Chỉ là Khang Tư nghĩ tới vệ đội dưới trướng mình đều là tráng đinh người khác đưa tới. Hơn nữa mới tới được có chút thời gian, có thể có kết quả như vậy cũng được coi là huấn luyện tốt. Bản thân mình cũng không thể
yêu cầu quá đáng.
Giáp Nhất nhanh chóng nói:
- Dạ!
Có một trăm mười hai người lập được công huân. Trong đó có ba mươi người có hai lần, mười lăm người có ba lần, năm người có sáu lần công huân.
- Ồ! Không ngờ có năm người lập được sáu lần công huân! Là ai?
Khang Tư cảm thấy thật hứng thú, bởi vì chẳng khác nào nói lên năm người này mỗi người đều giết sáu kẻ địch.
Giáp Nhất có chút ngượng ngùng nói:
- Chủ thượng! Chính là năm người trên xe Thống soái của ngài.
Khang Tư sửng sốt, có chút phì cười. Không nghĩ tới trên xe Thống
soái của hắn lại là giết địch nhiều nhất. Tuy nhiên cũng không thể không thống kê xe Thống soái của mình vào, không thống kê mình thì làm sao
thống kê bốn người khác trên xe Thống soái đây?
Nhìn thấy Khang Tư không nói lời nào, Giáp Nhất có phần cẩn thận nhắc nhở:
- Chủ thượng! Tăng lương bổng của bọn họ thật dễ giải quyết. Nhưng là ban thưởng Công điền thì xử lý thế nào? Đất vườn khai phá ngoài trấn
đều có chủ, mà đất không có chủ lại cách thôn trấn rất xa.
Khang Tư suy nghĩ một chút nói:
- Công điền tạm thời không phát ra, chờ người đưa tin thông báo chiến sự tới thành Cáp Nhĩ trở về, rồi tính sau.
Giáp Nhất lập tức hiểu rõ.
Chủ thượng chuẩn bị lấy lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc để làm Công điền ban
thưởng. Nếu lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc không bị lấy lại, nơi đó là ruộng cực kỳ tốt, hơn nữa đều đã khai phá ổn thỏa. Ban xuống chẳng những giải
quyết vấn đề đất thưởng lại có thể tiến thêm một bước khống chế được
khối đất màu mỡ này, hoàn toàn khiến mọi người hài lòng.
- Chủ thượng! Ngài xem Tử tước Cáp Nhĩ sẽ xử lý chuyện này thế nào?
Giáp Nhất có chút lo lắng hỏi.
Khang Tư cười nói:
- Phỏng chừng là dựa theo quy củ xử lý, nói cách khác chúng ta chiếm
liền chiếm. Bởi vì mặc kệ thế nào ta làm Huân tước cũng là mệnh lệnh của Tử tước Cáp Nhĩ. Mà ta vừa nhận lệnh không lâu kỵ sĩ Phổ Đặc lập tức
tới tấn công, thật sự là không nể mặt. Cho nên Tử tước Cáp Nhĩ không thể mặc kệ không để ý tới.
Giáp Nhất cũng nở nụ cười, nếu là nói thế, vậy phải bắt đầu xử lý chuyện lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc trước.
Mọi chuyện giống như Khang Tư nói, Tử tước Cáp Nhĩ đối với tin tức
Khang Tư báo lên chỉ cho một câu trả lời “Đã biết”, hơn nữa hoàn toàn
không để ý đến kỵ sĩ Phổ Đặc khóc lóc kể lể.
Tin này vừa
truyền ra, người nhà vệ đội Khang Tư lập tức sôi trào, mà các thế lực
trấn Thanh Hương cũng chủ động tới cửa tặng quà chúc mừng.
Sau một phen náo nhiệt, trấn Thanh Hương lại an tĩnh lại. Tất cả mọi người
nín thở đứng chen chúc ở phủ lĩnh chủ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn trăm
tên binh lĩnh vệ đội ở giữa thao trường.
Hơn một trăm binh sĩ
này mỗi người đều đứng thẳng tắp ngực ưỡn ra, sắc mặt tỏa sáng đỏ hồng,
ánh mắt lại kích động vạn phần. Mà binh lính vệ đội phụ trách cảnh giới
chung quanh thao trường phủ lĩnh chủ toàn bộ đều dùng ánh mắt hâm mộ, ấm ức nhìn chăm chú vào trăm người này.
Trừ bỏ trăm binh lính
này ra còn có hơn bảy mươi phụ nữ và trẻ em mất tự nhiên, hơn bảy mươi
người này chính là người thân của người chết trận.
Bởi vì
người thân của họ chết trận, cho nên Khang Tư đặc biệt ban cho một mẫu
ruộng, mà những người có công huân thì dựa theo công huân mà ban thưởng
Công điền.
Khi Khang Tư cho người mang đến tấm da dê lớn
khoảng hai bàn tay có ký tên và đóng dấu đại biểu cho quyền sở hữu Công
điền ban thưởng cho những chiến sĩ lập công, binh lính nhận da dê một
bên kích động vẻ mặt đỏ bừng, một bên hô lớn lời thề sống chết nguyện
trung thành với lĩnh chủ.
Không trách bọn họ kích động như
vậy, bọn họ đã biết Công điền mình được thưởng ở lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc, nơi đó đều là ruộng đã được khai phá, sau này thời tiết ấm áp, trực
tiếp có thể trồng trọt.
Hơn nữa lĩnh chủ đại nhân cũng có
nhiều ruộng tốt ở đó, căn bản không sợ nơi đó sẽ bị lĩnh chủ vứt bỏ, gia quyến của mình hoàn toàn có thể tới đó sinh sống!
Ánh mắt những người bên ngoài tất cả đều tập trung trên tấm da dê mỏng manh kia.
Ai cũng đều biết rõ tấm da dê có quyền hợp pháp sử dụng ruộng đất, có thể truyền lại đời sau. Hơn nữa cho dù lĩnh chủ này bất hạnh bị giết,
chỉ cần số lượng ruộng đất không nhiều đến mức uy hiếp lĩnh chủ mới, như vậy lĩnh chủ mới bình thường đều thừa nhận tính hợp pháp của tấm da dê
này.
