Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức nhận lệnh điều khiển xe trượt tuyết đi. Hai người
thân tín của hắn cũng vội chỉ huy đám người hầu, theo sau đầu xe lùi
lại.
Bỉ Lâm Đặc Tư bởi vì cho rằng với năng lực của chủ nhân,
lập công lớn là chuyện dễ dàng. Cho dù không giành được vị trí Nam tước, nếu muốn làm kỵ sĩ hay Huân tước cũng là chắc chắn. Bản thân mình đến
lúc đó cũng biến thành quý tộc quản gia mà không phải là người sai vặt
của đoàn lính đánh thuê nữa.
Tuy rằng còn cách nguyện vọng trở thành quý tộc rất xa nhưng như thế cũng là một bước tiến, cho nên cả
đoạn đường hắn đều phi thường tận tâm làm việc.
Nhìn đám người hầu lui lại tuy lộn xộn nhưng không có ai chạy ra bốn phía, đều nghe
theo bọn Bỉ Lâm Đặc Tư lôi kéo vật tư lui về phía sau, Khang Tư không
khỏi thở dài trong lòng.
Uy hiếp người hầu cũng là chuyện
không thể làm khác được. Dù sao bọn họ không trải qua huấn luyện, không
giống như đàn dê nuôi, cũng may có Bỉ Lâm Đặc Tư dọc đường luôn luôn đôn đốc.
Lại nhìn một trăm lính đánh thuê ở lại tất cả đều đợi
trên hai mươi xe trượt tuyết, khẩn trương cầm vũ khí. Những người này
tuy rằng khẩn trương nhưng khi ở hội Đoàn Trợ cũng đã tham gia chiến
đấu, phần lớn là người gặp qua máu me, cho nên cũng không có người vì sợ mà không dám chiến đấu.
Khang Tư vung tay lên:
- Bám sát trận hình, quay đầu lùi về sau!
Đám lính đánh thuê Hạ Lợi chưa từng đánh trận lập tức nghe theo mệnh lệnh, bắt đầu vội vàng quay đầu xe trượt tuyết.
Bốn mươi xe trượt tuyết đối phương vốn đang đề phòng, đã bắt đầu thúc giục tuyết khuyển đi tới. Đến lúc bọn họ nhìn thấy đám người Khang Tư
đã bắt đầu quay đầu chạy trốn lập tức hô to một tiếng, vụt mấy roi thật
mạnh lên đám tuyết khuyển, đám tuyết khuyển dốc hết sức kéo xe trượt
tuyết xung phong tới.
Khang Tư đột nhiên khẽ giựt dây cương, tốc độ đám tuyết khuyển lập tức nhanh hơn một chút.
Chiến đấu trên đất tuyết trừ bỏ kỵ binh ra thì bình thường đều là xe
trượt tuyết. Mà trong lúc chiến đấu sĩ quan căn bản không thể truyền
mệnh lệnh cho mấy xe trượt tuyết của thuộc hạ ở cách xa mấy thước được.
Lâu dần bọn họ liền hình thành thói quen không cần Trưởng quan ra
lệnh, Trưởng quan xung phong thuộc hạ xung phong theo. Trưởng quan dừng
lại, thuộc hạ cũng dừng lại theo.
Bên Khang Tư cũng là như thế.
Đám tiểu đội trưởng Hạ Lợi tích cực làm theo cử động của xe trượt
tuyết Khang Tư. Mà thành viên tiểu đội bọn họ cũng học theo bọn họ. Nhìn thấy Khang Tư đang chạy nhanh đột nhiên chuyển hướng, bọn họ tuy rằng
không hiểu vì sao Khang Tư phải quay đầu, nhưng cũng quay theo.
Dưới mệnh lệnh và dẫn dắt của Khang Tư, đoàn lính đánh thuê lập tức
giải tán, đặc biệt đám người hầu điều khiển xe trượt lại kêu loạn, hầu
như hỏng mất chạy loạn bốn phía.
Cảnh tượng này khiến cho quân địch đang đuổi giết lập tức hưng phấn tăng cao, tất cả đều gào thét vụt mạnh tuyết khuyển đuổi theo.
