Đội thuyền này của Khang Tư cập bến chính là bến cảng buôn lậu ở Khang Tư lĩnh, mặc dù Khang Tư lĩnh không có khả năng thu xếp cho nhiều người như vậy, đồng thời đám người Khang Tư cũng hận không thể lập tức di chuyển mọi người tới thành Thanh Nguyệt, nhưng những gia đình đinh khẩu kia không thể lênh đênh thời gian dài trên biển được, không thể làm gì khác hơn là nghỉ ngơi tại Khang Tư lĩnh vài ngày rồi mới lên đường.
Nhìn càng ngày càng nhiều người từ khoang thuyền đi xuống, khiến cho bến cảng xinh xắn chật chội như nêm, Âu Khắc không nhịn được đề nghị nói:
- Đại nhân, diện tích một trăm kilomet vuông căn bản không thể dung nạp được nhiều người như vậy, có lẽ chúng ta phải khuếch trương lãnh địa ra phía ngoài thôi? Dù sao xung quanh chúng ta đều là thổ địa vô chủ, hơn nữa thời gian này cũng không ai đi truy cứu loại chuyện mở rộng lãnh địa đâu.
- Mục đích của ta là di chuyển toàn bộ bọn họ tới bán đảo Phi Ba, hiện tại dừng lại nơi này chỉ là tạm thời mà thôi.
Khang Tư nói.
Âu Khắc chớp mắt mấy cái, sau khi do dự một chút mới hạ thấp giọng nói:
- Đại nhân! Ngài định bỏ đi khối Khang Tư lĩnh này sao?
- Ừ, cũng nên như vậy, hiện tại đế quốc sắp trở nên hỗn loạn không lường trước được, chúng ta ở lại chỗ này chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái sao?
Thời điểm Khang Tư tự động tăng cường quân bị, cũng đã quyết định rời khỏi đế quốc, ít nhất gia nghiệp trên bán đảo Phi Ba mới thực sự là của mình, những người khác muốn cướp đoạt, chỉ có dùng võ lực đánh bại hắn mới có thể cướp đi.
Nhưng ở đế quốc, chỉ một câu nói của cấp trên là có thể đoạt hết tất cả của hắn, phản kháng thì khác nào phản loạn, tuân lệnh lại không cam lòng, nếu sống không được thoải mái như vậy, chi bằng dứt khoát bỏ đi cho rồi.
Âu Khắc hiển nhiên bị sửng sốt, lão không nghĩ tới Khang Tư thực sự có ý niệm vứt bỏ khối lãnh địa này trong đầu, không khỏi vội vàng khuyên can:
- Đại nhân! Nơi này chính là đầu mối buôn lậu của chúng ta, làm sao có thể vứt bỏ? Cho dù có đại quân áp sát, chúng ta cũng phải chờ thời cơ mà đoạt lại, nên biết một khi mất đi đầu mối này, lợi nhuận buôn lậu của chúng ta ít nhất sẽ giảm đi một nửa!
- Ách! Sao lại như vậy? Không phải chúng ta có thể vận chuyển hàng hóa trực tiếp đến bến tàu tỉnh thành sao? Như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian nữa, làm sao mà ngược lại lợi nhuận bị giảm đi được?
Khang Tư có chút mê hoặc hỏi.
Âu Khắc thở dài khuyên nhủ:
- Ôi! Đại nhân à! Ngài vận chuyển hàng hóa đến bến tàu tỉnh thành, có phải giao tiền hay không?
Hơn nữa nơi đó nhiều người nhiều miệng rồng rắn lẫn lộn, tuyệt đối sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền toái.
Mà ngược lại, điểm tập kết hàng hóa lên đất liên là lãnh địa của ngài, đây là địa bàn của chúng ta, chẳng những thuận tiện cho quản lý và bảo vệ, hơn nữa có thể kiếm được kim tệ của những thương nhân dừng lại buôn bán nơi đây, chờ đến lúc phát triển đủ, chúng ta thậm chí còn có thể thu thuế đối với những thương nhân đó nữa.
Còn nữa nha! Nếu chúng ta rút lui toàn bộ về bán đảo Phi Ba, chẳng phải là hoàn toàn không biết gì về tình hình đế quốc sao? Ngay cả phái mật thám ở lại, tại trong đế quốc không tồn tại một trụ sở nào, đối với mật thám mà nói cũng là phi thường bất tiện.
Nghe nói như thế, Khang Tư lập tức hiểu rõ mình có chút hơi vội vàng, cũng hiểu rõ chuyện gì mình không hiểu thì tốt nhất không nên tham dự vào, liền gật đầu nói:
- Ừ! Vậy giữ lại khối lãnh địa này đi, bất quá ta không rõ lắm khi nào khối lãnh địa này bị cấp trên thu hồi lại, dù sao đây là Thiếu tá lĩnh, mà ta đã là hư hàm Thượng tá rồi, hay là nhân tiện chuẩn bị sẵn sàng cho sớm đi.
Âu Khắc rất ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, sau đó cẩn thận nhắc nhỏ:
- Đại nhân! Ngài đã quên hiện tại thủ đô đế quốc rất nhanh tiến vào thời đại quân phiệt cắt cứ sao? Tại thời đại này, chẳng lẽ ngài vẫn nghe theo mệnh lệnh mà bỏ lãnh địa của mình đi sao?
- Ách! Vậy được rồi, công việc của lãnh địa hay là giao cho ngươi quản lý đi.