Thổ địa lĩnh chủ ban cho cùng với tự mình khai hoang
tuyệt đối là hai việc khác nhau. Chính mình khai hoang không quản ngươi
thu hoạch nhiều ít đều phải nộp cho chủ đất cũng là lĩnh chủ hai phần
ba, hơn nữa một khi trêu chọc quyền quý, nói tịch thu là tịch thu không
những cho ngươi làm không công mà còn có thể gán cho ngươi vài tội danh.
Mà lĩnh chủ ban cho, công điền miễn phí trọn đời, bị người khác liều
lĩnh xâm chiếm còn có thể đi khiếu nại. Cũng không có quyền quý dám xâm
chiếm Công điền bởi vì chuyện này chẳng khác nào coi thường quyền uy của lĩnh chủ.
Đừng xem Công điền mới chỉ một, hai mẫu, nhờ từng
ấy công điền nuôi sống cả nhà thật khó khăn. Nhưng trên tấm da dê đặc
biệt viết một câu, đó là người có Công điền, những người thân thuộc có
thể tự khai hoang, mà chỉ cần phải nộp thuế một phần mười tiền thu hoạch được.
Cũng chính là nói trên đất đai khổng lồ như vậy của
Thanh Hương lĩnh, tùy ý những người có công điền này cùng người thân bọn họ khai hoang. Có điều kiện này thật sự là không lo chết đói.
Mười bốn thủ lĩnh ngồi trên bàn xem nghi lễ, một bộ phận người nghĩ đến Khang Tư đang thu mua lòng người mà không để ý, một bộ phận thì nhíu
mày suy nghĩ. Chỉ có Thị Tòng trưởng bộ dạng thong dong, ngồi xem náo
nhiệt.
Một thủ lĩnh bên cạnh Ngả Long bĩu môi khinh thường, thấp giọng nói:
- Một mẫu, hai mẫu này có thể nuôi sống bao nhiêu người? Không ngờ
đặc biệt phát thiếp gọi chúng ta tới đây xem lễ. Thật sự là lãng phí
thời gian của chúng ta.
Ngả Long lắc đầu thở dài mới đáp lời:
- Không phải là Công điền có thể nuôi sống bao nhiêu người. Mà là ở
chỗ người có Công điền và người thân của hắn có thể tự động khai phá đất hoang, nộp thuế cũng chỉ có một phần mười.
- Sao lại nói thế?
Thủ lĩnh này không rõ điều này có ý nghĩa gì, lập tức hỏi.
- Rất đơn giản. Đó chính là người tự khai hoang này chỉ cần nói họ là người thân của người có Công điền, vậy bọn họ có thể hưởng loại đãi ngộ này. Đương nhiên bọn họ khẳng định phải đưa ra một bộ phận để biếu cho
người có Công điền. Nhưng quà biếu thế nào cũng hơn là nguyên lai phải
nộp lên trên hai phần ba chứ?
Ngả Long kỹ càng nói.
- Ồ! Ý của ngươi là những người có Công điền biến thành loại chuyên môn thu thuế dạng như là địa chủ?
Nhìn thấy Ngả Long gật đầu, thủ lĩnh này không khỏi tò mò hỏi:
- Vậy thì lại thế nào?
Ngả Long không kìm nổi ý nghĩ muốn khinh bỉ đầu óc thủ lĩnh này, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh nói:
- Chẳng sao cả. Chỉ là trừ chúng ta ra, trấn Thanh Hương sẽ xuất hiện một tầng lớp quyền quý mà thôi. Hơn nữa tầng lớp quyền quý này chẳng
những dưới tay có nhiều người dựa vào, lại đều là những người dựa vào
lĩnh chủ mới thành quyền quý. Ngươi nói đến lúc đó quyền lợi của lĩnh
chủ sẽ trở nên như thế nào?
Thủ lĩnh này xem ra cũng không phải người đặc biệt ngu dốt, lập tức trợn trừng hai mắt.
Tuy nhiên hắn cũng không nói gì thêm, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Nhưng nhìn tròng mắt hắn quay tròn chuyển động không ngừng thì biết hắn
đang nghĩ gì.
Sau khi việc lĩnh chủ ban thưởng kết thúc, trấn
Thanh Hương bề ngoài rất bình lặng, nhưng bên trong mạch nước ngầm cuộn
trào mãnh liệt.
Khác không nói, rất nhiều dân chúng làm nghề
nông không biết là tự mình hiểu rõ hay là được người nhắc nhở, dù sao
cũng chuyển động quanh gia đình hơn một trăm người có Công điền kia.
Có một số trực tiếp kết thành thông gia, một ít kết nghĩa huynh đệ,
một ít thì bái cha nuôi, mẹ nuôi. Càng nhiều biến thành thân thích
phương xa, sau đó những người này báo cáo lên phủ lĩnh chủ, lập tức hưng phấn mang theo cả nhà chạy ra ngoài trấn.
Tuy là tuyết đọng
còn chưa tan nhưng những người này đã dựa vào hai bàn tay dọn dẹp ra một tảng lớn đất đai, mời đến những thành viên vệ đội có quan hệ với mình
làm chứng, rồi lại một lần nữa báo cáo với phủ lĩnh chủ. Sau đó bọn họ
bắt đầu khai hoang trồng trọt.
Tuy rằng đã quá mùa nhưng đối
với dân chúng Tuyết quốc mà nói, ngày nào bắt đầu canh tác cũng không
trọng yếu, chỉ cần thời tiết ấm, gieo hạ giống xuống tự nhiên sẽ nảy
mầm. Mà thu hoạch có ít thì cũng là có thu hoạch.
Về phần thu hoạch cần nộp lên bao nhiêu?
Những người được xưng là “thân thích của Công điền”, cười gian giơ hai ngón tay, nhỏ giọng nói:
- Lĩnh chủ đại nhân hạ lệnh đối với những người có Công điền, chỉ cho phép bọn họ thu chúng ta một phần mười. Người nào vi phạm thu lại Công
điền, rồi thêm vào chúng ta phải nộp lên trên cho lĩnh chủ. Như vậy
chúng ta chỉ cần giao lên hai phần mười thu hoạch là được.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài, vậy thật đúng là rất động lòng người!
Điều này khiến cho thủ lĩnh các thế lực rất là tức giận, bởi vì những nông phu mình khống chế dưới trướng tất cả đều tìm kiếm phương pháp trở thành “thân thích của Công điền”.