Chiến đấu trên xe tuyết trừ khi
lâm vào vòng vây bằng không trong cánh đồng bát ngát như vậy đuổi đánh
căn bản là không sợ bẫy rập cùng mai phục. Mà xe trượt tuyết chính diện
chiến đấu, trừ bỏ thử thách liên hợp tác chiến ra thì chủ yếu là thử
thách năng lực chiến đấu cá nhân của thành viên mỗi xe trượt tuyết.
Đội xe trượt tuyết của Bá tước Bỉ Khắc ỷ vào bên mình có bốn mươi
lính bắn cung, căn bản không sợ bẫy rập, tinh thần binh sĩ lên cao đuổi
đánh xe trượt của Khang Tư.
Tuy nhiên vào lúc này, trên một
chiếc xe chạy đầu có treo cờ Bách phu trưởng, tên Bách phu trưởng bộ mặt ngạo nghễ đang điều khiển xe trượt đột nhiên cổ phọt máu ngã xuống.
Xe trượt tuyết mất người điều khiển lập tức dừng lại, bốn tên lính
trên xe cuống quýt vây quanh xác Trưởng quan kinh hoảng kêu to.
Xe trượt này vừa dừng, hai mươi xe trượt cùng một đội với nó cũng đều
dừng lại. Một ít xe trượt chạy nhanh quá thậm chí phải quay đầu xe mới
thấy được Trưởng quan bên cạnh.
Một Bách phu trưởng khác tuy
rằng không biết đồng bạn vì sao đột nhiên dừng lại, nhưng cũng không suy nghĩ gì tiếp tục điều khiển xe trượt đuổi đánh quân địch.
Bởi vì địa hình Tuyết quốc mà dẫn tới nhu cầu tác chiến đặc thù, sĩ quan vì có thể dễ dàng quản lý ý đồ tác chiến và chỉ huy, cho nên ngay cả cấp
bậc Thiên phu trưởng một khi sử dụng xe trượt tuyết chiến đấu thì cũng
là tự mình điều khiển.
Cho nên trong binh chủng xe trượt tuyết, người điều khiển xe chính là sĩ quan.
Hơn nữa cũng có quy củ thay thế quyền chỉ huy, cho nên chiến đấu bằng xe trượt cũng không bởi vì một hai xe trượt của quan chỉ huy có vấn đề
mà bị tan rã.
Tuy rằng Bách phu trưởng chết một cách không rõ
nhưng hai tên Ngũ Thập phu trưởng chỉ chần chờ một lúc liền treo cờ Phu
trưởng lên, đều tự mang theo người của mình đuổi về phía trước.
Chỉ vì dây dưa một chút như vậy, đám lính xe trượt của Bá tước Bỉ Khắc thoáng cái liền biến thành hai trận hình cách nhau vài trăm thước.
Mà càng kỳ quái hơn chính là hai tên Ngũ Thập phu trưởng kia vừa khởi động xe trượt tuyết không bao lâu, thì trước sau dừng lại. Thủ hạ của
bọn họ sợ hãi phát hiện, hai phu trưởng không ngờ cũng bị cắt cổ một
cách không rõ ràng, chết không thể chết được nữa!
Tuy rằng đám Thập phu trưởng đều run sợ trong lòng. Sợ hãi bản thân vừa treo cờ Phu
trưởng lên sẽ lọt vào sự đối xử như thủ trưởng, nhưng quân lệnh nghiêm
khắc khiến cho bọn họ kiên trì treo cờ Phu trưởng lên.
Tuy
nhiên bọn họ cũng may mắn là chạy hồi lâu mà cũng không có xảy ra điều
gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đây cũng làm cho bọn họ nhất thời không có chú ý tới, đội xe trượt trăm người bọn họ đã biến thành trước sau
không đồng nhất, có nhanh có chậm, xem như mất đi năng lực tập thể tác
chiến của xe trượt tuyết.
Sau khi quan chỉ huy đội trăm người
phía sau bị hạ xuống đến Thập phu trưởng, đội trăm người đuổi cực nhanh
phía trước cũng theo gót mất đi quan chỉ huy.