Khang Tư cảm thấy mình rất thất bại, đã cùng đồng liêu đánh một trận, chẳng những khiến cho đối phương thân bại nhà tan, còn cướp đoạt sạch sẽ thành trì đối phương đang trú đóng, có thể nói quân phiệt thì cũng đã làm rồi, vậy thì mình vẫn còn cứng nhắc việc sau khi thăng chức lãnh địa cũng bị thay đổi theo quy củ của đế quốc làm gì.
Âu Khắc cuối cùng cũng chờ được lệnh này nói ra, lập tức vui mừng nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ cũng nên phái người đi chiếm lĩnh thổ địa hoang tàn vắng vẻ xung quanh, thời đại này, chiếm liền chiếm! Chỉ cần có đủ năng lực bảo vệ nó, như vậy ai cũng không có cách nào khiến chúng ta nhả ra.
Đã nghĩ thông suốt nên Khang Tư không phản đối nói:
- Ừ! Cứ mạnh tay làm đi, những đinh khẩu kia còn cần ngươi khổ cực một chút thu xếp ổn thỏa cho bọn họ.
- Vì đại nhân dốc sức! Thuộc hạ không cảm thấy khổ cực!
Âu Khắc chân thành nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ cho rằng, thợ thủ công cùng người nhà của bọn họ hay là di chuyển về thành Thanh Nguyệt, dù sao nơi đó vẫn là căn cơ của đại nhân, thợ thủ công có thể giúp cho căn cơ vững chắc và lớn hơn nữa. Về phần những đinh khẩu khác thì ở lại nơi này làm phông vinh cho lãnh địa đi?
- Thấy làm thế nào có lợi thì cứ làm như thế. Ừ, nếu phải giữ lại khối lãnh địa, ta lưu lại liên đội năm và sáu ngàn tráng đinh kia, như vậy binh lực bảo vệ lãnh địa đã có hơn vạn rồi.
Khang Tư đáp.
Âu Khắc vội vàng nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ cho rằng không cần nhiều binh lực như vậy, dù sao cả lãnh địa cộng với số đinh khẩu cũng mới chỉ tầm năm sáu vạn người, như vậy sáu ngàn tráng đinh kia ở lại địa phương này càng có thể gia tăng sức sống cho lãnh địa.
Tỉ lệ Binh - Dân đạt tới một phần năm, đối với sự phát triển của địa phương là cực kỳ nguy hiểm, Khang Tư từng kinh nghiệm qua việc chiêu mộ binh lính ở Tân Thành, cũng hiểu rõ tác dụng của tráng đinh đối với địa phương, một nơi mất đi tráng đinh, cho dù không diệt vong thì cũng sẽ lâm vào suy yếu dần. Bởi vậy Khang Tư lập tức gật đầu tán thành đề nghị của Âu Khắc.
Về việc làm sao công đạo với Sư đoàn trưởng tỉnh Hải Tân ư? Tất nhiên một nửa tráng đinh là của hắn. Khang Tư đối với chuyện này không để ý như thế, dù sao chỉ cần một câu chưa huấn luyện xong là giải quyết vấn đề rồi, hơn nữa làm như vậy cũng không thể tính là bội tín được.
Sự tình được quyết định, Âu Khắc lập tức chuẩn bị mã lực rồi điều binh khiển tướng vội vàng hô to gọi nhỏ, mà An Tái Kháng tự nhận trách nhiệm sự vụ kinh tế của lãnh địa, lập tức trở thành Phó thủ cho Âu Khắc.
Đầu tiên thu xếp cho thợ thủ công và người nhà thợ thủ công tạm thời ở tại bến tàu, gia quyến của binh lính và tộc nhân của Áo Kha Nhĩ thì được thu xếp tại bốn phía xung quanh Mộc Thành.
Sự bố trí như vậy khiến người khác vừa nhìn là thấy được thợ thủ công không được sắp xếp ở trong thành, thợ thủ công lập tức có ý kiến, dù sao bến tàu nhỏ này không có đủ phòng ở cho bọn họ.
Mà ngược lại chính là những gia quyến của binh sĩ kia, bản thân bọn họ bởi vì có thân phận quan nô cho nên nghe lời hơn những người khác, hơn nữa con cháu họ làm lính ở nơi này, tất cả đều ngoan ngoãn như những con cừu non không có bất cứ ý kiến gì.
Tộc nhân của Áo Kha Nhĩ thì bộ dạng rất yên tâm thoải mái, sau khi biết được tộc trưởng nhà mình là Nhị đệ của lĩnh chủ nơi đây, bọn họ mới không lo lắng về tiền đồ của mình nữa.
Các thợ thủ công không gây rối được bao lâu, sau khi được phát xuống một đống thảm, củi, lương thực và các dụng cụ sinh hoạt, tâm lý các thợ thủ công liền ổn định trở lại, nếu đối phương đã phát cho những thứ đó, khẳng định cũng sẽ không khiến cho những người chúng mình phải ở ngoài trời lâu.
Mà đến khi lều vải được phát đến tay bọn họ, mặc dù có chút không vui, nhưng cũng hiểu không thể trong một ngày có thể kiến tạo đủ số phòng ở cho những người mình, cũng may bến tàu không xa dòng suối nhỏ bên cạnh, lều vải liền được dựng lên chi chít.