Nhưng lại không đơn giản
như thế, gia quyến của lực lượng vũ trang dưới trướng bọn họ đã trở
thành thân thích của những người có “Công điền”. Bởi vì những người này
là lực lượng vũ trang mà có một chút ưu đãi, nhưng tuyệt đối không được
ưu đãi bằng Khang Tư đưa ra.
Gia quyến của lực lượng vũ trang rục rịch khiến cho thủ lĩnh các thế lực toát mồ hôi lạnh.
Nếu những qua quyến của lực lượng vũ trang dưới trướng trở thành
“thân thích của Công điền”, vậy chính mình làm sao khiến cho lực lượng
vũ trang thuộc hạ của mình đi chống lại Khang Tư!
Thông qua Cục quân chính hạn chế thực hiện Công điền này?
Công điền là ở lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc, thuộc về lãnh địa tư nhân của
lĩnh chủ đại nhân, căn bản không trong phạm vi Cục quân chính quản lý.
Hơn nữa cho dù có quyền lực, Khang Tư chỉ cần một phiếu bãi bỏ, sau đó
tuyên truyền bốn phía. Chỉ sợ lúc đó lực lượng vũ trang của mình sẽ lập
tức tạo phản.
Không có cách nào khác, thủ lĩnh các thế lực
đành phải học hình thức “Công điền”, trong lòng nhỏ máu đổi lại nộp thuế thu hoạch thành hai phần.
Như vậy tuy là ổn định lòng người,
nhưng vẫn không hề ít tá điền tiếp tục chuyển sang “Công điền”. Bởi vì
tấm da dê có ký tên đóng dấu đại biểu cho chính quy hóa. Đặc biệt thân
phận lĩnh chủ Khang Tư liền đại biểu cho hợp pháp, đây là điều mà các
thế lực cường hào không có được.
Đối với chuyện này các thủ
lĩnh cũng không thể tránh được, đột nhiên biến thông minh, cũng học
Khang Tư ban phát tấm da dê. Đương nhiên con dấu là của Cục quân chính
Thanh Hương lĩnh.
Chiêu này vừa ra lập tức thấy hiệu quả, tá
điền dưới tay không chạy nữa. Phát hiện này thật sự khiến thủ lĩnh các
thế lực bắt đầu coi trọng sự tồn tại thân phận hợp pháp của Cục quân
chính này.
Vệ đội Khang Tư bởi vì thiệt hại lại bắt đầu một
lần tuyển lính mới. Lần này so với bất cứ một lần nào đều phải tưng
bừng. Không nói toàn bộ tráng đinh trấn Thanh Hương chạy tới, mà ngay cả bên Tử tước Cáp Nhĩ cũng chạy tới một đám tráng đinh.
Khang
Tư sau khi chọn lựa kỹ lưỡng một đám người thỏa mãn số lượng đội một
nghìn người, lại dùng danh nghĩa lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc chiêu mộ năm
trăm người vào đội quân khai hoang.
Đồng thời hắn còn chiêu mộ đội hậu cần năm trăm người. Gần như thu sạch toàn bộ tráng đinh có biểu hiện tốt.
Nhìn binh lực của Khang Tư nhanh chóng tăng gấp hai, thủ lĩnh các thế lực Thanh Hương lĩnh đều có vẻ mặt mày ảm đạm. Đội hậu cần không phải
binh lính cho nên không tính vào lực lượng vũ trang, tuy nhiên cả quỷ
cũng biết chỉ cần đưa binh khí cho bọn họ thì chính là quân đội. Nhưng
Khang Tư lại không có vi phạm ước định, cho nên không mắc sai lầm nào.
Về phần đội quân khai hoang lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc, ai cũng biết đó
là quân đội. Nhưng ai khiến lúc trước lãnh địa bên ngoài Thanh Hương
lĩnh đều là lãnh địa tư nhân của Khang Tư, Cục quân chính không có tư
cách quản lý. Cho nên cho dù người ta ở đó bố trí cả một vạn bộ đội, Cục quân chính cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.
Mà tình
trạng khiến cho mười bốn thế lực lớn cảm thấy nguy cơ bốn bề, đó là ba
bang phái khu dân đen bởi vì bẩm báo tin tức Phổ Đặc xuất binh chẳng
những chiếm được một khoản tiền thưởng mà còn bởi vì công lao mang binh
ra ngoài hỗ trợ Khang Tư, được Khang Tư đặc biệt cấp cho mỗi bang phái
một phần Công điền.
Nói cách khác, ba bang phái này cũng có tư cách làm cho người khác thành “Thân thích của Công điền”.
Mà ba tấm gương này mang tới kết quả chính là các thế lực nhỏ trấn
Thanh Hương khác đều có ý đầu nhập vào Khang Tư, phỏng chừng đều đặt mục tiêu vào vị trí Cục quân chính. Không nên trách bọn họ mơ mộng hão
huyền, hiệp ước ký kết ngày đó có thể quyết định mười bốn danh ngạch có
thể thay đổi.
Tình huống này xuất hiện liền khiến cho bốn thế
lực lớn đều nghẹn một hơi, đồng thời cũng chỉ có thể liều mạng sử dụng
quyền lực cùng nghĩa vụ Cục quân chính. Bởi vì hiện tại không thay đổi
người mới có thể cam đoan quyền lực của bản thân mình.
Muốn dùng vũ lực chống đối?
Hai ngàn vữ lực của Khang Tư không phải dễ đối phó. Hơn nữa tin tưởng sẽ có rất nhiều người chờ đợi chuyện này xuất hiện. Người muốn thay thế bọn họ đã sớm như hổ rình mồi ở một bên rồi.
Việc này làm
xong không quá vài ngày, Khang Tư liền gióng trống chiêng đi vào công
hội lính đánh thuê, tiếp nhận nhiệm vụ có phần thưởng cao nhất từ trước
tới nay.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ trấn Thanh Hương
đều sôi lên sùng sục. Thủ lĩnh mừoi bốn thế lực lớn trợn tròn mắt, người này thật sự là dám làm. Tuyết Lang bang là thứ mà hắn chỉ bằng vào hai
ngàn tráng đinh có thể tiêu diệt sao?