Xe trượt của
Bách phu trưởng cùng Ngũ Thập phu trưởng lần lượt dừng lại. Đội trăm
người này cũng bị bất đắc dĩ trao quyền chỉ huy cho Thập phu trưởng.
Đội trăm người đuổi ở phía sau thấy đồng bọn phía trước không ngờ
cũng bị giống mình, trong lòng lập tức một mảnh lạnh lẽo. Quân phản loạn rốt cuộc là làm cách nào giết chết Trưởng quan của mình mà không hề có
dấu hiệu gì?
Đám Thập phu trưởng ở đằng trước đều tự chỉ huy
xe trượt tuyết lần lượt đuổi theo, khoảng cách đội trăm người phía sau
vốn đã cách đội phía trước một khoảng, hiện tại khoảng cách này lại lớn
hơn nữa.
Giáp Nhị vẫn chú ý tình huống quân địch ở phía sau lập tức bẩm báo phát hiện với Khang Tư.
Khang Tư thấy thời cơ tới, lập tức mệnh lệnh:
- Toàn thể quay đầu lại đón đánh! Lệnh cho Bỉ Lâm Đặc Tư bỏ vật tư mang đội đuổi kịp tiếp ứng!
Khang Tư nói xong nhẹ kéo dây cương, đám tuyết khuyển giống như là
hiểu rõ ý đồ Khang Tư, một bên kêu gào vài tiếng, sau đó thoải mái tự
nhiên nhanh chóng chuyển hướng.
Người điều khiển xe trượt đám
đoàn lính đánh thuê theo sát sau Khang Tư vừa chuẩn bị chuyển hướng theo thì con dẫn đầu đám tuyết khuyển của xe trượt đó cư nhiên hú lên một
tiếng, sau đó dẫn dắt đám tuyết khuyển tự động theo dấu xe trượt của
Khang Tư mà chuyển hướng.
Từ trên cao nhìn xuống, động tác của hai mươi cái xe của Khang Tư đồng nhất làm cho người ta kinh hãi.
Đám người Hạ Lợi cũng kinh hãi không thôi.
Đầu lĩnh đám tuyết khuyển xe trượt tuyết của mình là đoàn trưởng mang từ trấn Lâm Đầu tới, không nghĩ tới đám tuyết khuyển này không ngờ có
thể làm theo hành động như đám tuyết khuyển của đoàn trưởng?
Càng kỳ quái hơn chính là, con tuyết khuyển này không ngờ dễ dàng khống
chế đám tuyết khuyển được các thế lực trấn Thanh Hương mới đưa tới.
Trong lúc đám người Hạ Lợi kinh ngạc vạn phần thì cũng cực kỳ cảm
khái năng lực huấn luyện tuyết khuyển của đoàn trưởng đại nhân. Đây cũng không phải năng lực mà người thường có được.
Mà vào lúc Khang Tư hạ mệnh lệnh, Giáp Nhất đợi cho sau khi đám tuyết khuyển kêu gào,
mới lấy ra kèn hướng về phía trước thổi vài cái.
Nghe được tiếng kèn, Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức rống to lên:
- Nhanh, nhanh. Thả xe ngựa xuống, xe trượt tuyết lập tức quay đầu lại theo đoàn trưởng đại nhân!
Loại quy củ hành động theo đầu đoàn này đã xâm nhập vào trong lòng
tất cả những người điều khiển xe trượt ở Tuyết quốc. Cho nên tuy là động tác đám người hầu không quá thành thục nhưng cũng miễn cưỡng quay đầu
xe trượt theo Bỉ Lâm Đặc Tư đuổi về hướng Khang Tư. Về phần những xe chở vật tư kia thì dừng lại tại chỗ.
Hai mươi xe trượt tuyết của đoàn lính đánh thuê Khang Tư nhanh chóng đến gần đội trăm người của Bá tước Bỉ Khắc.
Đội trăm người này tuy rằng bên mình mất đi sĩ quan chỉ huy thống
nhất nhưng cũng không sợ đối phương. Bởi vì bọn họ đều rõ ràng kẻ địch
lần này chỉ là đoàn lính đánh thuê cấp ba mà thôi.