Không cần kỳ quái Khang Tư tại sao thoáng cái xuất ra nhiều vật tư như vậy, chưa nói mỗi lần buôn lậu đều giữ lại cho lãnh địa một chút dự trữ, huống hồ vừa mua sắm ở tỉnh thành, rồi số vật tư cướp đoạt tại Cẩm Thành, cũng đủ để thu xếp cho số lượng di dân gấp mấy lần hiện tại.
Các thợ thủ công bắt đầu rất nhanh bố trí lều trại, bất quá bất quá đồng dạng rất nhanh có một đội binh lính tới dẫn đám thợ mộc, thợ kiến trúc đi.
Đối với chuyện này, các thợ thủ công cũng quen rồi, liền cầm lấy dụng cụ của mình đi. Các thợ thủ công từ lúc bị bắt cũng biết sẽ có chuyện như thế này, nếu không ai lại đi bắt đám thợ thủ công tới đây làm gì? Tiền công không dám nghĩ tới, chỉ hy vọng thức ăn có thể có chút thịt là được rồi.
Các thợ thủ công đi tới Mộc Thành, cũng là thành trì duy nhất ở lãnh địa này, An Tái Kháng liền tùm lum tùm la ra lệnh cho những thợ thủ công đó: - Tất cả im lặng cho ta! Dựa theo kỹ năng sở trường của các ngươi, những người có cùng kỹ năng đứng thành một nhóm.
An Tái Kháng vừa hạ lệnh xong, hắn liền kinh ngạc phát hiện, đám thợ thủ công lại phi thường nhanh chóng sắp xếp thành hàng.
Đánh giá dụng cụ trong tay bọn họ, hiển nhiên là phân tổ cùng kỹ năng dựa theo mệnh lệnh của mình.
An Tái Kháng hiển nhiên không có ngời tới những thợ thủ công này đã chuẩn bị từ trước, đều là thói quen, không cần phân phó nhiều, có thể nhanh chóng tập trung theo kỹ năng, hơn nữa còn có thể trong thời gian ngắn nhất cùng với người quen tạo thành những tổ công tác nhỏ.
Thấy bộ dáng An Tái Kháng trợn mắt há hốc mồm, các thợ thủ công bĩu môi khinh bỉ: Đúng là không có kiến thức! Trước kia ở trong thành, cứ cách mười ngày nửa tháng sẽ bị đám quyền quý triệu tập đến lao động, sớm đã hình thành thói quen.
Bất quá câu nói kế tiếp của An Tái Kháng lập tức đến phiên các thợ thủ công choáng váng, rất nhiều người còn cảm thấy kinh sợ ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó làm bộ nghiêng tai lắng nghe.
Một thợ thủ công vẻ mặt kinh ngạc hỏi một thợ thủ công đang thất thần bên cạnh:
- Huynh đệ, có phải ta nghe lầm hay không? Vị quan gia này lại giao công trình trùng tu cải tạo Mộc Thành này cho đám thợ thủ công chúng ta phụ trách sao? Lại có thể...
Người này còn chưa nói hết, đã bị thợ thủ công đang thất thần kia bĩu môi khinh thường cắt lời:
- Thật! Cái này có gì đáng kinh ngạc? Thợ thủ công chúng ta vốn phụ trách những công việc như vậy mà.
- Ách! Huynh đệ, ngươi không có nghe rõ sao? Vị quan gia kia nói là giao cho chúng ta! Giao cho chúng ta đó! Lại còn hỏi chúng ta muốn bao nhiêu tiền công nữa!
Thợ thủ công này thần sắc kích động hô lớn.
Thợ thủ công thất thần kia nếu xuất thân cũng là thợ thủ công, đương nhiên hiểu rõ lời này là có ý gì, hắn trợn mắt nhìn không thể tin được nói: - Cái gì?! Giao cho chúng ta? Nói cách khác lĩnh chủ nơi này sẽ phát tiền công cho chúng ta?! Làm việc cho lĩnh chủ lại có thể được trả tiền công sao? Trời ạ! Ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Hắc hắc, không phải mơ đâu, chính tai ta nghe được vị quan gia kia hỏi mấy vị sư phụ muốn bao nhiêu tài liệu cùng tài chính mới có thể xây dựng được bức tường gỗ dài rộng đều năm kilomet đó!
Một thợ thủ công khác đột nhiên nói xen vào.
Thợ thủ công thất thần kia hưng phấn xoa xoa tay nói:
- Hắc, lúc bị bắt đi ta còn tưởng phải làm không công cả đời, không ngời được thực tế lại thoải mái như vậy, bây giờ ngay cả công trình của lĩnh chủ cũng trả tiền công cho chúng ta, sau này ở trong lãnh địa, còn ai mời thợ thủ công chúng ta làm việc mà không trả công nữa chứ! Ta quyết định rồi, ta sẽ định cư tại lãnh địa này!
Lời nói của thợ thủ công này lập tức được mọi người tán đồng.
An Tái Kháng đang hỏi mấy vị sư phụ thấy mọi người bàn luận, mà mấy vị sư phụ vẫn đang sững sờ, không khỏi vẻ mặt hoang mang hỏi Lai Nhĩ Ôn Chí:
- Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Dường như tất cả bọn họ đều không thích như vậy.
Đối với chuyện này, Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ không hiểu lắm, bất quá mấy vị sư phụ nghe được câu hỏi của An Tái Kháng lập tức tỉnh táo lại, kìm nén kích động cẩn thận giải thích:
- Quan gia! Là chúng ta đang rất cao hứng, không có gì là không thích cả.