Những thế lực nhỏ vốn
muốn nịnh bợ Khang Tư thậm chí đã ôm đùi Khang Tư lập tức cụp đuôi trốn
sang một bên. Càng là người lăn lộn trong tầng thấp nhất lại càng rõ
ràng năng lực của đoàn trộm cướp có thể công thành chiếm đất này.
Tuy rằng Tuyết Lang bang thật thần bí nhưng bọn họ cũng có người nhà, bạn bè, cũng cần ăn uống chơi bời. Nhất thời uống rượu miệng không giữ
được thổi phồng lên, tự nhiên sẽ có tin tức truyền ra ngoài.
Cho nên tuy là những người này không biết tình hình chi tiết, thậm chí
ngay cả sào huyệt của người ta ở đâu đều không rõ ràng lắm. Nhưng Tuyết
Lang bang thực lực lớn thế nào quả thật cũng biết một ít mơ hồ.
Mà chỉ một ít này cũng để cho bọn họ tan thành sương khói.
Bởi vậy bọn họ cho dù muốn nịnh bợ Khang Tư, vậy cũng không muốn đi theo chịu chết.
Khang Tư cũng không để ý phản ứng của những người này, trực tiếp mang đủ quân số vệ đội lĩnh chủ, đoàn lính đánh thuê cùng đội hậu cần điều
khiển xe trượt tuyết lôi kéo xe ngựa mang theo vật tư chậm rãi ra cửa.
Hành động của Khang Tư gần như trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ
lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc. Bởi vì nhiệm vụ tiêu diệt Tuyết Lang bang tuy
rằng được vô số người tiếp nhận, nhưng đến nay ngay cả đầu của binh lính nhỏ Tuyết Lang bang đều không có người đưa tới đổi tiền, cho nên gần
như tất cả người rảnh rỗi đều dõi mắt nhìn Khang Tư.
Tử tước Cáp Nhĩ nhận được tin tức rất là sửng sốt, hắn trầm tư một lúc sau hỏi kỵ sĩ Áo Đặc Hàn ở bên cạnh:
- Áo Đặc Hàn. Ngươi cảm thấy được Khang Tư quá tự tin không biết cái gì hay là thực có nắm chắc?
Ánh sáng lóe lên trong mắt Áo Đặc Hàn, hắn mắng thầm: “Ngươi quan tâm Khang Tư như vậy làm gì? Vì không ngờ hắn căn bản không nể mặt những
gia thần được phong chúng ta! Hơn nữa chúng ta cũng không có làm sai,
còn không phải vì muốn đoạt lại một ít lãnh thổ của ngươi về? Không ngờ
chửi mắng chúng ta không được khơi mào sự bất hòa trong gia thần được
phong. Chẳng lẽ trong các ngươi thật sự có quan hệ chó má gì không muốn
người khác biết?”
Đương nhiên trong lòng Áo Đặc Hàn tuy là chửi thầm nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh.
Hắn lắc đầu nói:
- Đại nhân. Thuộc hạ xem chắc là Khang Tư đại nhân cảm thấy được mình có thể thoải mái đánh bại Phổ Đặc, nhưng khẳng định năng lực cao siêu
cho nên có chút tự cho mình rất cao. Tuy nhiên thuộc hạ nghĩ để cho
Khang Tư đại nhân chịu điểm đau khổ cũng là có lợi, ít nhất có thể khiến cho hắn biết rõ lực lượng của mình ở trình độ nào.
Tử tước
Cáp Nhĩ tuy rằng không hiểu rõ tại sao thủ hạ của mình lại căm thù Khang Tư như vậy, có lẽ nguyên nhân là vì mình quá mức vội vàng, lập tức sắc
phong Thanh Hương lĩnh cho Khang Tư.
Tuy nhiên lời này của Áo
Đặc Hàn cũng có đạo lý, khiến cho Khang Tư hiểu được năng lực của mình ở trình độ nào cũng là tốt. Cho nên hắn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời
Áo Đặc Hàn.
Đêm, trong một căn phòng nào đó trong tòa thành Tử tước Cáp Nhĩ, vài người đàn ông đang uống rượu nói chuyện phiếm dưới
ánh nến yếu ớt.
Qua ánh đèn lờ mờ có thể nhìn rõ một trong số người đàn ông ở đó mà mọi người đều biết, đó là kỵ sĩ Áo Đặc Hàn.
Chỉ thấy sau khi hắn uống một ngụm rượu to, thở dài nói:
- Ài! Các ngươi không biết. Hôm nay đại nhân cố ý hỏi chuyện Khang Tư kia chuẩn bị tấn công Tuyết Lang bang. Nhìn ý tứ của hăn như là chuẩn
bị giúp Khang Tư vậy. Tuy nhiên lại bị ta dùng lý do dùng để rèn luyện
Khang Tư, khiến hắn hiểu được năng lực bản thân ở trình độ nào, lập tức
thay đổi chủ ý. Các ngươi nói xem, vì sao đại nhân lại coi trọng đoàn
trưởng lính đánh thuê không biết từ đâu chui ra như vậy?
- Có phải là con riêng hay không?
Một người đàn ông trung niên giấu trong ánh nến hỏi.
- Không có khả năng, Khang Tư kia ít nhất hơn ba mươi tuổi, không
phải là con riêng của đại nhân. Hơn nữa hắn không phải là có dòng họ
sao, như thế nào có thể là con riêng!
Một người đàn ông trẻ tuổi cũng giấu trong ánh nến lập tức bác bỏ, nhưng nghe tiếng lại có vẻ chần chờ.
Áo Đặc Hàn cười lạnh nói:
- Không phải là không có khả năng, mà là phi thường có thể. Người
khác có thể bởi vì đại nhân bảo dưỡng tốt mà hiểu lầm đại nhân tuổi trẻ, nhưng những người chúng ta ở đây lại không biết sao? Hình như năm nay
đại nhân đã năm mươi tư tuổi? Mười bốn tuổi sinh con hiện tại cũng được
bốn mươi tuổi. Nói về dòng họ, trong chúng ta có ai nghe nói qua dòng họ Lôi Luân Đặc này. Ai biết dòng họ này là thật hay giả!
Người trẻ tuổi giọng run rẩy giải thích:
- Không có khả năng! Cha căn bản không phải người háo sắc, người vợ
duy nhất chính là mẹ của ta. Mà ta là con duy nhất của bọn họ, như thế
nào có thể xuất hiện chuyện con riêng!