Như vậy
cũng chính là nếu giao đấu, đối phương tuyệt đối không phải đối thủ quân chính quy bọn mình! Cho nên bọn họ tinh thần tăng cao xông về hướng
Khang Tư.
Xe trượt tuyết của Khang Tư là nhanh nhất, dẫn đầu
xông về phía quân địch. Bọn Hạ Lợi trong lòng phấn chấn dị thường đồng
thời cũng kinh hồn bạt vía.
Thủ lĩnh xung phong tuyệt đối sẽ
làm sĩ khí toàn bộ thủ hạ lên cao tận trời, nhưng vạn nhất thủ lãnh bị
giết vậy thủ hạ cũng sợ mất mật.
Cờ bay phất phơ trên xe trượt của Khang Tư biểu lộ rõ thân phận.
Đội xe trượt của Bá tước Bỉ Khắc nhìn đến thủ lĩnh quân phản loạn
không ngờ xông tới như vậy, ở giữa đều tăng tốc độ, hai bên lập tức
chuyển phương hướng mà ở trước thì vui mừng tru lên xông tới.
Ngay khi đám lính cung tên chuẩn bị tới gần hơn một chút để càng nắm
chắc một nhát bắn chết Khang Tư đoạt được công trạng lớn nhất trận này
thì đám tuyết khuyển kéo xe của Khang Tư đột nhiên sủa ngậu về phía đám
tuyết khuyển quân địch vây quanh.
Tuyết khuyển kêu gào vốn là
chuyện phi thường bình thường. Đặc biệt vào thời điểm chiến đấu tuyết
khuyển cảm nhận được không khí chiến trường thì càng kêu lên vui mừng.
Người ở đây cũng nhìn thấy bộ dáng tuyết khuyển sủa không ít, nhưng lần này lại cực kỳ không giống bình thường.
Chỉ thấy đám tuyết khuyển xe Khang Tư giương nanh múa vuốt, hùng hổ
giống như là muốn cắn chết đồng loại bên đối phương đang bao vây.
Mà đám tuyết khuyển xe bên Bỉ Khắc lại không biết làm sao giống như
là mất hồn vía cụp đuôi kêu. Nếu không phải có dây thừng buộc lại chỉ sợ đám tuyết khuyển này đều chạy ra bốn phía.
Đám tuyết khuyển không phối hợp khiến cho đám xe bên Bá tước Bỉ Khắc lập tức tán loạn.
Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức ném thương đâm chết hai người điều khiển
xe trượt, mà đám lính cung tên được tuyển chọn kỹ lưỡng trên xe Khang Tư càng liên tục kéo cung bắn chết xạ thủ bên quân địch.
Tuy
rằng bên Khang Tư không có thần xạ thủ, nhưng khoảng cách gần như thế
bắn chết đám xạ thủ đã bị hành động lạ thường của đám tuyết khuyển làm
ngây ngốc thì thật là chuyện dễ dàng.
Khi đám xe Khang Tư thoải mái tiêu diệt mấy xe trượt tuyết, đám người Hạ Lợi phía sau cũng đã ào tới.
Hai bên ăn miếng trả miếng, bên Hạ Lợi tuy diệt được vài binh lính Bỉ Khắc, nhưng đám lính đánh thuê cũng bị chết mười mấy người. Chỉ nhìn
nhân số bị thương bị chết hai bên thì biết đám lính đánh thuê rơi vào
thế yếu.
Tuy nhiên, may là đám lính đánh thuê cũng có cơ hội chuyển biến.
Xe trượt tuyết của Khang Tư vọt tới đâu, đám tuyết khuyển quân địch ở đó nếu không bị dọa chạy thì bị dọa nằm úp sấp xuống. Hơn nữa nhưng
người trên xe trượt của Khang Tư đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, căn
bản không có bất kỳ xe trượt nào của quân địch có thể địch nổi.
Dưới sự quấy rối của xe Khang Tư, đám lính đánh thuê chậm rãi xoay
chuyển tình hình. Đặc biệt khi xe đám người hầu kêu loạn xông lên, cán
cân thắng lợi cuối cùng cũng nghiêng về Khang Tư.