- Cao hứng? Cao hứng chuyện gì? Các ngươi còn chưa tính toán giá cả xong đã cao hứng có thể làm ra tiền sao?
Nói với các ngươi, tài liệu đều do phủ lĩnh chủ xuất ra, hơn nữa ta xuất thân là thương nhân, giá cả tiền công thế nào ta biết rất rõ ràng, các ngươi đừng nghĩ rằng có thể sử dụng công phu sư tử ngoạm!
An Tái Kháng trợn mắt nói.
Đại sư phụ vội vàng bắt tay vào nhau nói:
- Quan gia! Tiểu nhân nào dám công phu sư tử ngoạm chứ, chúng tiểu nhân thực sự cao hứng là bởi vì trước đây làm việc cho các vị đại nhân, cũng chỉ bao ăn bao ở mà không trả tiền công.
- Bao ăn ban ở không trả tiền? Điều này rất bình thường mà, Ồ! Không phải các ngươi thấy vì công trình lần này ta trả tiền với bao ăn không bao ở mà cao hứng đấy chứ? Vậy ta nói trước để biết ta chỉ bao một bữa cơm trưa thôi, bữa sáng cùng bữa chiều không phụ trách.
An Tái Kháng tự cho là đúng nói.
Nghe nói như thế, đại sư phụ cười khổ một trận, điều này có thể so sánh được sao? Bao ăn bao ở không trả tiền, cuối cùng chẳng khác làm không công, tưởng rằng cái loại đãi ngộ cho ăn đồ ăn của lợn cho ở chỗ ở của lợn có thể so với trả tiền công sao? Chỉ cần ngươi trả tiền công, bữa cơm trưa kia ngươi không bao cũng không sao cả. Bất quá theo thói quen tự nhiên, khiến cho bọn họ không dám giải thích, chỉ có thể gật đầu vâng lời An Tái Kháng.
- Tốt lắm! Ta cũng mặc kệ các ngươi cao hứng vì cái gì, nhanh nhanh đưa ra giá của các ngươi, ta còn rất nhiều việc.
An Tái Kháng chưa từng bóc lột qua người khác nên cũng không rõ lắm, thợ thủ công tại đế quốc là cái địa vị gì, cho nên có chút không nhịn được nói.
Đại sư phụ thấy bộ dáng của An Tái Kháng, cũng không dám trì hoãn, kéo mấy vị sư phụ khác thầm thì bàn luận, kỳ thực rất đơn giản, không phải phụ trách vật liệu, chỉ cần tính toán tạo một tường gỗ dài rộng năm kilomet cần bao nhiêu người cùng bao nhiêu ngày là được, sau đó lấy số người nhân với số ngày rồi nhân với tiền công một ngày của một người là ra.
Đại sư phu cũng rất thành thật, chỉ dùng mức tiền công thấp nhất cho một người để tính, cho nên báo con số ra, khiến cho An Tái Kháng vốn quen tiền công rất cao của thợ thủ công ở Duy Nhĩ Đặc Tự Do Liên Minh liền kinh hãi trong lòng, thầm kêu tiện nghi, cho nên hắn đặc biệt hào phóng phất tay nói: - Được nhất trí giá này, hơn nữa khi các ngươi hoàn thành có thể đảm bảo chất lượng, mỗi người sẽ được thưởng một kim tệ!
Một kim tệ ở đế quốc có thể mua được hai thạch gạo trắng như tuyết, cho nên phần thưởng này đối với đám thợ thủ công mà nói cũng không tính là nhỏ.
Nghe thấy phần thưởng, đại sư phụ lập tức vỗ ngực cam đoan.
Mà đồng thời, An Tái Kháng vì muốn ổn định tâm lý bọn họ, trước tiên phát tiền công, mỗi thợ thủ công đều nhận được một miếng kim tệ, tất cả liền vỗ tay hoan hô.
Bọn họ không phải chưa từng thấy qua kim tệ, lúc bị Khang Tư bắt đi đã được một khoản bồi thường, bọn họ cao hứng là vì làm việc cho lĩnh chủ vẫn có thể nhận được tiền công.
Sau khi thu phục xong đám người đó, An Tái Kháng tiện tay ném cho đại sư phụ bản vẽ thiết kế đơn giản rồi quên chuyện này đi, sau này chỉ cần giám sát chất lượng và tiến độ mà thôi.
Mà đại sư phụ này ngoại trừ chỉ cần biết công trình yêu cầu dài rộng cao dày cùng quy mô cách bố trí ra, là đã có thể hoàn thành công trình, dù sao những đại sư phụ đó đều là những nhân vật có máu mặt trong đám thợ thủ công, không có người ngoài chỉ trỏ lắm lời ngược lại càng có thể phát huy năng lực ra.
An Tái Kháng sau khi lưu lại mấy thủ hạ, dẫn theo Lai Nhĩ Ôn Chí chậm rãi quay lại phủ lĩnh chủ, thấy Khang Tư đang ngồi ngay ngắn trên ghế đọc sách, mà Tương Văn thì ở một bên nhu thuận rót thêm nước trà ấm vào chén.
Một màn thoải mái dễ chịu này khiến cho An Tái Kháng hâm mộ vạn phần, cũng không khách khí, trực tiếp đoạt lấy chén trà của Khang Tư, một hơi uống cạn đặt xuống, khà một cái rồi nói:
- Đại ca! Nhị ca đi đâu rồi? Tại sao không thấy hắn? Không phải lại tiêu diêu tự tại như đại ca đấy chứ?
