Các Thành chủ nhỏ thì nghĩ như vậy, còn các thế lực chư hầu đại chư hầu
lớn mạnh, tuy rằng không có khả năng cúi đầu khép nép đi bái kiến Lôi
gia, nhưng bởi vì sức chiến đấu của Lôi gia kia quá khủng bố, khiến bọn
họ hết sức kiêng kị. Sau một thời gian cân nhắc, chỉ có thể phái ra một
gia thần địa vị không cao không thấp, mang vài món lễ vật nho nhỏ đi vấn an thăm hỏi Lôi gia thử xem sao.
Sau khi có quyết định này,
vô số mật thám sứ giả hoặc sáng hoặc tối, theo đám đông người du lãng
đang chạy tới Lôi gia tìm cơ hội, cùng ào ạt kéo về phía lãnh địa Lôi
gia.
- Hà hà! Quý sứ thật quá khách khí, bản quan thật đúng là phải làm mặt dày nhận lấy vậy.
Ni Nhĩ đầy mặt tươi cười đậy nắp cái rương nhỏ trên bàn chứa đầy vật phẩm quý giá, sau đó đem để dưới chân mình.
Nhìn gã sứ giả trước mặt mình mồ hôi chảy đầy đầu, nhưng bộ dáng
luống cuống không dám mở miệng, Ni Nhĩ không khỏi nở nụ cười, sau đó làm ra vẻ do dự nói:
- Ừ! Bản quan cũng không làm ra vẻ thần bí
nữa! Yên tâm! Nhắn chủ công của quý sứ yên tâm đi! Chỉ cần hắn không
trêu chọc Lôi gia chúng ta, hoàn toàn có thể bố trí quân đội ở gần biên
cảnh Lôi gia bên này, đợi điều đi nơi khác công thành chiếm đất.
Khi gã sứ giả vừa mới thở phào, Ni Nhĩ chợt đổi giọng nói:
- Tuy nhiên, nếu không có tin tưởng thực lực của chính mình, vạn nhất bị địch nhân xâm lấn nếu cần bảo vệ, có thể cân nhắc làm phụ thuộc của
Lôi gia. Yên tâm đi! Không phải thần chúc mà là phụ thuộc, quân chính
ngoại giao tất cả đều tự chủ, Lôi gia ta hoàn toàn sẽ không nhúng tay
nhúng chân vào, cũng sẽ không để các ngươi xuất binh tác chiến. Hơn nữa
chỉ cần có ý tứ một chút mỗi quý đưa lên một số đặc sản địa phương là
được rồi.
Ừ! Đương nhiên sẽ không bắt buộc các ngươi, chuyện
này phụ thuộc hoàn toàn là ngươi tình ta nguyện. Tuy nhiên nếu không
phải là phụ thuộc Lôi gia vậy thì bị người ta tiêu diệt, Lôi gia ta cũng không có nghĩa vụ và danh nghĩa để ra mặt đâu đấy? Vì thế phụ thuộc hay không phụ thuộc, không bắt buộc hoàn toàn là tự nguyện, các ngươi trở
về suy nghĩ cho tốt. Tiễn khách!
Nhìn gã sứ giả thất hồn lạc phách bị thị nữ dìu đi xuống, Ni Nhĩ ngồi bắt chéo chân, đắc ý nhìn mấy cái rương dưới chân.
Chỉ nói có mấy câu, mỗi ngày có thể kiếm nhiều chỗ tốt như vậy, quả
thực rất thoải mái. Tuy nhiên quan chức vẫn còn thấp, mình thu vào khẳng định so ra kém tên khốn Cung Tá Đôn, mà tên kia lại khẳng định không
hơn được mấy gia thần xuất thân thân vệ của chủ công kia, mà đám thân
tín đó lại so ra kém xa Áo Kha Nhĩ huynh đệ kết nghĩa của chủ công, tên
đó khẳng định kiếm được nứt đố đổ vách!
Tuy rằng chính mình kiếm ít một chút, tuy so với trên không bằng nhưng so với dưới thì dư thừa.
Hừ! Đây cũng nhờ may mà gặp bọn ngốc, cả đám đều ngu ngốc, cho rằng
Lôi gia sắp thống nhất bán đảo Phi Ba, các nơi đều chạy tới thăm dò tình thế, cũng không nghĩ lại, bán đảo Phi Ba này gần như sắp trở thành hang ổ ác ma, người biết rõ nội tình ai còn muốn thống nhất bán đảo Phi Ba
này chứ!
Không nói có thể hay không từ trong tay bọn ác ma đó
cướp lấy bán đảo Phi Ba. Cho dù thành công, khi đó bán đảo Phi Ba cũng
là ác ma đi đầy đường, đến lúc đó chẳng lẽ còn có thể trưng binh trưng
thuế của bọn ác ma hay sao? Lão tử thật không dám nhận, tốt nhất là theo chủ công đi đế quốc tiêu dao mới là chính sự.
Hừ! Nói tới vẫn là chủ công lợi hại: thời điểm những địa phương bán đảo Phi Ba này bị
ác ma nhìn trúng, bọn cường hào nông thôn còn đang đánh sống đánh chết,
chủ công liền quyết định sáng suốt đối ngoại phát triển. Cơ nghiệp đang
phát triển như vậy nói bỏ là bỏ, thật sự là khiến người ta bội phục.
Mà thật khiến mình càng bội phục là: Chuyện chuẩn bị vứt bỏ bán đảo
Phi Ba chỉ có gia thần cấp bậc Bộ tướng trở lên mới biết được, cái này
tạo cơ hội cho những người mình khơi khơi kiếm được một mớ thật tốt.
Chỗ ưu đãi này cũng không đơn giản chỉ có lễ vật của những tên sứ giả thăm dó đưa tới, chỗ tốt càng nhiều là chính mình bán đi ruộng đất đó.
Hà hà! Đám người đó làm như nhặt được của quý, cũng không nghĩ lại xem,
thạch cao chính là địa vị chính là tài phú, mình đường đường là Đại
tướng Lôi gia không có chuyện gì lại đi bán ruộng đất sao?
