời nói Áo Kha Nhĩ rất khinh thường bĩu môi.” Thủ hạ của đại nhân chúng ta làm gì có phần ngươi? Thật sự là không biết ngượng.” Tuy nhiên biết hiện tại không phải lúc nội chiến, cũng không châm chọc.
Đường Phong cầm cung dài lẳng lặng nhìn đám Khang Tư rất nhanh đi xa, Mãnh Lôi bị Khang Tư chọc giận thần tình đỏ bừng nhìn thấy bộ dạng Đường Phong, không khỏi sửng sốt, cẩn thận hỏi:
- Thúc thúc làm sao vậy?
Đường Phong sắc mặt ngưng trọng nói:
- Cái tên Thiếu tá Khang Tư kia thật không đơn giản, hắn cũng không phải chỉ là có chỗ dựa vững chắc.
- Hừ! Chỉ là tên mượn ngựa chạy nhanh mà thôi, chỗ dựa khẳng định không thâm hậu lắm! Bằng không hắn cũng không chỉ là một Thiếu tá nhỏ nhoi.
Mãnh Lôi khó chịu nói.
- Xem biểu hiện của hắn, ta dám nói năng lực cận chiến của hắn cũng tương đương ta, người mạnh mẽ như vậy mà là người thường hả?
Đường Phong thở dài nói tiếp:
- Xem ra lần này cướp quận Văn Tân cũng không đơn giản như trong tưởng tượng đây, đáng tiếc Mãnh Tam đã chết, bằng không cũng có thể cẩn thận dò xét Khang Tư này còn có bản lĩnh gì khác.
Mãnh Lôi bị câu “năng lực cận chiến tương đương” kia dọa cho hoảng sợ, nuốt nước miếng hỏi:
- Ách! Thúc thúc! Nếu một vạn người chúng ta tổn thất nặng nề mới đánh được thành Văn Tân thì làm sao bây giờ? Hoặc là, chúng ta không chiếm được thành Văn Tân thì sao?
Mãnh Lôi không phải là người cực kỳ ngạo mạn, hắn biết thúc thúc không phải người nói mạnh miệng, một Thiếu tá đế quốc vũ lực có thể chống lại được người mạnh nhất Sơn Việt tộc? Điều này làm cho hắn đối với tương lai có cảm giác không ổn.
Hơn nữa hắn thật rõ ràng những binh lính Sơn Việt mình mang tới, đều là tinh nhuệ trong bộ lạc, nếu tổn thất nặng nề, chẳng những khó giải thích với bộ lạc. Hơn nữa bộ lạc giảm binh lính đi còn có thể bị bộ lạc khác thâu tóm, đến lúc đó chính mình là tội nhân thiên cổ.
Nghe nói thế, Đường Phong trầm ngâm hồi lâu, thở dài:
- Khang Tư này xuất hiện, ta không dám đảm bảo chúng ta có thể tổn thất nhỏ mà đánh hạ thành Văn Tân. Như vậy đi, đoàn Sơn Nhạc hao tổn một thành, binh của bộ lạc hao tổn ba thành mà không đánh hạ thành Văn Tân, chúng ta liền thu binh...
Mãnh Lôi không kìm được cướp lời:
- Thu binh? Không được! Chúng ta tuyên truyền đã lâu lại thu binh như vậy, trong ngoài đều khó thể giải thích a!
Đường Phong trừng mắt liếc Mãnh Lôi một cái:
- Là thu binh, không phải lui binh, ngươi kích động cái gì? Chúng ta thu binh lui lại cách xa mười dặm hạ trại, sau đó trở về xin viện binh. Hiện tại đế quốc không ổn định, cơ hội tốt như vậy chả nhẽ bỏ qua?
- Viện binh? Nhưng là như vậy phải đem thành trì phân chia cho bộ lạc khác, không còn là Mãnh tộc chúng ta độc chiếm.
Mãnh Lôi rất không cam lòng nói.
- Ngu ngốc!
Đường Phong tức giận mắng một câu, sau đó nhìn xung quanh một chút mới thấp giọng nói:
- Một bộ tộc hùng mạnh là từ đâu? Binh lính! Trong đó quan trọng nhất là binh lính có thể đánh giặc! Những tên lính trải qua chiến đấu máu lửa của chúng ta là căn bản của bộ tộc, chỉ cần có bọn họ là bộ tộc có thể hùng mạnh! Nếu không có những binh lính này thì sao? Bộ tộc lập tức sẽ bị bộ lạc khác thôn tính!
- Cháu biết! Cha đặc biệt dặn dò phải hết sức giảm thương vong, nhưng cảm thấy đem thịt béo tặng cho người ta như vậy, làm sao mà cam lòng được.
Mãnh Lôi ủ rũ nói.
- Nghĩ rộng ra một chút, đây chỉ là dự phòng trường hợp xấu nhất mà thôi, nói không chừng năm nghìn tân binh của Khang Tư căn bản không chịu được một đòn.
Nói đến đây, Đường Phong hạ giọng xuống càng thấp:
- Hơn nữa, nếu thành Văn Tân khó xơi, chúng ta có thể đề nghị bộ lạc ở phụ cận đến hỗ