Nhìn đội trăm người phía trước bị đám phản quân Khang Tư hành hạ, đội trăm người phía sau đương nhiên liều mạng xông tới gần.
Tuy nhiên khoảng cách hơn vài trăm mét cũng làm bọn họ không dễ dàng
đạt được như ý muốn, đặc biệt trong tình huống có Giáp Linh vẫn như hổ
rình mồi ra tay với bọn họ.
Đối với Giáp Linh mà nói, trong khoảng thời gian ngăn có thể hoàn toàn giải quyết đám quân địch này.
Tuy rằng Giáp Linh rất hy vọng có thể diệt sạch đội trăm người này,
nhưng đáng tiếc hắn nhận được lệnh chém đứt dây thừng trói tuyết khuyển, khiến cho đám xe trượt này của quân địch mất đi khả năng di động.
Vì thế, đám lính Bỉ Khắc trên xe trượt vội vàng lên chi viện chỉ nhìn thấy trước mắt một thân hình hiện lên, đám tuyết khuyển kéo xe lập tức
mất đi trói buộc, tới tấp để lại xe trượt phóng về phía trước.
Chờ khi đám tuyết khuyển này phát hiện không bình thường mà dừng lại,
thì đám xe trượt mà bọn chúng kéo đã cách xa bọn chúng vài chục mét.
Chuyện này khiến cho đám lính đội trăm người này luống cuống tinh
thần, vội vàng nhảy xuống xe trượt đi kéo đám tuyết khuyển này.
Nhưng mặt đất tuyết đọng đến đầu gối này làm cho bọn họ chỉ có thể
chậm chạp di động. Chờ bọn họ kéo đám tuyết khuyển trở về, chuẩn bị buộc chặt lại dây thừng, thì đám lính đánh thuê của Khang Tư vừa mới đánh
đội một trăm người phía trước thành tàn phế đã như hổ rình mồi xung
quanh họ.
Nhìn xe trượt ở trên đất tuyết, lại nhìn quân địch
rất nhanh vây quanh bốn phía, đám lính Bỉ Khắc đang cầm binh khí đành
bất đắc dĩ buông binh khí đầu hàng.
Hơn ba trăm tên người hầu
cực kỳ đắc ý quát lớn đám tù binh này, vẻ mặt cực kỳ đắc ý biểu lộ rõ
lòng tự trọng của bọn họ lúc này hết sức bành trướng.
Nghĩ lại hiện tại đám lính này bị mình cai quản mà lại đều là binh lính của Bá
tước Bỉ Khắc, một đám nhân vật cấp cao chỉ dưới Huân tước kỵ sĩ một bậc.
Trước kia đối tượng mà mình chỉ có thể vâng lời không ngờ bây giờ lại bị mình mắng chửi, loại cảm giác này thực sự thoải mái.
Thành viên đoàn lính đánh thuê Khang Tư thì không có tâm tình để ý cảm giác của bọn người hầu.
Bọn họ đều cau mình nhìn trấn An Lâu cách đó không xa. Đám lính ở
trấn nhìn thấy đội trượt tuyết hai trăm người sớm có sự chuẩn bị không
ngờ lại toàn quân bị diệt như vậy đương nhiên không chịu ra ngoài tìm
chết. Hơn nữa trong trấn cũng không còn xe trượt dư thừa, cho nên ở lại
phòng thủ là tốt hơn.
Thôn trấn một khi quyết định tử thủ, thì khiến cho bên Khang Tư lại có chút buồn phiền.
Công thành cũng không phải là chuyện đơn giản, thiết bị công thành
thì quân cánh phải mới có, tiên phong thám báo như Khang Tư thì không
được trang bị những thứ ấy.
Loại địa phương tuyết đọng quá đầu gối này, nếu không có thiết bị công thành mà chỉ dựa vào sức người cứng rắn công thành thì không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Đặc biệt trong tình huống đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi bị tổn hại bốn, năm mươi người, gần một nửa số người.