Hà
hà! Chờ đi theo chủ công biểu hiện cho tốt một phen. Khi đi đến đế quốc, thạch cao của mình cũng phải tăng trưởng chứ? Khi đó cuộc sống hàng
ngày thực đúng là ung dung thoải mái nha!
Tại Thiên Thủ Các
thành Thanh Nguyệt, Khang Tư ngồi ở chủ vị nhìn thoáng qua công văn
trong tay, mỉm cười gật đầu nhìn gã sứ giả quỳ lạy phía dưới nói:
- Ừ! Thỉnh cầu của quý thượng điện, ta đồng ý.
Gã sứ giả lập tức mừng rỡ dập đầu nói:
- Được đại điện nhận lời, điện hạ nhà ta nhất định sẽ hết sức vui mừng, ngoại thần cảm kích đến rơi lệ.
Sứ giả thầm vui trong lòng nghĩ: “Lần này tốt lắm! Rốt cục được điện
hạ Lôi gia kinh khủng này đồng ý điện hạ nhà mình phụ thuộc, không cần
cả ngày sợ hãi lo lắng đề phòng Lôi gia ngày nào đó dòm ngó tới mình.”
“Tức cái là đám trọng thần đầu óc chết tiệt kia kêu gào cái gì phải
giữ niềm kiêu hãnh của võ gia, kiêu hãnh cái rắm chó, không nói nhà mình chỉ có mấy vạn quân thường trực, cho dù có đại quân trăm vạn thì có thể làm cái gì? Có thể chống lại Lôi gia kẻ dễ dàng tiêu diệt trăm vạn ác
ma sao? May mà chủ công nhà mình sáng suốt, không thèm để ý lời khuyên
can của đám trọng thần, trước tiên phái mình đến thần phục.”
“Không nghĩ tới Lôi gia lại không cần thần phục, chỉ cần phụ thuộc. Tuy
rằng ngay từ đầu mình còn không rõ ràng lắm làm sao lại thế này, nhưng
sau lại nhìn thấy chỉ là cấp trên trên danh nghĩa, hơn nữa mỗi quý tiến
cống một số đặc sản quý giá, ngoài ra thì cũng độc lập tự chủ như hiện
tại, chính mình lập tức dồng ý ngay.”
“Hà hà! Một công lao lớn như vậy, trở về khẳng định chủ công sẽ đề bạt mình, ban cho thạch cao đây!?”
Nhìn đến sứ giả này cảm động đến rơi nước mắt lui ra, Tương Văn vừa kêu thị vệ nhận lễ vật đem xuống, vừa hướng Khang Tư hỏi:
- Đại nhân! Đây là chư hầu nhỏ duy nhất tự động hướng chúng ta thỉnh
cầu thần phục, vì sao đại nhân không tiếp nhận vậy? Phải biết rằng chỉ
cần hắn thần phục, trừ tiền tài và chính vụ của lãnh địa bọn họ chúng ta không thể quản tới, chẳng những có thể trực tiếp điều động quân đội của bọn họ, thậm chí còn có thể điều động gia thần bọn họ đến phục vụ cho
Lôi gia mà. Điều này thật so với quan hệ phụ thuộc hiện tại tốt hơn
nhiều.
Khang Tư lắc đầu.
- Không có thế lực nào
nguyện ý thiệt tình phục tòng thế lực khác, hiện tại dựa vào uy phong
tiêu diệt trăm vạn ác ma, bắt buộc bọn họ thần phục chúng ta, điều này
có thể tạo được tác dụng gì chứ? Phải biết rằng chúng ta quyết định
chuẩn bị buông bỏ bán đảo Phi Ba, chẳng lẽ bọn họ nguyện ý đi theo chúng ta? Nếu đã như vậy thì cần gì phải tìm phiền toái chứ? Nhiệm vụ trọng
yếu trước mắt là cứ giữ tình trạng hiện tại, đồng thời hòa thuận với các thế lực xung quanh chúng ta.
- Đại nhân! Thuộc hạ hiểu rằng
hòa thuận với các thế lực xung quanh sau này có thể chuyên tâm di
chuyển, nhưng sau khi chúng ta chiếm lĩnh ba bốn thế lực lãnh địa bị ác
ma khống chế, bây giờ lãnh địa của Lôi gia chúng ta đã vượt qua hai mươi vạn cây số vuông, hơn nữa sản vật dồi dào, nếu cứ như vậy hoàn toàn
buông bỏ có phải rất đáng tiếc hay không?
Tương Văn cẩn thận hỏi.
Khang Tư nói:
- Cũng không phải hoàn toàn buông bỏ, tin rằng trong một thời gian rất dài, cơ chế Lôi gia phải theo đó vận hành.
Chúng ta không phải lập tức di chuyển đại quy mô, khởi đầu chỉ phái
ra một đội quân trước tìm địa phương an cư, để chúng ta có đường lui
tránh cho đám gia thần lo lắng. Dù sao ai cũng không dám bảo đảm khi nào thì bán đảo Phi Ba hoàn toàn biến thành hang ổ ác ma. Nếu không có
đường lui, gặp phải ác ma lại xuất hiện đại quy mô, đám gia thần khẳng
định sẽ hoảng loạn không chịu nổi.
- Dạ! Đại nhân! Kế hoạch di dời của chúng ta phần lớn quyết định ở năng lực của hải quân, đem giao
toàn bộ hải quân của chúng ta cho Liễu Thanh Dương kia có yên tâm lắm
không? Thời điểm gặp mặt lần trước, thuộc hạ cảm thấy hắn đối xử với
ngài cũng không có lòng cung kính chi nhiều, có vẻ có hơi bướng bỉnh
ngạo mạn đấy.
Tương Văn có điều lo lắng nói.
- Ồ!
Điều này rất bình thường, bởi vì hắn là Thiếu tướng chính thống của đế
quốc, mà ta chỉ là Thượng tá đế quốc đảm nhiệm tự hành hành tỉnh địa
phương. Hiện tại một Tướng quân phải thần phục một sĩ quan cấp tá, có
điểm khó chịu là khó tránh khỏi. Điểm ấy không cần để ý tới làm gì: đó
là thường tình của con người! Về phần chuyện hắn có thể làm phản hay
không lại càng không cần quan tâm, thủy thủ đều là gia thần của Lôi gia, cho dù sĩ quan trung tầng và cao tầng đều là người của Liễu Thanh Dương thì có thể làm gì chứ?