- Ha ha! Thiếu gia. Nếu Khang Tư không phải con riêng của đại nhân vậy vì sao vừa gặp mặt đại
nhân liền đồng ý đoàn lính đánh thuê có mấy người của Khang Tư có được
nơi dừng chân đây? Hơn nữa vừa tiến tới nơi dừng chân không lâu liền
bùng nổ chiến đấu, khiến cho sau khi Khang Tư khuếch trương vũ lực dễ
dàng chiếm được bốn thôn trấn cùng một tòa thành. Ngài nói chỉ bằng vào
một trăm người có thể làm được điều này sao?
- Ta dám nói chắc chắn là Bá tước Bỉ Khắc sau khi nhân được đại nhân thỉnh cầu cố ý để
cho Khang Tư chiếm được công huân. Bằng không làm sao chỉ bằng vào những công huân này mà chiếm được tước vị?
- Được tước vị còn chưa
tính, nhưng lãnh địa một Huân tước vượt qua lãnh địa Tử tước, ngài không thấy kỳ quái sao? Không nên nói cho chúng ta biết ngài tin tưởng đại
nhân là bởi vì sơ ý mới sách phong nhiều như vậy. Lúc đại nhân viết thư
mệnh lệnh chúng ta đều có mặt, đại nhân đã kiểm tra cẩn thận mấy lần,
rồi mới đóng dấu.
Lời này của Áo Đặc Hàn lập tức được mấy người đồng ý.
Nhìn thấy thiếu gia không lên tiếng, Áo Đặc Hàn cố ý hỏi:
- Đúng rồi. Tin tưởng ngài cũng biết một số việc của Tuyết Lang bang. Không biết ngài cho rằng dựa vào binh lực của Khang Tư giờ phút này tấn công Tuyết Lang bang có thể thành công hay không?
Thiếu gia kia lập tức lắc đầu khẳng định:
- Tuyệt đối không có khả năng thành công. Cho dù Khang Tư mang theo đội năm ngàn người đi cũng không thể thành công!
Áo Đặc Hàn uống một ngụm rượu, cười nói:
- Vậy thì chưa chắc. Chúng ta cho rằng một đội trăm người của Khang
Tư không có khả năng công phá thành trì, kết quả không phải là thành
công sao.
Thiếu gia kia toàn thân chấn động, giọng điệu kinh hoảng nói:
- Ngươi là nói… Không có khả năng!
Thiếu gia cuống quít lắc đầu:
- Tuyết Lang bang là thế nào? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Áo Đặc Hàn cười nói:
- Ha ha! Mọi chuyện đều có thể có khả năng. Tuyết Lang bang lần này
mạo phạm đội buôn đáng tội chết, chỉ riêng kim tệ treo giải thường đã
tám mươi vạn. Khoản tiền này khiến Tuyết Lang bang hủy diệt mười lần đều vẫn có lợi.
- Mà cũng không nhất định phải hủy diệt một lần.
Chỉ cần đổi tên đi ra ngoài một vòng rồi trở về ai biết bọn họ là ai.
Quan trọng nhất là… đừng quên tiêu diệt Tuyết Lang bang còn có thưởng
cho một Tử tước, một Nam tước. Cộng lại cũng là được Tử tước bậc trung,
đến lúc đó địa vị so với đại nhân chỉ thấp hơn một chút thôi.
- Ngươi nói là…
Thiếu gia gần như hoàn toàn mất linh hồn, không biết nói thế nào mới tốt.
Nhìn thấy sự đả kích quá lớn, mấy người ở đây lập tức lên tiếng an ủi thiếu gia:
- Cũng không nhất định là như vậy. Mặc kệ thế nào thiếu gia ngài cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất. Đại nhân cũng không có khả năng bất công như vậy. Nếu quả như thế những gia thần được phong chúng ta nhất
định đứng về phía thiếu gia.
Thiếu gia được an ủi mới vừa khôi phục vẻ mặt, Áo Đặc Hàn lại giội cho gáo nước lạnh:
- Vẫn không nên lạc quan như thế. Phải chờ xem vị Khang Tư đại nhân này có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không mới được.
Nghe nói như thế, thiếu gia không biết bị cái gì kích thích, chậm rãi gật đầu:
- Áo Đặc Hàn đại nhân nói đúng. Xem ra chúng ta phải phòng ngừa chu đáo, trước tiên phải làm chuẩn bị mới được.
Người ở đây đều nhao nhao kêu la thiếu gia anh minh, mà trong mắt Áo
Đặc Hàn lóe sáng, một nụ cười âm trầm thoáng hiện ở khóe miệng.
Khang Tư gióng trống khua chiêng thật sự là người mù đều có thể biết,
cho nên khi hấp dẫn tới phần đông ánh mắt cười nhạo đồng thời cũng bị
rất nhiều ánh mắt căm thù nhìn vào.
Những ánh mắt này đều từ quân tiên phong một số lính đánh thuê cấp năm, sáu phát ra.
Cũng chẳng trách bọn họ lộ ra ánh mắt như thế bởi vì Khang Tư thật sự rất ác liệt, những người này trăm cay nghìn đắng từ các nơi chạy đến
làm quân tiên phong của đoàn lính đánh thuê mình, vì đại quân của đoàn
lính đánh thuê mình chuẩn bị sẵn sàng nhưng tất cả những chuyện này đều
bị Khang Tư phá hủy.
Vì sao lại nói thế. Chuyện Tuyết Lang
bang bị treo giải thưởng kếch xù, Tuyết Lang bang đương nhiên biết rõ
khẳng định có chuẩn bị. Mà quân tiên phong của bọn mình chính là đã tìm
được một ít tình báo mà không làm kinh động Tuyết Lang bang.
Nhưng mà tên Huân tước bậc thấp nghênh ngang khoa trương một phen như
thế, Tuyết Lang bang khẳng định sẽ chuẩn bị chiến đấu, hoặc là chạy trốn tới nơi khác. Hoặc là phát hiện tình huống nguy cấp Tuyết Lang bang dứt khoát giải tán, chẳng phải bọn mình tới đây mà chẳng được gì? Những kim tệ vàng óng đáng yêu kia chẳng phải cũng hoàn toàn không có!