Thiệt hại này khiến cho đám lính đánh thuê vốn sĩ khí trào dâng liền có chút ủ rũ.
Giáp Nhất nhìn tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn trấn An Lâu, hắn không kìm nổi thấp giọng đề nghị:
- Chủ thượng! Trải qua trận chiến vừa rồi, các lính đánh thuê mới tới đều có kinh nghiệm, không nên cưỡng bách bọn họ thử thách nữa. Không
bằng để cho thuộc hạ cùng Giáp Nhị, Giáp Linh lẻn vào trấn An Lâu, ám
sát hết lính bên trong, được không?
Nói thật Giáp Nhất có tin
tưởng chỉ cần chính mình cùng Giáp Nhị đều xuất thân là mật vệ đặc biệt, diêu diệt ba trăm người thoải mái dễ dàng, càng không cần phải nói tới
Giáp Linh có thể trong một đêm giết trấn An Lâu chó gà không tha.
Ý tứ của Giáp Nhất là đám lính đánh thuê đã được rèn luyện đánh trận, hiện tại mọi người đều tới giới hạn không cần tiếp tục huấn luyện.
Khang Tư làm sao lại không rõ chuyện này, vì thế cười cười nói:
- Hiện tại cũng không cần dùng đến thủ đoạn này. Ta có biện pháp công phá thôn trấn này.
Dưới sự ngờ vực của mọi người, Khang Tư khoát tay nói:
- Triệu tập đám người hầu đợi lệnh, có việc cho bọn họ làm.
Trong lúc mọi người không hiểu chuyện gì, xe trượt tuyết chở những
lính bắn cung xuất sắc nhất trong đám lính đánh thuê và đám người hầu
vòng quanh cửa trấn, bảo vệ sự an toàn của bọn người hầu làm việc.
Mà đám người hầu thì chia làm hai tổ. Một tổ đi đốn cây, Tuyết quốc
cái khác không có, chứ cây cối cao lớn thì khắp nơi đều có. Một tổ khác
thì bắt bọn tù binh đi thu thập tuyết đọng, rồi nấu nước đổ tạo thành
một cái thang trượt cao đối diện cửa trấn.
Người nhiều lại
thêm vật tư đầy đủ cho nên không đến một ngày ba bốn cây to nhọn đầu
được buộc lại thành một khối, bên dưới có ván trượt đơn sơ làm thành xe
công thành, xuất hiện trên thang trượt cao gấp đôi tường trấn.
Đám lính trên tường trấn ngây ngốc nấp sau tường nhìn lén cảnh tượng trước trấn.
Bọn họ không phải không có ý muốn xông ra phá hoại, nhưng bọn họ đã
mất đi xe trượt tuyết, đi trong tuyết sâu ngập đầu gối thì cũng chỉ làm
bia ngắm mặc cho người ta giết.
Quân phản loạn bên ngoài trấn
còn nhân cơ hội dùng băng tuyết tạo ra mấy cái đài cao, lính bắn cung
đứng ở bên trên có thể dễ dàng bắn chết lính ở trên tường trấn. Hiện tại đám lính phòng thủ chỉ hận trong trấn không có máy bắn đá, bằng không
làm sao tới lượt đám phản quân này dùng phương pháp đơn sơ như thế công
thành.
- Chủ thượng! Đường từ thang trượt cho đến tận cửa trấn đều được tưới nước một lần, hiện tại đã đông cứng. Hai bên đường còn cố ý đắp cao lên, xe công thành tuyệt đối sẽ không đi lệch, tuyết khuyển
kéo cũng được chuẩn bị ổn thỏa ở hai bên đường, chỉ chờ chủ thượng hạ
lệnh.
Giáp Nhất rất là hưng phấn báo cáo với Khang Tư. Hắn
không nghĩ lần này công thành giống như là đi chơi, vừa đắp tuyết lại
vừa dắt chó.
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Lệnh cho lính bắn cung bắn yểm trợ, sau đó có thể bắt đầu tấn công.
- Dạ!
Giáp Nhất nhận lệnh xoay người vung tay lên, đám lính bắn cung ngồi
trên mấy lầu băng lập tức bắn hướng tường trấn. Mà mấy trăm con tuyết
khuyển được chia ra hai bên thang trượt cũng được người thúc giục vội
vàng xông lên phía trước.