Khang Tư rất bình tĩnh nói.
Tương Văn suy nghĩ một chút, lập tức vui mừng gật đầu nói:
- Đại nhân thật sáng suốt! Không nghĩ tới biến tất cả binh sĩ làm gia thần lại có chỗ tốt như vậy.
Đúng vậy! Nếu là binh lính bình thường, Trưởng quan xây dựng ảnh
hưởng lâu dài, cho dù dẫn bọn họ đi tạo phản binh sĩ cũng sẽ theo.
Nhưng nếu binh sĩ này cùng Trưởng quan giống nhau đều là thân phận
gia thần, tạo phản ư? Chỉ sợ sẽ bắt trói Trưởng quan ngay đương trường
để tranh công đấy.
Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi cười
cười, cái gì sáng suốt, đây chỉ là những tri thức mình đọc từ trong sách vở, trải qua lý giải, đưa ra cách làm này toàn quân đều là gia thần mà
thôi.
Binh sĩ là vật hi sinh, nhưng gia thần thì không phải
vậy, cho nên binh sĩ Lôi gia có được thân phận gia thần, tâm tình đúng
là khác biệt với binh sĩ các thế lực khác.
- Đại nhân! Không
nghĩ tới Ma thảo đó sau khi ngâm trong nước lại có hiệu quả rõ ràng như
vậy, hơn nữa cũng không có di chứng gì lớn lắm, thật sự là một lợi khí
lớn đây.
Tương Văn hai mắt sáng lên nói.
- Ừ! Đây
chủ yếu là bản lãnh của y sư địa phương, ta cũng không nghĩ tới Ma thảo
này lại nhanh như vậy liền có thể sử dụng cho quân đội.
Khang Tư gật gật đầu.
- Hà hà! Nếu kẻ độc ác đó biết chúng ta có thể dựa vào Ma thảo để
giảm bớt sự hy sinh vô ích của binh sĩ, hơn nữa thời gian tác dụng mất
cảm giác chỉ có một ngày mà thôi, chỉ sợ bọn chúng sẽ bị dọa đến rụng
răng đi? Nếu không nhờ có Ma thảo đó, hành động tiêu diệt ác ma còn sót
lại, chỉ sợ cũng đủ để cho Lôi gia mất đi sức chiến đấu của mười doanh
chiến đấu đấy. Hiện tại chỉ mất đi hai doanh chiến đấu, thật sự là quá
lợi hại!
Tương Văn rất hưng phấn nói.
- Không nên
coi thường những kẻ ác độc đó, khẳng định bọn chúng hiểu biết về Ma thảo này hơn chúng ta nhiều. Nghĩ lại xem bọn chúng có thể từ chuyển hóa
sinh vật người bình thường tạo ra ác ma như vậy là có thể biết.
Khang Tư nói.
Tương Văn có điểm nghi hoặc:
- Đại nhân! Ngài nói nhu vậy vì sao những kẻ ác độc không làm như
chúng ta sử dụng Ma thảo? Như vậy ít nhất có thể thành lập một chi quân
đội khổng lồ quét ngang thiên hạ, thu được quyền thế thành lập quốc gia
tông giáo khẳng định so với hiện tại dựa vào ác ma phải mạnh hơn nhiều.
Khang Tư nhíu mày nói:
- Vi sao không thành lập quân đội người bình thường? Ta không biết
chân tướng thế nào, nhưng theo suy đoán của ta, hoặc là bọn chúng không
thể bảo đảm lòng trung thành của người dân thường, hoặc là mục đích của
chúng cũng không phải quyền lực thế tục. Tuy nhiên có thể khẳng định một điều là: bọn họ theo đuổi chính là đế quốc ngàn năm.
- Đế
quốc ngàn năm? Dường như trong lịch sử chưa từng tồn tại một đế quốc như vậy mà! Đế quốc Áo Đặc Mạn gần như là được, nhưng hiện tại không phải
cũng hỏng mất rồi sao? Một cái quốc gia tông giáo có thể trường tồn ngàn năm sao? Hơn nữa dù sao đều là lập quốc, quốc gia tông giáo vẫn hoàn
toàn giống như một đế quốc bình thường? Vậy cần gì phải hết sức chuyên
chú vào quốc gia tông giáo?
Tương Văn thật rất nghi hoặc.
- Đại thần dân chúng của đế quốc bình thường tùy thời sẽ có người có
dã tâm và do đãi ngộ mà tạo phản, còn quốc gia tông giáo chỉ cần tín
ngưỡng không thay đổi, sẽ khiến tín đồ cuồng nhiệt đến nỗi có thể tiêu
diệt cả người nhà của mình, cũng là một câu chuyện về tôn giáo. Trên cơ
bản quốc dân của quốc gia tông giáo đều là tín đồ, chỉ cần tín ngưỡng
bất diệt quốc gia đó cũng sẽ trường tồn. Mà phương pháp để người ta vẫn
duy trì tín ngưỡng, chỉ sợ cũng là cách thỉnh thoảng cho xuất hiện ác ma trước mặt thế nhân. Phỏng chừng thời gian sau đó còn có thể có thiên sứ linh tinh xuất hiện, như vậy ác ma và thần sứ chân thật hiện ra tại
trước mắt người đời, tín ngưỡng muốn hỏng mất cũng khó đây.
Khang Tư nói.
Tương Văn trợn trừng mắt:
- Ôi! Thật đáng sợ! Kẻ sáng tạo ra cách này quả là nhân tài! Không có cách nào vung tay phá bỏ hệ thống đó sao?
Khang Tư nói:
- Rất đơn giản! Các quốc gia tông giáo hàng năm không ngừng tranh
chấp lẫn nhau, khẳng định sẽ khiến tâm lý tín đồ chán ghét cuộc sống như vậy. Theo thời gian các quốc gia tông giáo chém giết lẫn nhau, lực
lượng càng ngày càng yếu, cuối cùng dân chúng bị mất đi tín ngưỡng, dần
dần biến mất cũng không có gì kỳ lạ.