Khang Tư khép lại quyển sách cười cười, thuận tay đưa chén trà cho An Tái Kháng, sau khi gật đầu với Lai Nhĩ Ôn Chí, mới nói:
- Ta cũng không biết hắn đi đâu, chỉ biết không lâu lúc trước hắn bị Âu Khắc kéo lại nói nhỏ vài câu, rồi dẫn theo Uy Kiệt cùng binh lính Liên đội năm, khiêng một đống lớn bảng hiệu đi ra ngoài rồi.
- Bảng hiệu?
An Tái Kháng có chút sững sờ, Nhị ca mang mấy thứ đó đi làm gì? Tương Văn biết rõ lập tức cười rộ lên.
Ngay lúc An Tái Kháng đang định hỏi Tương Văn, ngoài cửa truyền vào tiếng vó ngựa, tiếp theo một trận tiếng bước chân tới, ngày hôm nay lạnh như vậy mà Áo Kha Nhĩ đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt mọi người.
Áo Kha Nhĩ cũng có động tác giống An Tái Kháng lúc nãy, đoạt lấy chén trà của Khang Tư, uống một hơi, sau đó hít sâu một hơi rồi nói:
- Đại ca! Lần này thật sảng khoái, tiểu đệ dẫn theo nhân mã mở rộng thổ địa cho đại ca hơn một ngàn kilomet vuông!
Uy Kiệt theo sau Áo Kha Nhĩ bước vào lập tức khoe công:
- Đại nhân! Thuộc hạ vì ngài cũng đã thu hồi cả địa giới huyện Tân Ngạn.
- Huyện Tân Ngạn?
Khang Tư sửng sốt một chút mới tới tới chính là quận huyện tiếp giáp với lãnh địa mình, sau đó mới nhớ tới Uy Kiệt nói cái gì, thu hồi cả địa giới huyện Tân Ngạn?
Tương Văn không có gì rụt rè hỏi Uy Kiệt:
- Không phải chứ? Cả huyện Tân Ngạn chừng hơn một ngàn năm trăm kilomet vuông, ngay cả đua ngựa cũng phải vài ngày mới hết một vòng, các ngươi mới đi một chút xíu thời gian lại có thể lập bảng hiệu tốt vậy?
Uy Kiệt đắc ý nói:
- Hắc! Đại tỷ, ngươi đã biết diện tích huyện Tân Ngạn, vậy đương nhiên cũng biết địa hình huyện Tân Ngạn, ngoại trừ giáp với chúng ta ra thì là biển, hai mặt còn lại là núi rừng, chỉ có mặt trước có một con đường, đặt những bảng hiệu này chặn hết con đường đó, không phải cả địa giới huyện Tân Ngạn đều thu hồi về sao?
- Hừ! Có cái gì mà đắc ý chứ? Trước kia lúc chúng ta tới cũng không phải chưa thấy huyện Tân Ngạn là bộ dạng gì, địa phương có diện tích lớn như vậy mà tới tận nơi chúng ta mới có hơi người đó sao?
Tương Văn khinh thường nói.
Uy Kiệt căn bản không thèm để ý ngữ khí Tương Văn, đắc ý như trước nói:
- Hắc hắc! Chẳng lẽ lãnh địa của đại nhân vẫn chỉ có bấy nhiêu người như trước sao?
Nhìn xem chúng ta đi một chuyến liền khiến cho lãnh địa tăng lên mấy vạn người, chờ đến lúc chiến tranh quân phiệt bắt đầu khẳng định sẽ rất nhiều dân chạy nạn từ bên ngoài tới, đến lúc đó chỉ có diện tích lớn như vậy mới có thể bố trí hết, người nhiều hơn, chỉ cần thu xếp tốt, lãnh địa của đại nhân sẽ rất nhanh càng ngày càng cường thịnh!
- Hừ! Chỉ có dựng lên mấy cái bảng hiệu thì có ích gì? Không có binh lính bảo vệ cùng trạm kiểm soát, căn bản không thể cam đoan đó thuộc phạm vi thế lực.
Tương Văn tiếp tục đả kích Uy Kiệt.
Lần này Áo Kha Nhĩ đáp lời nói:
- Ha ha! Tương Văn tiểu thư! Vấn đề này ta đã sớm nghĩ tới, ngay lúc đó mỗi nơi đều lưu lại một đại đội binh lính, phỏng chừng bây giờ đã dàn xếp xong doanh trại đơn giản rồi.
- Hắc hắc! Chỉ cần ngày mai dẫn theo thợ thủ công, vận chuyển một số vật liệu, không đến mấy ngày, một cửa khẩu cùng doanh trại liền xuất hiện.
Hơn nữa ta cảm thấy còn có thể khuếch trương thêm thổ địa ra phía ngoài, dù sao xung quanh cũng không có bóng người, đã chiếm thì chiếm cho sạch. Thế nào? Đại tỷ không phản đối chứ?
Uy Kiệt vênh vênh cằm thị uy với Tương Văn.
- Hừ!
Tương Văn liền hừ lạnh một tiếng để kết thúc hành động khi dễ của Uy Kiệt.
- Ừ! Nói thì nói như vậy, chúng ta cần phái nhân thủ dò xét toàn huyện Tân Ngạn một phen mới được.
Khang Tư gật đầu nói.