Nhưng là bọn mình căn bản không thể ngăn cản chuyện rút dây động rừng
này. Một là vì mình căn bản không biết Tuyết Lang bang ở nơi nào. Hai là người này là quý tộc mình không thể động vào. Ba là đây là nhiệm vụ
công khai ai cũng đều có thể tiếp nhận được, cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Tuy nhiên khi thấy quân Khang Tư một đường đi tới trừ
bỏ hạ trại ra thì không có ngừng lại, hơn nữa phi thường có mục đích
hành quân nhằm một phương hướng. Người có ý không kìm nổi hoài nghi,
Khang Tư có phải là biết nơi ẩn nấp của Tuyết Lang bang hay không. Căn
cứ nguyên tắc không thể bỏ qua, các thế lực đều phái người đi theo.
Bất kể bên ngoài đồn đãi có điên cuồng thế nào nhưng đối với những
lĩnh chủ lớn cùng với đội buôn lớn có thực lực mạnh mẽ mà nói, mấy nghìn người Tuyết Lang bang thật đúng là không bị bọn họ coi vào đâu. Sở dĩ
không có đi kiếm tám mươi vạn kim tệ cùng với hai tước vị quý tộc này là bởi vì bọn họ căn bản không biết tung tích Tuyết Lang bang.
Nói tóm lại, chỉ có “Xuất quỷ nhập thần” mới là biện pháp an toàn nhất
của đoàn giặc cướp. Một khi bị phát hiện hành tung, đoàn giặc cướp có
lớn thế nào cuối cùng đều cũng bị hủy diệt, bởi vì những quý tộc cùng
đội buôn tuyệt đối sẽ vui mừng tiến hành tầng tầng lớp lớp bao vây tiễu
trừ.
- Chủ thượng! Người đi theo phía sau thật sự làm cho
người ta phiền, để cho bọn họ đi cùng như vậy có khi chúng ta lại thay
người làm giá áo.
Giáp Nhất chán ghét nhìn mấy xe trượt tuyết xa xa đi sau đội ngũ mình.
- Đuổi bọn họ đi.
Khang Tư khoát tay, hắn đương nhiên rõ ràng vì sao các thế lực lớn
này không thể tiêu diệt đoàn giặc cướp, hơn nữa hắn cũng rõ ràng ngàn
người tới thật đúng là rất dễ dàng làm mắc áo cho người.
- Nếu bọn họ không đi, hoặc là đi rồi lại trở lại thì sao?
Giáp Nhất lại hỏi.
- Giết không nói nhiều!
Khang Tư thực tùy ý trả lời.
Lúc đội ngũ hành quân vì giữ bí mật mà tiêu diệt làng mạc ven đường
Khang Tư gặp không ít lần, thậm chí lúc Khang Tư còn trong quân đội cũng không ít chấp hành quá mệnh lệnh như vậy.
Tuy rằng trong lòng hắn rất không vui nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh.
Cho nên sau khi Khang Tư trở thành thủ lĩnh, hắn phi thường chú ý
chọn lựa đường nhỏ, khi không thể tránh được cũng chỉ giam dân chúng
lại. Bởi vậy hạ lệnh như vậy đối với hắn mà nói cũng không có bất cứ áp
lực gì.
- Dạ!
Giáp Nhất phi thường hưng phấn nhận lệnh biến mất.
Thấy một màn như vậy những người khác đều trợn mắt há mồm, chỉ có
Khang Tư lắc đầu. Xem ra Giáp Nhất bị chức vị vệ đội trưởng áp lực không nhẹ, kỹ năng mật vệ đã rất ít sử dụng không ngờ lại không kìm nổi sử
dụng trước mặt bọn binh sĩ.
Tuy nhiên Khang Tư không có trách cứ Giáp Nhất, một Trưởng quan biết ẩn thân tin tưởng càng có thể trấn áp đám binh sĩ này!
Binh lính cùng một xe trượt tuyết với Khang Tư chỉ biết ngây ngốc há
mồm, tuy rằng tất cả đều tò mò nhưng kỷ luật quân đội nghiêm khắc lại áp chế bọn họ không dám hỏi. Nhưng trong lòng bọn họ cái nhìn đối với lĩnh chủ Khang Tư này lại nâng cao một tầng, thủ hạ có kỹ năng quỷ dị như
vậy cũng không phải là người bình thường có được.
Ngay khi bọn họ miên man suy nghĩ, đằng sau loáng thoáng truyền đến đây tiếng kêu
thảm thiết. Mọi người xoay đầu nhìn phát hiện xe trượt tuyết đi theo
phía sau dần dần giảm tốc độ, hơn nữa tụ gần lại một chỗ sau đó ghép lại thành đội ngũ tạo thành một chuỗi bắt đầu tăng tốc độ đi lên.
Nhìn đến đây bọn binh lính không kìm nổi đoán tiếng kêu thảm thiết này
có phải là việc tốt mà vệ đội trưởng làm hay không. Bọn họ rất là kinh
ngạc không ngờ hắn lại có thể hoàn thành mệnh lệnh của lĩnh chủ đại nhân trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ là vệ đội trưởng kéo xe
trượt tuyết này tới đây làm gì? Chẳng lẽ không sợ những đám tuyết khuyển của người ta không hòa hợp mà làm bại lộ hành tung sao? Phải biết rằng
phương pháp huấn luyện tuyết khuyển không có một trăm cũng có tám mươi,
các tổ chức đều có những cách khác nhau tổ chức huấn luyện tuyết khuyển
của mình.
Theo số lượng xe trượt tuyết tới gần, quả nhiên chỉ
có một mình Giáp Nhất đi đầu tiên điều khiển xe trượt tuyết, đợi cho xe
trượt tuyết tới gần những con tuyết khuyển mới thu được bộ dạng không
yên sủa ngậu lên.
Người Tuyết quốc đều biết đây là đám tuyết
khuyển mới đang chống cự. Ngay khi tất cả mọi người nghĩ lĩnh chủ sẽ
trách cứ vệ đội trưởng thì mấy con chó tuyết xe của mình khẽ sủa vài
tiếng, đám tuyết khuyển mới thu được ngoan ngoãn kêu vai tiếng rồi tiến
vào đội ngũ.