- Ồ! Thì ra là như thế,
trách không được hiện tại bọn họ liều mạng sử dụng ác ma. Hóa ra là muốn dọa cho dân chúng chết khiếp, sau đó mới dùng thân phận chúa cứu thế
xuất hiện. Quả thực có đủ đê tiện.
Tương Văn nhíu mày nói.
- Bất cứ một người có dã tâm nào đều là kẻ đê tiện.
Khang Tư nhẹ nhàng nói một câu đã biến đa số các quân vương thành kẻ đê tiện.
Nghe nói như thế, Tương Văn thoáng chần chừ một chút sau đó nói sang chuyện khác:
- Đại nhân! Không biết ngài quyết định đổ bộ ở tỉnh Hải Tuyền hay là tỉnh Hải Tân?
- Tỉnh Hải Tân! Nơi này là hành tỉnh ta nhậm chức, cũng chỉ có tỉnh
này mới có thể quang minh chính đại dựng thẳng lá cờ Thượng tá của ta
được. Hơn nữa nơi này không có đám quyền quý hoàng thân quốc thích nhúng tay vào, sẽ không khiến cho bọn họ chú ý lắm.
Khang Tư nói giọng rất bình thản.
Không biết vì cái gì, Khang Tư hiện tại cảm thấy chính mình có phần
chán nản, vì thế vừa nói dứt lời, liền đứng dậy chuẩn bị tìm tên mật vệ
bất tử kia để xuất mồ hôi.
Đối với tên mật vệ bị bắt làm tù
binh này, Khang Tư cảm thấy rất kỳ lạ, khiến cho phương án ban đầu định
dùng hắn để rèn luyện bọn thủ hạ không thể thực hiện.
Vì tên
mật vệ chỉ có đối mặt với Khang Tư mới chịu ra tay công kích, hơn nữa
căn bản không thèm để ý tới đám hộ vệ, chuyên môn tập kích chính hắn.
Mà những lúc Khang Tư không ở đây, thì gã mật vệ ác ma đó lại theo
bản năng ẩn thân, may mà thí nghiệm được thực hiện rất cẩn thận bằng
không đã để hắn chạy thoát rồi.
Khi Khang Tư hưng trí bừng bừng đi đến sân luyện võ để xuất mồ hôi, ở một địa phương nào đó đang có người bàn luận về hắn.
-------------
Trong sương phòng một quán trà ở thành Thanh Nguyệt, Cung Tá Đôn lẳng lặng ngồi đó uống trà, một tấm bình phong bằng trúc ngăn sương phòng ra làm hai, phía trong bình phong ngồi một bóng người nhỏ nhắn.
Sương phòng trầm lắng một hồi sau đó bóng người kia dùng giọng trong trẻo dễ nghe nói:
- Cung Tá đại nhân! Không biết ngài đã quyết định chưa?
Cung Tá Đôn uống một ngụm trà.
- Vị tiểu thư này! Ngài không biết là ngài rất mạo muội sao? Vừa đi
vào đã bảo ta từ trong hai vị tiểu thư kia lựa chọn một vị để ủng hộ,
hơn nữa là giúp nàng lên làm chủ mẫu của Lôi gia. Ngài không biết hay
sao thân là thần hạ, ở thời điểm chủ công không có đưa ra quyết định, mà làm ra loại ủng hộ này là rất đại nghịch bất đạo?
Nàng kia hiển nhiên không có dự liệu được Cung Tá Đôn lại nói như vậy, dường như phải suy nghĩ một lúc mới nói:
- Cung Tá đại nhân! Đại điện khẳng định là muốn có được chính thất,
nếu ngài có thể trước tiên từng bước ủng hộ, vậy về sau sẽ thăng quan
tiến chức như diều gặp gió...
Nói còn chưa dứt lời, bị Cung Tá Đôn phất tay ngăn lại.
Cung Tá Đôn thần tình cổ quái tươi cười nói:
- Vị tiểu thư này! Bản thân ta đã là trọng thần nhất đẳng trong nhà,
lãnh địa cũng là lớn thứ nhất trong nhà, như vậy ta còn có thể thăng
quan tiến chức như diều gặp gió đến chỗ nào nữa? Hơn nữa, chỉ cần ta
trung thành với chủ công, vinh hoa phú quý của ta có thể giữ được lâu
dài. Ngươi không cần mở miệng, cũng không cần dùng lời nói chủ mẫu sau
này sẽ tiến hành trả thù để uy hiếp ta. Chẳng lẽ ngươi không biết rõ
tính cách của chủ công sao? Chủ công tuyệt đối sẽ không bị đại hào kiệt
kiềm chế, ngược lại nếu ta đầu nhập dưới chân gia chủ của ngươi, thật
mới có thể đắc tội với chủ công đấy. Tiểu thư! Nữ nhân tốt hơn là ngoan
ngoãn phục tùng hầu hạ các đại nhân vật chúng ta đó mới là chính sự.
Chính trị không phải các cô bé ngươi có thể nhúng tay vào. Cáo từ!
Nói xong, Cung Tá Đôn lập tức đứng dậy rời đi, hoàn toàn không để ý tới biểu tình của nữ nhân sau bức bình phong như thế nào.
Cung Tá Đôn vừa đi, nàng kia “xoạt” một tiếng đứng lên, sau đó ném
mạnh chén trà. Xuyên qua tấm bình phong, có thể nhìn đến không ngờ là
Cung Huân Đại ả thị nữ bên mình Ngả Lệ Ti.
Nàng ta đang nghiến răng nghiến lợi thì thào nói:
- Chết tiệt! Như thế nào những tên gia thần của Lôi gia đều giảo hoạt như thế. Không ngờ không có người nào nguyện ý đi vào vũng lầy này?! Ta thật không tin tưởng bọn hắn đều trung thành như vậy! Bằng không như
thế nào mỗi người đều đưa ra lý do giống nhau!
Cung Huân Đại
đứng dậy đi ra ngoài đôi chân mày nhíu lại, hiện tại rốt cuộc làm sao
đây? Chính mình đều cố ý không nói bối cảnh sau lưng là Ngả Lệ Ti hay Y
Ti Na, chính là muốn nhìn thử xem lựa chọn của mình rốt cuộc có thể uy
hiếp bao nhiêu người. Nhưng không nghĩ tới, toàn bộ đều bị người ta xem
thường không đếm xỉa tới!