Nếu đã bỏ đi lo ngại, Khang Tư đối với chuyện chiếm mấy huyện này cũng không để ý cái gì, dù sao những địa phương đó đều không có người, mình nhiều nhất cũng chỉ làm ra một đoạn thời gian cảnh giới mà thôi. Bất quá nếu vươn tay ra, vậy thế nào cũng phải biết mình đã đạt được thứ gì rồi chứ?
Áo Kha Nhĩ lập tức xin lệnh:
- Đại ca! Nhiệm vụ này giao cho tiểu đệ thực hiện đi, tiểu đệ đối với dò xét địa hình vẫn rất tự tin.
Chuyện này không phải Áo Kha Nhĩ nói mạnh miệng, ngẫm lại hắn quản lý mấy vạn tộc nhân, đương nhiên cần phải hiểu hết địa hình hoàn cảnh tài nguyên nơi tộc nhân sinh sống và một vài tình huống khác.
Nếu Áo Kha Nhĩ đã nói như vậy, Khang Tư chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho hắn, nếu không sẽ cho thấy mình không tin năng lực của hắn.
Áo Kha Nhĩ nóng lòng thể hiện năng lực của mình lập tức chạy ra ngoài. Thấy Áo Kha Nhĩ rời đi, Uy Kiệt mới bẩm báo Khang Tư:
- Đại nhân! Có tin tình báo mới từ tỉnh Hải Tân tới.
- Ừ! Có gì biến hóa không?
Khang Tư hỏi, bây giờ hắn đối với tỉnh Hải Tân không còn hứng thú gì, dù sao hắn cũng không làm việc ở tỉnh Hải Tân nữa, vậy còn vấn đề gì nữa chứ?
- Sư đoàn trưởng cùng đám quân phiệt đó không có biến hóa gì, sau khi Sư đoàn trưởng gây chiến với một vài quân phiệt, chỉ chiếm được địa bàn của một Lữ đoàn trưởng mà thôi, hiện tại tất cả mọi người đều đóng cửa liều mạng luyện binh, nếu như không có gì ngoài ý muốn, khi bọn hắn chấm dứt luyện binh, một vòng chiến tranh quân phiệt mới sắp bộc phát!
- Ồ! Sơn Việt Tộc thì sao? Chiếm được bao nhiêu quận phủ rồi?
Khang Tư thuận miệng hỏi.
- Vẫn chỉ quận phủ Tân Thành một đống đổ nát đó thôi.
Uy Kiệt cười hì hì nói.
- Ừ? Không phải đã nói mười mấy vạn viện quân Sơn Việt Tộc sao? Hơn nữa chúng ta vừa rời đi, bọn họ liền công chiếm một quận phủ, tại sao lại chỉ có mỗi quận Tân Thành vậy? Bọn họ chuẩn bị lui binh sao?
Khang Tư nghi hoặc hỏi.
- Hắc! Đại nhân! Giống như lời Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn năm mà ngài kể lại, chó bảo vệ nhà vô cùng tàn nhẫn, Sư đoàn trưởng chia cắt địa bàn xem ra chính là làm một chuyện tốt.
Những Liên đội trưởng kia bảo vệ địa bàn của bản thân mình, chẳng những điên cuồng tăng cường quân bị, mà còn liên minh lại, bọn hắn hợp thành gần mười vạn đại quân, cùng mười mấy vạn quân Sơn Việt Tộc đánh một trận tử chiến, mặc dù đánh đến lưỡng bại câu thương, nhưng các Liên đội trưởng bảo vệ được địa bàn, mà người Sơn Việt cũng không thể làm gì khác hơn là lui về chiếm giữ Tân Thành, nghe nói bởi vì chết trận thảm trọng, quân Sơn Việt đến tăng viện sau đó đã cướp vật tư trở về.
Hiện tại bảo vệ Tân Thành chỉ là đám sơn tặc đã chiến đấu với chúng ta mười mấy ngày đợt đó, nếu như không phải các Liên đội trưởng xung quanh đó cũng nguyên khí đại thương, đã sớm diệt đám sơn tặc già yếu đó rồi!
Uy Kiệt thực là càng nói càng hưng phấn.
Trước kia đối với Sơn Việt Tộc cảm thấy hứng thú là bởi vì Song Đao Đường Lang, hiện tại đã biết Song Đao Đường Lang này bị người ta giả danh, liền cũng mất đi hứng thú kia. Khang Tư đối với những người đánh sống đánh chết đó không thèm để ý, lại thuận miệng hỏi:
- Tỉnh Hải Tuyền thế nào?
- Tỉnh Hải Tuyền không có gì thay đổi lớn, một đám cấp Liên đội đấu tranh với nhau, tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng vẫn yên ổn ở tại tỉnh thành, thực sự kỳ quái, tại sao chưa người nào động tới bọn họ chứ? Hiện tại trong tay bọn họ đã không còn binh lực mà.
Uy Kiệt khó hiểu nói.
- Không nên xem thường bọn họ, không làm thế nào mà bọn họ giữ chức vụ tỉnh trưởng cùng sư đoàn trưởng nhiều năm như vậy.
Khang Tư theo tiềm thức nói.
- Vâng!
Uy Kiệt cũng cho rằng Khang Tư nói đúng, chuẩn bị điều tra một phen cho tốt mới được.