Khi xe công thành được đám lính đánh thuê ở sau đẩy, nó bắt đầu chuyển động. Theo sườn dốc và sức tuyết
khuyển kéo, xe công thành nhanh chóng dựa theo quỹ đạo đâm tới cửa trấn.
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, xe công thành chuẩn xác đụng tới, hơn nữa còn đâm vào cửa trấn.
Tuy nhiên đám lính ở thôn trấn cũng không phải chỉ ngây ngốc nhìn mà
không phản ứng, sớm đã dùng nước tuyết tưới lên sửa chữa khôi phục như
cũ, làm cho đám lính trong trấn reo hò ầm ĩ.
Giáp Nhất quay đầu lại thấy Khang Tư gật đầu liền hướng lên phía lầu băng phất tay.
Đám lính bắn cung trên lầu băng thay tên lửa, nhắm chuẩn xe công thành đang đâm vào cánh cửa trấn kia mà bắn tới.
Vào lúc đám lính trong trấn còn không rõ tại sao bọn họ làm thế, xe công thành lập tức bốc lên ngọt lửa bừng bừng.
Tuy là thời tiết băng tuyết nhưng cánh cửa trấn dù sao cũng đều bằng
gỗ, dưới ngọn lửa mạnh thiêu đốt như vậy, cho dù gỗ có ướt đến mấy cũng
phải bốc cháy.
Nghe được trên tường trấn truyền ra tiếng kêu la, đám người bên Khang Tư đều cười ha hả.
Nếu gỗ chế tạo xe công thành kia là gỗ bình thường thì cũng không có
khả năng bị mấy mũi tên lửa dẫn lửa mà cháy, ngay cả ngâm trong dầu một
ngày cũng không có khả năng cháy mạnh như vậy.
Bọn Khang Tư làm cũng rất đơn giản.
Đục lỗ chi chít trên thân cây, bên ngoài nhỏ bên trong lớn giống như
miệng hồ lô, sau đó đổ dầu vào trong dùng sáp bít kín, cuối cùng bao
quanh ở bên ngoài da lông đã được ngâm dầu.
Chỉ riêng cái xe công thành đơn giản như vậy đã tiêu hao của Khang Tư mất vài thùng dầu.
Đám lính trên tường trấn bắt đầu liều mạng tưới nước vào xe công
thành. Đám lính bắn cung đứng trên lầu băng ngoài trấn chính là chờ cơ
hội này, cứ thế một bên dập lửa một bên bắn. Chỉ trong khoảng thời gian
ngắn khiến cho đám lính bắn cung bên Khang Tư thu hoạch còn nhiều hơn so với ngày hôm qua.
Mà chuyện khiến cho đám lính trong trấn chuẩn bị rút lui đã xuất hiện.
Lại thêm một chiếc xe công thành thừa dịp bọn họ không ranh rỗi, được đám quân phản loạn, tuyết mã và tuyết khuyển cố gắng đưa lên trên đỉnh
thang trượt kia, sau đó lại một lần nữa xông tới cửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ “ầm”, gỗ vụn cháy văng khắp nơi, rất nhanh sau đó là
từng tràng tiếng băng rơi. Cửa trấn bị đánh vỡ, thôn trấn đã mất cánh
cửa.
Bên trong thôn trấn cũng không giống như bên ngoài khắp
nơi đều đọng tuyết tới đầu gối, mà là được quét sạch có thể nhìn thấy
mặt đất. Đám lính đánh thuê vốn bởi vì thương vong mà có chút ủ rũ, trải qua một ngày nghỉ ngơi đã khôi phục tinh thần. Bọn họ nhìn thấy đất
bằng phẳng biết là nơi biểu hiện sở trường của mình liền lập tức hoan hô xông vào thôn trấn.
Mà một đám người hầu được đặc biệt tuyển
chọn ra cũng không chậm hơn chút nào, cầm lấy binh khí cướp được, mãnh
liệt theo sát phía sau đánh vào trong.