Gia thần không chịu cấu kết vậy làm
thế nào dậy lên được sóng gió? Hay là châm ngòi cho Ngả Lệ Ti và Y Ti Na tranh đấu? Các nàng chỉ là thân phận khách nhân, tranh đấu lên chỉ sợ
lập tức khiến cho đám gia thần khinh bỉ, nếu cứ thế này đại kế gì đều
xong cả rồi.
Ôi! Xem ra mình gặp phải một chủ nhà bất lực rồi, nhưng bên cạnh tên bất lực này lại thường xuyên đi theo một mỹ nữ và
nhiều thị nữ xinh đẹp, nói hắn không đụng tới đám thị nữ đó khẳng định
sẽ không có người nào tin tưởng!
Thật sự làm cho người ta buồn bực! Ôi! Nếu có năng lực thị nữ như Tương Văn, hiện tại mục đích của
mình khẳng định sẽ dễ dàng thực hiện hơn. Kẻ ngu ngốc cũng biết quyền
lực của Tương Văn lớn biết bao!
Ngả Lệ Ti và Y Ti Na hoàn toàn giống như đóa hoa đẹp trong thâm cung không người nào để ý tới, quả
thực là mòn mỏi đợi chờ đây!
Nghĩ đến đây Cung Huân Đại ủ ê rời đi.
Nàng không để ý tới, Cung Tá Đôn đang ẩn trốn từ một nơi bí mật gần
đó nhìn nàng, gã cháu Cung Tá Binh đứng ở bên cạnh hắn, dùng một bộ dáng thiếu niên còn chưa thành thục nói:
- Thúc phụ! Nữ nhân này có ý gì vậy? Điệt nhi có cảm giác như nàng ta không nghe theo mệnh lệnh của người nào cả.
- Hừ! Phỏng chừng nàng ta là một nữ nhân có dã tâm, hy vọng khi chủ
nhân mình được tuyển vào cung, có thể lấy thân phận thị nữ riêng đi theo vào.
Cung Tá Đôn cười lạnh nói.
- Ồ? Thúc phụ! Nữ nhân trong nhà chủ công hẳn đều là một phần tử như nhau? Nữ nhân kia cần gì phải phiền toái như vậy?
Cung Tá Binh thật rất nghi hoặc.
- Ha ha! Tuy rằng nói như thế, nhưng các nàng đều không có danh phận. Hơn nữa cũng không có nghe nói người nào mang thai, cho nên tất cả đều
ngắm nghía vị trí chủ mẫu này đấy.
Cung Tá Đôn cười nói.
Cung Tá Binh thoáng sửng sốt một chút, chợt nhớ tới cái gì nói:
- A! Đúng rồi! Tuy rằng chủ công trẻ tuổi cường tráng, nhưng chưa có
gia quyến. Điệt nhi góp lời hơi vô phép một chút: như thế nào thúc phụ
và những trọng thần các người không khuyên chủ công cưới vợ nạp thiếp
vậy? Chủ công sớm ngày xuất hiện người thừa kế, cũng sớm một chút an ổn
tâm tư đám gia thần chúng ta mà.
Cung Tá Đôn nghe nói như thế, không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Cung Tá Binh, nhìn đến khi toàn
thân hắn lúng túng không được tự nhiên, Cung Tá Đôn mới cười lắc đầu
nói:
- Ngươi còn nhỏ.
Nói xong liền bỏ đi.
Nhìn bóng lưng thúc phụ, trên mặt Cung Tá Binh chợt lóe vẻ cười lạnh
thầm nghĩ: “Đúng vậy! Ta còn nhỏ cho nên ngươi vẫn còn là tộc trưởng,
vẫn là trọng thần của Lôi gia có lãnh địa lớn nhất. Hừ! Tưởng rằng ta
không biết sao? Đám các ngươi gọi là trọng thần nhưng đều chỉ mong sao
chủ công không có người thừa kế, như vậy vạn nhất nếu chủ công xuất hiện điều bất trắc gì, đám trọng thần các ngươi không phải là có thể nắm giữ sự vụ quân chính của Lôi gia sao?”
Nghĩ đến đây, Cung Tá Binh quay đầu nhẹ giọng nói:
- Đã phái người đi theo ả Cung Huân Đại chưa?
- Dạ chủ nhân! Đã phái người đi theo rồi.
Một thanh âm đột nhiên truyền đến tai Cung Tá Binh.
- Ừ! Đã điều tra rõ chưa dưới trướng thúc phụ ta có bao nhiêu mật vệ?
Cung Tá Binh lại hỏi.
- Bởi vì có mật vệ đại điện nghiêm mật trông coi, chúng ta không dám
hành động công khai, chỉ có thể điều tra dưới trướng của gia chủ đại
nhân ước chừng có tồn tại mười tên mật vệ. Còn như có che dấu một ít hay không, thì không thể dò tra rỏ ràng được.
Thanh âm kia tiếp tục nói.
Cung Tá Binh nhíu mày:
- Ồ! Không nghĩ tới chủ công giám sát nghiêm mật như thế, không ngờ
thúc phụ cũng công khai có được mười tên mật vệ, ta bên này chỉ có năm
tên, có hơi nguy hiểm đây. Nếu không thể huấn luyện trong lãnh địa có
thể huấn luyện một số ở bên ngoài hay không?
- Chủ nhân! Có
thể thì có thể, nhưng vì vấn đề cần giữ bí mật và tài nguyên, cho nên
thời gian có thể sẽ rất lâu. Hơn nữa những mật vệ huấn luyện ở bên ngoài rất khó tiến vào lãnh địa phục vụ cho ngài.
Thanh âm kia nói.
- Rất khó tiến vào lãnh địa? Không ngờ chủ công giám sát nghiêm mật đến mức độ này?!
Cung Tá Binh thoáng giật mình, tuy nhiên nghĩ đến hệ thống mật vệ
trong tay Khang Tư nhân số có bao nhiêu cũng không ai biết, nên cũng
không có gì kỳ lạ. Nếu không có năng lực này, vậy cũng không phải là mật vệ trong truyền thuyết nữa rồi.