Bọn binh sĩ lại một lần nữa há hốc mồm, chẳng lẽ
tuyết khuyển xe Thống soái đều là khuyển vương? Khó trách chỉ cần lĩnh
chủ đại nhân áp trận, toàn bộ đội xe trượt tuyết đều ngay ngắn trật tự,
nguyên là bởi vì nguyên nhân này.
- Chủ thượng! Người tới trừ
bỏ hai người không biết thân phận ra, còn lại đều là thám tử mấy đoàn
lính đánh thuê lớn, phỏng chừng là muốn xem chúng ta có thật sự biết nơi ẩn núp của Tuyết Lang bang hay không, miễn cho chúng ta đoạt miếng ăn
của bọn họ.
Giáp Nhất vẻ thoải mái bẩm báo.
- Ừ! Hậu đội quét dọn dấu vết chúng ta hành quân, ngươi tự mình đi chỉ huy!
Khang Tư không để trong lòng hạ mệnh lệnh mới.
- Dạ!
Tuy nói mệnh lệnh này có chút giết gà dùng dao mổ trâu. Dù sao Giáp
Nhất là vệ đội trưởng, nhưng Giáp Nhất cũng biết làm nhiệm vụ như vậy
chỉ có mình mới có khả năng.
Hiện tại Giáp Linh còn đang giám
thị tình hình Tuyết Lang bang, hơn nữa cũng không biết người này có hiểu cái loại kỹ xảo yểm hộ hành tung đại quân hay không.
Giáp Nhị thì cũng có thể làm được nhưng hắn phải ở lại lãnh địa theo dõi động tĩnh các thế lực trấn Thanh Hương.
Nghĩ đến Giáp Nhị buồn rầu tới mức hận không thể lập tức huấn luyện
ra một đám mật vệ có thể sử dụng để thay hắn làm việc, để hắn có thể đi
theo bên người chủ thượng, Giáp Nhất không kìm nổi phi thường đắc ý.
Nhưng vừa nghĩ đến bản thân mình phải tự làm việc cũng thấy được rất bất đắc dĩ. Thuộc hạ không có một người hữu dụng, xem ra mình cũng phải bồi dưỡng ra một đám người phụ tá mới được.
Những người đang chú ý Khang Tư đột nhiên phát hiện thám tử phái ra không có tin tức, sau khi
phái người điều tra thì thấy phát hiện trên đất tuyết một đống xác chết
thám tử. Mà làm cho người ta buồn rầu chính là bốn phía thám tử không
ngờ ngay cả một dấu chân đều không có, càng không nói dấu vết xe trượt
tuyết.
Đây là chuyện làm cho người ta phi thường khó tin. Bởi
vì hiện tại thời tiết vẫn còn rét lạnh, tuyết đọng sẽ không hòa tan. Hơn nữa trời lại không gió không tuyết làm sao mà bất kỳ dấu vết nào đều
không có?
Vài đoàn lính đánh thuê từ ngoài tới lập tức đi
nghiệp đoàn lính đánh thuê khiếu nại Khang Tư vô duyên vô cớ giết hại
lính đánh thuê. Nghiệp đoàn lính đánh thuê lập tức chạy tới hiện trường
điều tra, đáng tiếc chỉ có thể lắc đầu. Tuy rằng ai cũng biết những thám tử này bởi vì theo dõi Khang Tư mà bị giết chết nhưng bởi vì hiện
trường vụ án quỷ dị như vậy căn bản không có khả năng chứng minh là
Khang Tư giết chết những người này, cho nên điều này căn bản không thể
liên lụy tới Khang Tư.
Phát hiện này khiến vài đoàn lính đánh thuê rất tức giận bất bình nhưng lại chỉ có thể bất đắc dĩ thu xác mà về.
Không có cách nào, người ta là quý tộc. Không có chứng cứ căn bản
không thể nói người ta giết thuộc hạ của mình, ngay cả kháng nghị đều
không được.
Thành Bỉ Khắc tuy rằng bị binh lính Bá tước Bỉ
Khắc tiếp thu, Nghị hội Bỉ Khắc cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Nhưng
không biết nguyên nhân bởi vì an toàn hay là vì không ảnh hưởng bầu
không khí của thành Bỉ Khắc, cho nên Bá tước Bỉ Khắc vẫn ở trong tòa
thành Bá tước của hắn.
Lúc này trên ban công chính tòa thành
Bá tước, Bá tước Bỉ Khắc nửa nằm trên xích đu nghe thủ hạ của mình báo
cáo. Sau khi nghe xong tin tức, Bá tước Bỉ Khắc nhíu mày nói:
- Không ngờ có thể che dấu hành tung tới mức hoàn mỹ như vậy! Xem ra Khang Tư này thật đúng là không giống người thường.
- Ồ! Khang Tư này gióng trống khua chiêng tỏ vẻ phải tiêu diệt Tuyết
Lang bang như thế, ngươi thấy thế nào? Hắn có thật sự biết nơi ẩn núp
của Tuyết Lang bang hay không?
Người báo cáo kia là một người dáng gầy yếu, ngồi trên ghế bông vuốt chòm râu dê, bộ dạng có vẻ là người già cả.
Chỉ thấy hắn suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Đại nhân. Khang Tư này khả năng có chín phần biết rõ nơi ẩn núp của Tuyết Lang bang. Cho dù không biết vị trí chính xác vậy cũng phải biết
phương hướng đại khái. Bằng không hắn không có đường hành quân chuẩn xác như thế, cũng không cẩn thận che dấu hành tung như thế.
Bá tước nhíu mày:
- Cáp Nhĩ định làm gì thế? Khang Tư này làm sao biết phương hướng nơi ẩn núp của Tuyết Lang bang?
- Hẳn là không có quan hệ với Cáp Nhĩ đại nhân. Bằng không Khang Tư
cũng không có khả năng đi chinh phạt Tuyết Lang bang. Thần nghĩ đến quan hệ của Tử tước Cáp Nhĩ cùng Khang Tư chỉ là cấp trên cấp dưới mà thôi.
Những lời đồn này không đủ để tin.
Lão nhân nhìn thấy Bá tước gật đầu mới tiếp tục nói:
- Xem thủ đoạn che dấu hành tung cao siêu của Khang Tư, phỏng chừng
hắn có mấy cao thủ mật thám. Lúc hắn xuất hiện bên cạnh không phải có
mấy tên tùy tùng hay sao? Chắc chắn là mấy tên đó. Cho nên bọn họ từ các loại dấu vết để lại đoán ra nơi ẩn núp của Tuyết Lang bang cũng là có
khả năng.