Trong khi Khang Tư nghe Uy Kiệt báo cáo tình báo, các thợ thủ công được An Tái Kháng ủy nhiệm, dưới sự bố trí của đại sư phụ cũng đang sắp xếp các tổ công tác phụ trách từng khu vực, ngay lúc bọn họ sắp xếp xong chuẩn bị tiến hành công việc, tiếng ầm ầm do mấy trăm xe ngựa tạo ra, vận chuyện một lượng lớn vật liệu kiến trúc đi tới.
Có sáu ngàn tráng đinh làm lao động, thực sự làm cái gì cũng thuận tiện, mới phụ trách đốn củi trong chốc lát mà đã làm được một lượng lớ bó củi rồi.
Hiện tại không cần lo lắng đám tráng đinh đó nữa, đám tráng đinh đó lúc nhận được một mảnh đất cùng lượng lớn dụng cụ đồ dùng sinh hoạt, đặc biệt sau khi nhận được lương bổng, tuyệt đại bộ phận mọi người liền an tâm chăm chú làm việc.
Bọn họ mất đi thân nhân gia đình, gặp được đãi ngộ tốt như vậy còn có thể cầu mong gì nữa? Dù sao thân phận bọn họ là nô lệ mà, hiện tại đuổi bọn họ đi bọn họ cũng không muốn đi.
Vật liệu kiến trúc tới cùng với sự gia nhập của đám tráng đinh đó, xung quanh Mộc Thành bụi đất bay lên huyên náo không chịu nổi, một loạt tường gỗ rất nhanh được sắp xếp mọc lên từ mặt đất.
Lúc mặt trời ngả về tây, thợ thủ công và các tráng đinh tất cả người đều đầy mồ hôi. Có người đi tìm khe suối tắm rửa, có người thì trở lại lều vải nghỉ ngơi, nhưng phần lớn thì ở tại cửa Mộc Thành nhìn quanh.
Lúc này mấy tộc nhân của Áo Kha Nhĩ, bộ dáng vểnh mũi lên trời, chậm rãi vận chuyện vật tư ra khỏi cửa thành, các thợ thủ công lập tức vẻ mặt hâm mộ nhìn những vật phẩm bọn hắn nắm trong tay, thấy được người chú ý, tộc nhân của Áo Kha Nhĩ kiêu ngạo nói:
- Nhìn cái gì chứ? Có tiền thì tự đi vào thành mà mua!
Chờ bọn hắn đi xa, một thợ thủ công lớn gan chỉ chỉ bên trong Mộc Thành, vẻ mặt nịnh nọt nói với vệ binh cửa thành:
- Quan gia! Tiểu nhân có thể vào bên trong mua đồ được không?
Vệ binh vẻ mặt nghi hoặc nhìn thợ thủ công này, thấy thợ thủ công đầu đầy mê hoặc mới nói:
- Chỉ cần không có lệnh giới nghiêm, bất luận người nào cũng được tự do ra vào thành.
- A! Thật tốt quá? Không biết phí vào thành là bao nhiêu?
Thợ thủ công vẻ mặt vui mừng nói.
Vệ binh sửng sốt, tiếp theo cười nói:
- Lão huynh, nơi này của chúng ta không thu phí vào thành, chỉ cần chưa đóng cửa, muốn tiến vào thì tiến vào muốn ra thì ra.
- Sao? Không cần phí vào thành? Trời ạ! Ta sống từng này tuổi rồi chưa từng nghe thấy có thành nào mà không thu phí vào thành! Quan gia! Đây là ngài nói nha, không cần tiền, ta vào đó!
Thợ thủ công vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Vệ binh trợn mắt nhìn quát mắng:
- Dài dòng cái gì? Muốn vào thì vào, không vào thì mau tránh ra!
Bị vệ binh hù dọa như vậy, thợ thủ công vội nhảy vào cửa thành, thấy vệ binh căn bản không để ý đến mình, lập tức đắc ý dào dạt chạy về phía trước rời xa.
Các thợ thủ công phía ngoài chứng kiến một màn này, lập tức rầm rầm tiến vào cửa thành.
Thấy nhiều thợ thủ công chạy vào như vậy, vệ binh lập tức giơ trường thương chặn lại hét lớn:
- Chạy cái gì mà chạy! Tất cả đi từ từ vào cho ta! Người nào chạy bắt người đó!
Có lẽ các thợ thủ công có chút thấp hèn, bị vệ binh quát như vậy, các thợ thủ công lập tức trở nên cẩn thận đi qua cánh cửa lớn, rời xa vệ binh một khoảng cách khá xa mới hiển nhiên khôi phục chạy đi.
Đối với điểm này, vệ binh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Thấy đám thợ thủ công cũng có thể vào thành, đám gia quyến của binh lính vốn ở trong lều vải không dám rời xa, nghĩ đến thân nhân của mình nhập ngũ dốc sức vì lĩnh chủ, cảm giác thân phận mình khác biệt, nếu thợ thủ công cũng có thể vào, vậy mình càng có thể đi vào.
Do đó gia quyến của binh lính cảm thấy hứng thú cũng tụm năm tụm ba tiêu sái đi vào Mộc Thành. Thấy cảnh tượng náo nhiệt bên trong thành, tất cả mọi người hứng thú mười phần, một vài người già vẻ mặt càng cảm khái mà giảng giải cho mấy cháu nhỏ về chuyện trước kia khi mình tự do đã từng thấy, nhìn thấy những thành lớn là phồn hoa như thế nào.