- Ái chà! Ta cũng không tính
để bọn họ vào đây phục vụ, cứ để bọn họ phân tán ở vùng biên giới chờ
thời điểm nguy cơ xoay chuyển càn khôn đi.
- Dạ!
Thanh âm kia lĩnh mệnh, chần chừ một chút sau đó mới nói:
- Chủ nhân! Thuộc hạ mơ hồ cảm thấy chuyện mật vệ của gia tộc Cung Tá chúng ta, đại điện đã biết rất rõ ràng rồi.
Cung Tá Binh biến sắc, cơ hồ thất thanh kêu lên:
- Cái gì!
Hắn cố đè trái tim đang nhảy thình thịch trong lồng ngực, toàn thân run rẩy nói:
- Chủ công đã biết ta và thúc phụ lén lút dấu mật vệ?! Cái này... ngươi có biết chắc không?
- Thuộc hạ không dám chắc, nhưng thuộc hạ phát hiện luôn có người
điều tra bốn phía, nhưng tìm không thấy đối phương để lại chút dấu vết
gì. Cũng có lẽ là do thuộc hạ quá nhạy cảm.
Thanh âm đó nhỏ giọng nói.
Cung Tá Binh đầu tiên là thở ra nhẹ nhõm, thì ra chỉ là cảm giác mà
thôi, tuy nhiên khi hắn nghĩ đến bản thân mình và thúc phụ chỉ cần dựa
vào địa vị lãnh địa hiện tại với nhân lực của gia tộc, cũng đủ năng lực
huấn luyện ra mấy chục mật vệ cao siêu.
Mà chủ công đã nhận
được phương pháp đào tạo mật vệ của nhà mình, đồng thời có được vô số
người và vật lực, nếu huấn luyện ra mật vệ, bất luận là trên phương diện số lượng hay phẩm chất đều cao siêu hơn nhiều so với mật vệ nhà mình.
Nói cách khác, chủ công phái ra mật vệ cao cấp đến theo dõi, mật vệ nhà mình có thể phát hiện được mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Cung Tá Binh chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, thì ra
mình cho rằng chuyện được giữ rất bí mật, tất cả đều rơi vào mắt chủ
công rồi.
Chủ công sở dĩ không có công khai xuống tay, chỉ sợ là biết bản thân mình không có ý phản bội chủ công đấy thôi?
Hiểu được điều ấy Cung Tá Binh quyết định lập tức trở về viết tờ
trình, thành thật nói rõ với chủ công chuyện phát sinh ngày hôm nay. Như vậy chẳng những biểu hiện lòng trung thành của mình, cũng có thể phá
hỏng ấn tượng về thúc phụ ở trong lòng chủ công. Nói không chừng trong
cơn giận dữ chủ công có thể tước đoạt vị trí gia chủ của thúc thúc đây!
Càng nghĩ Cung Tá Binh càng hưng phấn cứ như vậy rời đi.
------------------
Tại cảng Thanh Nguyệt, trong một căn phòng lão Đại giáo chủ kia trông rất giận dữ đi qua đi lại, vừa đi vừa quát:
- Chết tiệt!!! Không nghĩ tới Khang Tư lại có chiêu như vậy! Hiện tại mật giáo chúng ta cùng mật giáo dấu đầu lò đuôi kia làm trò cười cho
mật giáo khắp thiên hạ rồi!
Hai nhà kết hợp vất vả lắm chế mới làm ra trăm vạn ác ma, không ngờ bị Khang Tư kia dùng một ngọn đuốc
thiêu hủy sạch sẽ, thật đúng là...
Đại giáo chủ không biết
dùng ngôn từ gì để giải tỏa cơn phẫn nộ của mình, cuối cùng đành phải
chửi ầm lên, các từ dâm ô hạ tiện dơ bẩn chốn hạ lưu lão phun bắn ra như suối, gã trung niên tùy tòng ở bên cạnh thật có phần không chịu nổi
muốn bịt tai mình lại.
Một hồi lâu sau, đợi Đại giáo chủ giải tỏa xong, gã trung niên mới cẩn thận an ủi nói:
- Kỳ thật đại nhân không cần xúc động phẫn nộ như thế! Lôi gia sở dĩ
có thể làm ra chuyện lớn thần kỳ như vậy, thật ra nguyên do vì chúng ta
hạn chế phạm vi hoạt động của ác ma, chẳng khác nào chúng ta tập trung
ác ma lại cùng một chỗ, sau đó để Lôi gia vây ở bên ngoài phóng dầu hỏa
bắn hỏa tiễn, cứ như vậy dù là ngàn vạn ác ma cũng sẽ bị Lôi gia tiêu
diệt sạch. Hơn nữa đại bộ phận ác ma đều là loại kém với lại là ác ma
chưa hoàn chỉnh, cho nên có kết quả như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Những mật giáo đó cũng là xuất phát từ tâm lý ganh tỵ mới sẽ cười nhạo
chúng ta, bởi vì chúng ta thật đúng là rất hào phóng đấy, vừa ra tay
chính là trăm vạn ác ma, các mật giáo đó giỏi lắm là ba bốn trăm người,
bọn họ nếu không ganh tỵ, không tung tin hãm hại chúng ta mới là chuyện
lạ. vì thế đại nhân căn bản không cần để ở trong lòng.
Nghe được một đoạn dài này, sắc mặt Đại giáo chủ lập tức thoải mái hẳn lại, tiếp theo thần tình đắc ý nói:
- Đúng vậy! Tất cả đều là ganh ghét, bọn họ là ganh tỵ vì chúng ta có được nhiều mật dược như vậy! Ha ha! Cũng không trách bọn họ phải ganh
tỵ! Ngẫm lại, trăm vạn ác ma đấy! Khẳng định là một lần ra tay lớn nhất, là bạo tay nhất trong lịch sử mấy ngàn năm qua. Tuy rằng bị Khang Tư
một lần thiêu hủy sạch, nhưng cũng đã biểu hiện năng lực của chúng ta!