Nhìn đám quân phản loạn vào trấn, đám lính Bỉ Khắc đã sớm mất hết tinh thần không nói hai lời
quay đầu bước đi, nhanh chóng lui vào trong tòa thành ở giữa trấn.
Sau khi đóng cánh cửa vừa dầy vừa nặng bọc thép lá, đám lính hung hăng chửi bậy ra ngoài thành:
- Xem đám phản loạn các ngươi bây giờ làm sao công phá tòa thành này! Bọn lão tử trong đây có nước có đồ ăn, cho dù chống đỡ một năm, năm
rưỡi đều không thành vấn đề!
Nhìn thấy tòa thành cỡ trung
bình hoàn toàn được tạo bằng đá này, đám lính đánh thuê cùng với người
hầu vốn hưng phấn dị thường liền cảm thấy lạnh lẽo.
Tòa thành
như vậy cũng không phải là thiết bị công thành đơn sơ vừa rồi có thể
công phá được. Cho dù cánh phải quân ta tới phỏng chừng mất nhiều thời
gian mới có thể phá được.
Khang Tư cũng không có ý nhất định
phải đánh chiếm tòa thành này, cho nên chỉ mệnh lệnh canh giữ tòa thành
này. Sau đó bắt đầu tiếp nhận thôn trấn này.
Ngày thứ hai khi bọn Khang Tư tiếp thu trấn An Lâu.
Ngay khi tất cả mọi người bắt đầu an tâm nghỉ ngơi và hồi phục chờ
đợi quân cánh phải tới. Một chuyện mà đám Hạ Lợi mơ hồ biết rõ khiến cho lòng người run lên đã xảy ra.
Đám lính hầu vây quanh tòa
thành đột nhiên phát hiện cửa tòa thành chẳng biết tại sao hé ra vài khe hở, bọn họ muốn lập công liền lập tức bẩm báo với lên trên.
Tuy nhiên bọn Khang Tư còn chưa kịp chạy tới, đám người hầu xông vào
thành liền bị dọa tới mức mặt tái mét, ù té chạy ra ngoài.
Theo đám người hầu bị hoảng sợ này thì biết được, đám lính trong tòa
thành có hơn một nửa chết không rõ ràng, đám lính còn lại cùng nô bộc
đều hôn mê bất tỉnh, giống như là gặp cái quỷ gì vậy.
Tin này rất nhanh truyền khắp cả thôn trấn.
Đám lính đánh thuê và người hầu đi vào trói người và vận chuyển xác
chết toàn bộ đều nhanh tay nhanh chân, hơn nữa sau khi làm xong đều cách rất xa tòa thành.
Đối với tình hình như vậy, Khang Tư chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Bởi vì làm ra chuyện này chính là ba tên thủ hạ của mình.
Tuy rằng Khang Tư không để ý công huân chiếm tòa thành này, nhưng bọn Giáp Nhất Giáp Nhị lại phi thường để ý đến chuyện có thể đạt được thành trì của tước vị Huân tước hoặc kỵ sĩ. Cho nên sau khi tự nghĩ, xin chỉ
thị thừa dịp đêm đến cùng Giáp Linh lẻn vào thành.
Nếu không
phải Giáp Linh không biết chừng mực, ra tay đều là chết người chỉ sợ
cũng sẽ không làm ra lời đồn quỷ vật linh tinh gì đó. Như thế khiến cho
đám mấy người Hạ Lợi như là biết cái gì đó, lúc nhìn bọn Giáp Linh đều
có vẻ sợ sệt.
- Ài! Có thể nói là bản thân mình lại một lần nữa bị thủ hạ đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi!
Khang Tư nhìn tòa thành không người ở lại âm thầm cảm thán.
Chỉ cần là người có đầu óc liền biết Khang Tư lập được bao nhiêu công huân.
Một đoàn lính đánh thuê cấp ba chỉ có số lượng một trăm người, chẳng
những đánh hạ một thôn trấn mà còn đánh hạ tòa thành bậc trung bình.
Đây chính là điều mà toàn bộ quân cánh phải phải mất nhiều thời gian và thiệt hại mới có thể làm được.