Đáng tiếc mấy đứa nhỏ chưa từng đi qua những nơi đó, căn bản không có lỗ tai để nghe, tâm hồn đã sớm bị cảnh tượng bốn phía hấp dẫn mất rồi.
Khang Tư lĩnh không có nơi nào cảnh đẹp, bất quá bên trong thành có vài cửa hàng, tử quán cũng có bốn năm nhà, đám thợ thủ công mới có tiền lập tức mở cờ trong bụng, một bộ phận lập tức tiến vào tửu quán, hô to gọi nhỏ kêu mang rượu tới.
Vừa nhấm nháp, lập tức cảm thán rượu bên trong thành quả thật so với rượu trong tửu quán do đám thủy thủ mở ra ở bến tàu tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà số thợ thủ công còn lại thì tiến vào cửa hàng, mua sắm những vật phẩm mà người nhà của mình thích.
Mấy ngàn kim tệ chi tiêu hết, lập tức khiến cho số lượng hàng hóa dự trữ của các cửa hàng giảm xuống. Chủ quán thấy đống hàng nhanh chóng không còn, lập tức cầu cứu phủ lĩnh chủ.
Về phần tại sao tìm tới phủ lĩnh chủ? Rất đơn giản, mấy cửa hàng bên trong thành ngoại trừ vài cái là của thương nhân bên ngoài khai trương ra, những cái khác đều là tài sản riêng của Khang Tư.
Mà tài sản riêng đó, Khang Tư không hay biết chút nào, đều là Âu Khắc tự mình lén quyết định. Làm như vậy, chủ yếu là bởi vì lĩnh dân đều đã công việc, hơn nữa không ai hiểu được, cũng chưa người nào có tiền để mở cửa hàng cả.
Nhưng các thương nhân mở cửa hàng không phải mỗi tháng đều nguyện ý đến một lần, cũng chỉ có một hai nhà như vậy, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu tiêu dùng của lĩnh dân, lĩnh chủ trả lương bổng cho lĩnh dân, mà lĩnh dân lại muốn mua sắm, nếu như vậy tốt hơn hết là lĩnh chủ mở luôn tửu điếm thu hồi tiền lương kia trở về, cho nên mới xuất hiện nhiều tài sản riêng như vậy.
Nhận được yêu cầu trợ giúp của cửa hàng, Khang Tư hiển nhiên là sửng sốt, chờ thân vệ lưu thủ bẩm báo nguyên nhân Khang Tư mới hiểu được, đối với chuyện này, Khang Tư không vấn đề gì gật đầu đáp ứng yêu cầu. Vì vậy một lượng lớn vật tư dự trữ được chuyển tới cửa hàng.
Tới lúc đám thợ thủ công thỏa mãn dục vọng mua vật phẩm, liền mang theo bao lớn bao nhỏ, chậm rãi rời khỏi Mộc Thành, trở về bến tàu nơi tập trung.
Người nhà thợ thủ công đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, thấy thân nhân mang theo lễ vật trở về, lập tức vui mừng ra nghênh đón, đám thợ thủ công không có kỹ năng kiến trúc, chỉ có thể vừa nghe tiếng lẩm bẩm trong nhà, vừa hâm mộ đến hai mắt đỏ bừng.
Sau một phen huyên náo, tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm.
Bất quá lúc nói chuyện phiếm sau khi ăn xong, gia quyến cùng những thợ thủ công ở lại nghe được gia quyến của những binh lính kia chẳng những có được những thứ mình đang cầm này, hơn nữa mỗi hộ còn được nhân mười miếng kim tệ phí ổn định nhà cửa, không lâu trước đó ở trong thành tiêu sái một phen nữa chứ!
Nghĩ tới những người chúng mình chẳng những không có lương bổng, lại còn phải ở cạnh bờ biển chịu gió biển thổi tới tấp, thậm chí ngay cả một đồng phí ổn định nhà cửa cũng không có! Đãi ngộ khác biệt như vậy lập tức khiến cho đám thợ thủ công và người nhà chưa có lễ vật lửa giận xung thiên.
Nếu như không phải ở bến tàu hàng năm có hơn một ngàn dân binh đóng quân giám thị chằm chằm, nếu như không phải trên bến tàu có đông đảo hán tử cường tráng khuân vác hàng hóa, sợ rằng các thợ thủ công đã tạo phản rồi.
Đến khi báo cáo tới tay Âu Khắc, sau khi hỏi thăm rõ ràng nguyên nhân, dù bận nhưng vẫn ung dung hô lớn vài câu trước mặt bọn họ, lửa giận của các thợ thủ công cùng người nhà liền tắt xuống, hơn nữa tròng mắt cũng xoay chuyển không ngừng nhìn phương hướng thành trì.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, một số thợ thủ công ăn xong bữa sáng trước một số đồng bạn, đó là mấy thợ thủ công không có kỹ năng kiến trúc liền cầm theo đồ dùng dụng cụ của mình, chuẩn bị đi vào trong thành bán nghề kiếm kim tệ.
Theo như vị quan gia kia nói, ngươi nếu có bản lĩnh, tại sao không bán nghề cho những người đó mà lấy kim tệ về chứ?
Hắc hắc, lời này quá đúng, chỉ cần mình có bản lĩnh, còn sợ không kiếm được tiền sao? Ở đây cũng không sợ làm không công, lĩnh chủ còn phải trả tiền công, huống chi là những người khác? Thật hy vọng có thể định cư kiếm tiền ở mảnh đất tự do thế này a!