Nói cho nhân viên tôn giáo chúng ta biết, để cho bọn họ đối ngoại biểu
hiện ra một bộ dáng không thèm quan tâm tới, có người hỏi thì cứ nói như vậy: trăm vạn ác ma có gì là nhiều, đốt thì cứ đốt.
Nhìn đến
thần thái nói chuyện và dáng vẻ khinh khỉnh của Đại giáo chủ, trong lòng gã trung niên thật dở khóc dở cười, nhưng ở ngoài mặt vẫn cung kính dạ
dạ vâng vâng.
Chờ đến lúc Đại giáo chủ bình tĩnh trở lại, gã trung niên mới dè dặt đề nghị:
- Đại nhân! Chúng ta không tiếp tục đợi mật vệ của ngài ra tay à?
Hiện tại danh tiếng của Lôi gia nổi bật như mặt trời ban trưa, càng ngày càng lớn mạnh, nếu chúng ta không sớm tiêu diệt Khang Tư để hủy hoại
Lôi gia, sợ là ở lãnh địa Lôi gia chúng ta không thể quang minh chính
đại ra mặt.
Đại giáo chủ nhướng mày, theo bản năng khoát tay
chặn lại, há miệng định nói cái gì, nhưng lại đột nhiên dường như lo
lắng điều gì đó, lão nhíu mày trầm tư.
Một hồi lâu sau, Đại giáo chủ lắc đầu thở dài:
- Ôi! Ta có cảm giác như chúng ta mua dây buộc mình, hiện tại chúng
ta tuyệt đối không thể sử dụng ác ma để đối phó với Khang Tư, bởi vì chỉ cần làm như vậy một lần nữa, sẽ khiến cho người ta sinh ra ấn tượng ác
ma trả thù. Nhưng mọi người đều biết ác ma là không có ý thức, mà ác ma
cao cấp lại căn bản không xem ác ma là đồng loại.
Gã trung niên thật sửng sốt, hắn nghe hiểu lời này là có ý tứ gì, hắn ủ ê nói:
- Tuy rằng thuộc hạ biết điều này sẽ khiến cho dân chúng hoài nghi về xuất thân của ác ma, nhưng nếu cứ như vậy quên đi? Một số phấn Ác ma
cấp bảy cấp tám cứ như vậy lãng phí mất đi, thuộc hạ thực cảm thấy không thể nuốt trôi được cục tức này!
Đại giáo chủ lắc đầu.
- Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ sự kiện này nguôi ngoai một thời gian rồi mới tính tiếp được. Tuy nhiên...
Nói đến này, trên mặt Đại giáo chủ sáng bừng lên.
- Nếu tất cả mọi người đã không nghiêm khắc tuân thủ mật ước, chúng
ta hà cớ gì phải bị vây chết ở một khu vực? Lập tức phái người ra bố trí tới các khu vực biên giới Lôi gia đi!
- Úy! Có thể dẫn tới bị kháng nghị hay không?
Gã trung niên cẩn thận hỏi.
Đại giáo chủ khoát tay chặn lại.
- Bọn họ mông mình cũng không sạch sao dám quản chúng ta!
- Dạ!
Gã trung niên lĩnh mệnh lui xuống.
------------------
Tại thành Thanh Nguyệt, Khang Tư đang thoải mái nằm ngả người trên
lưng ghế đọc sách, Hắc Lang vẫn như trước, tung tăng chạy nhảy ở bên
ngoài một hồi rồi trở lại nằm sấp dưới chân Khang Tư.
Mà Tương Văn như mọi ngày ở một bên lật xem xấp công văn.
Tương Văn nhìn vào tờ công văn sau đó hướng Khang Tư nói:
- Đại nhân! Cung Tá Đôn đại nhân cùng Cung Tá Binh đại nhân đều có tờ trình, một bên thì nói thị nữ trong thành một mình ra khỏi thành cùng
hắn trao đổi chuyện chọn người làm chủ mẫu; một tờ thì nói thúc thúc của mình gặp riêng nói chuyện với thị nữ bên trong thành. Theo mật vệ điều
tra, nội dung bọn họ bẩm báo đều là thật, tuy nhiên thuộc hạ cảm thấy
rằng: chú cháu hai người bọn họ dường như đang tố cáo lẫn nhau. Đặc biệt là Cung Tá Binh, xem ra là muốn kéo thúc thúc nhà mình xuống đài.
Khang Tư liếc nhìn tờ văn thư, cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Quan hệ giữa chú cháu bọn họ là việc nhà của bọn họ, chúng ta không cần để ý tới.
- Dạ! Chỉ có điều chuyện thị nữ này một mình rời khỏi nội thành, người xem xử lý như thế nào?
Tương Văn lộ vẻ mặt trào phúng, hắn đương nhiên biết thị nữ này là
ai, đang định làm gì. Có thể nói, hắn chưởng quản hệ thống mật vệ sự
tình gì hắn đều biết, chỉ vì không có lệnh của Khang Tư mới không ra tay mà thôi.
- Mỗi người đều có ý tưởng riêng tư, không cần để ý tới.
Khang Tư không thèm để ý nói. Về chuyện này tất cả các quân chủ đều
đề phòng cẩn mật nhưng với Khang Tư mà nói hoàn toàn không quan trọng.
Tương Văn gật gật đầu, buông tờ công văn xuống, vừa cầm lấy một tờ
công văn khác, đột nhiên hắn nhớ tới điều gì thoáng chần chừ một chút
sau đó cẩn thận đề nghị:
- Đại nhân! Vì để củng cố căn cơ,
đồng thời cũng để cắt đứt dã tâm của thần tử phía dưới, ngài thấy có nên cân nhắc một chút chuyện cưới vợ nạp thiếp hay không?
Nghe nói như thế, Khang Tư buông cuốn sách xuống, vuốt đầu Hắc Lang thoáng suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Ta còn chưa nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa nơi này sắp không còn là
căn cơ của chúng ta, cho nên việc này để qua một thời gian rồi nói sau.
- Dạ!
Tương Văn lộ thần sắc nghiêm túc đáp, tuy nhiên hắn lại phát hiện giờ phút này trong lòng mình không ngờ có cảm giác như đang thở phào nhẹ
nhõm, loại cảm giác này vừa xuất hiện, lập tức toàn thân Tương Văn tuôn
ra mồ hôi lạnh, đây quả là một loại cảm giác rất nguy hiểm nha! Hắn
cuống quít xua tan cái cảm giác này, cố đổi dòng tâm tư lo lắng nhưng
đành chịu.
- Hải thuyền và nhân viên cùng với vật tư chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Khang Tư thuận miệng hỏi.
- Có lẽ đã chuẩn bị thỏa đáng. Chờ ba ngày sau biên chế xong là có thể hành động được rồi.
Tương Văn nói. Nhìn đến Khang Tư gật đầu, lại cẩn thận nói:
- Đại nhân! Ngả Lệ Ti tiểu thư và Y Ti Na tiểu thư làm sao bây giờ?
Nghe vậy, Khang Tư thở dài, Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na đều nguyện ý đi
theo mình xuất chinh, nhưng chuyện này không có khả năng. Hiện tại ở
tỉnh Hải Tân chỉ thu được một đầu cầu vốn là bến đậu của đệ tam hạm đội, nếu quân phiệt đế quốc phản ứng quá mức kịch liệt, không hiềm nghi kết
hợp công kích thì tùy thời sẽ bị đuổi xuống biển. Thời điểm hiện nay chỉ có thể mang theo quân nhân, mà không phải là quan viên, gia quyến.
Nghĩ vậy, Khang Tư nói:
- Ngươi giải thích nguyên nhân với các nàng cặn kẽ một chút. Chờ chúng ta đứng vững chân, sẽ để các nàng tới sau đi.
Tương Văn thoáng sửng sốt, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn phải lĩnh mệnh.
Hôm nay, bến cảng Thanh Nguyệt bị binh sĩ Lôi gia dọn dẹp trống rỗng. Một đám binh sĩ Lôi gia lưng áo giáp cắm cờ hiệu toàn bộ vây kín bến
cảng con kiến cũng không chui qua lọt.
Bên ngoài bến cảng neo
đậu mười chiếc chiến hạm khổng lồ treo cờ Lôi gia, và hơn mười chiếc
thuyền vận tải thật lớn, còn trên bến cảng xếp hàng ngay ngắn gần hai
vạn binh sĩ Lôi gia tay không tấc sắt.
Khang Tư giữa vòng vây
của mấy sĩ quan đi tới bến cảng, cùng theo hắn tới còn có mấy trăm chiếc xe ngựa. Những chiếc xe ngựa đã sớm nhận được mệnh lệnh, không dừng lại chạy thẳng vào chỗ hai vạn binh sĩ, binh sĩ theo xe bắt đầu từ trên xe
chuyển xuống binh khí, áo giáp cùng với quần áo.
Nhìn thấy đã chuẩn bị thỏa đáng, Khang Tư phất tay sau một tiếng lệnh:
- Đổi trang phục!
Đám binh sĩ lập tức động tác nhanh nhẹn cởi bỏ quân phục Lôi gia, bắt đầu mặc vào quân phục mới, áo giáp cùng binh khí trước mặt mình, mà
những chiến hạm cùng thuyền vận chuyển, cũng nhanh chóng hạ xuống cờ Lôi gia, các thuyền công cũng bắt đầu dùng sơn vẽ loạn lên thân thuyền.
Khang Tư và các sĩ quan được người hầu trợ giúp thay đổi trang phục.
Sau khi mọi người thay trang phục và trang bị xong, đập vào mắt chính là một lữ đoàn bộ binh trang bị tiêu chuẩn của đế quốc Áo Đặc Mạn. Mà
những chiến hạm và thuyền vận chuyển trên bến cảng, cũng đều treo cờ đệ
tam hạm đội đế quốc, trên mạn thuyền cũng vẽ phiên hiệu của đệ tam hạm
đội.
Khang Tư mặc quân phục Thượng tá đế quốc, phất tay cất
bước, lữ đoàn quân đế quốc vừa mới biên chế liền nhanh chóng theo thứ tự tuần tự đi lên thuyền vận chuyển.
Trên bến cảng, Áo Kha Nhĩ
yên lặng dõi mắt nhìn theo bóng thuyền đã đi xa, Liệt Văn nhìn quanh một vòng tiến lại gần cẩn thận hỏi:
- Chủ công! Lần này sao đại điện không cho chủ công đi theo xuất chinh? Có phải hay không đại điện đối với ngài...
- Không nên suy nghĩ bậy bạ! Nhìn xem trừ Tương Văn đại nhân đi theo
đại ca xuất chinh, các người thân tín khác có người nào đi theo đâu?
Không phải đều lưu lại quản lý quân chính sao? Thậm chí đến An Tái Kháng cũng không cùng đi. Hơn nữa, cho dù đại ca muốn ta đi, ta cũng không
muốn đi đâu.
Áo Kha Nhĩ cười nói.
Liệt Văn ngẩn người, tiếp theo chợt hiểu ra cười nói:
- Chủ công! Bán đảo Phi Ba sắp trở thành hang ổ ác ma, chúng ta cùng
lúc muốn tăng trưởng thực lực phải làm trước tiên là làm tốt việc chuẩn
bị rút lui.
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu:
- Đương nhiên là vậy! Ta lén lút thành lập thương thuyền cũng đủ một lần vận chuyển toàn bộ tộc nhân chúng ta đi.
Liệt Văn tâng bốc nói:
- Chủ công phòng ngừa chu đáo, thì ra đã sớm an bài, thực là anh minh thần võ, thuộc hạ thật rất bội phục. Đúng rồi! Không biết lần này đại
điện đi đến đế quốc để phát triển cái gì đây?
Áo Kha Nhĩ cười nói:
- Ha ha! Có hai khả năng, một là vì thân phận Thượng tá của hắn, nắm
trong tay binh lực lữ đoàn cùng danh nghĩa đệ tam hạm đội, muốn nhanh
chóng đứng vững gót chân ở vùng hành tỉnh ven biển, hơn nữa muốn thu
hành tỉnh ven biển vào trong túi. Thứ hai là có quân phiệt thực lực hùng mạnh đánh đại ca đập đầu rơi máu chảy, bại lui mà quay về, khiến cho
đại ca chỉ có thể đặt mục tiêu ở địa phương khác.