Bá tước lắc xích đu một cái hỏi:
- Vậy thì nên xử lý người tấn công bốn tòa thôn trấn và một tòa thành của ta mà
trở thành Huân tước ấy như thế nào đây? Tuyết Lang bang tuy rằng thế lực mạnh mẽ, tiêu diệt ngàn người Khang Tư dễ như trở bàn tay, nhưng một
khi có người sống sót để lộ ra tin đồn thì không tốt.
Lão nhân nói:
- Từ các trang viên điều động người. Ừ! Ngăn chặn đường lui của bọn
họ hơn nữa bao vây quanh. Khoảng ngàn người cùng hai trăm xe trượt tuyết chắc là đủ. Cũng may là tuyết đọng chưa tan, nếu là mùa hạ kỵ binh
không thể điều động, mà nếu dựa vào bộ binh căn bản không cách nào bao
vây.
Bá tước tiếp tục hỏi:
- Được. Để ta viết lệnh
tay truyền xuống. Tuy nhiên ai cũng không biết Khang Tư này có gặp vận
may *** chó tiêu diệt được Tuyết Lang bang hay không. Còn có cách nào
càng thêm chắc chắn một chút không?
Lời nói không tự tin của Bá tước này ngược lại khiến cho lão nhân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn qua, sau đó cười nói:
- Tuy rằng khả năng này xuất hiện không lớn, nhưng vì dự phòng vạn
nhất, chúng ta có thể xuất hiện vào thời điểm vạn nhất. Thông báo cho
mấy đoàn lính đánh thuê muốn kiếm tiền thưởng, tin tưởng bọn họ khẳng
định sẽ không bỏ qua cho người cướp món thị béo của bọn họ đâu.
Bá tước gật gật đầu:
- Ha ha! Phái người đi thông báo làm thân phận của mình như ẩn như
hiện, khiến đoàn lính đánh thuê này hiểu lầm là một quý tộc nào đó không muốn Khang Tư đi càng cao hơn. Hoặc là Bá tước ta đây luyến tiếc ban
tước vị mà mượn tay bọn họ tiêu diệt Khang Tư. Như vậy những đoàn lính
đánh thuê không cần tước vị lãnh địa hẻo lánh của ta, cũng sẽ an tâm
tiến đến chém giết Khang Tư mới thắng thảm quay về.
Lão nhân sờ sờ râu, vẻ mặt cung kính nói:
- Đại nhân sáng suốt!
Bá tước trong lòng rất là hưởng thụ như trên mặt lại lơ đễnh khoát tay nói:
- Đây là do sư phụ dạy, bằng không một tên quê mùa chỉ biết nhìn người như ta làm sao hiểu được những mưu kế này.
Lão nhân cảm giác có điểm bất đắc dĩ, nói:
- Thần không có bao nhiêu công lao, đều là đại nhân sáng suốt.
Bá tước rất nhanh viết lệnh tay, trong tòa thành tự nhiên sẽ có lính liên lạc đưa mệnh lệnh tới mục đích.
Nhìn binh lính đi xa, Bá tước trầm mặc một lúc sau mới quay về ghế nằm. Hắn nhắm mắt lại hỏi lão nhân:
- Tình hình xung quanh thế nào?
Tuy rằng Bá tước nhắm hai mắt nhưng lão nhân vẫn phi thường cung kính nói:
- Bởi vì lần trước diễn trò rất thật khiến cho người ta đều cho rằng
chúng ta chỉ còn khoảng năm ngàn lính. Hiện tại xung quanh Bá tước lĩnh
đã rục rịch, nếu không phải băn khoăn những đoàn lính đánh thuê khổng lồ vì mức thưởng của Tuyết Lang bang mà chạy đến lãnh địa, phỏng chừng bọn họ đã sớm ra tay.
- Trong lãnh địa thì sao?
Bá tước tiếp tục hỏi.
- Bởi vì đại nhân dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt
Tử tước Quỳ Lạp, đối với tất cả gia thần được phong có sức chấn nhiếp
rất lớn, cho nên trong lãnh địa đều không có chuyện gì.
Lão
nhân nói đến đây, phát hiện Bá tước nhướn mày, trái tim không kìm được
đập mạnh, trong chớp mắt liền hiểu được nguyên nhân lập tức nói thêm:
- Tử tước Cáp Nhĩ vẫn theo lệnh đại nhân như trước tiến hành biên chế quân đội, số lượng không có sai biệt nhiều so với giao hẹn. Duy nhất có chút vấn đề chính là sắc phong Thanh Hương lĩnh cho Huân tước Khang Tư. Nghe nói gia thần được phong dòng chính của Tử tước Cáp Nhĩ phi thường
bất mãn, cũng giựt giây gia thần bên ngoài châm ngòi Khang Tư. Chỉ là
những người châm ngòi này chẳng những bị thất bại mà còn trực tiếp bị
Khang Tư đánh vào hang ổ đoạt lãnh địa, khiến cho bọn họ phải một lần
nữa xác định sức chiến đấu của Khang Tư. Bởi thế hiện tại lãnh địa Tử
tước Cáp Nhĩ coi như yên ổn.
- Năng lực Khang Tư vẫn là có,
đáng tiếc có chút nhìn không rõ tình thế, hơn nữa hào quang bắn ra bốn
phía khiến cho người đố kỵ. Không ai nhắc nhở hắn cho nên, ài… Thật sự
là đáng tiếc cho một người có năng lực! À! Biên chế quân đội thế nào
rồi?
Bá tước lại hỏi.
Lão nhân vội nói:
-
Trừ năm nhìn binh lính trên giấy tờ ra, binh lính giấu ở cá trang viện
hương trấn đã biên chỉnh xong, trang bị cũng phát xuống. Hiện tại đang
tiến hành tổ hợp huấn luyện làm cho bọn họ quen thuộc đồng chí của mình. Chỉ cần huấn luyện một đoạn thời gian liền có thể hình thành sức chiến
đấu.
- Tốt lắm, lương thực vật tư các loại chuẩn bị thế nào?
Bá tước có vẻ hưng phấn mở to mắt.
- Đại nhân sáng suốt. Bởi vì trước khi xuất hiện trời phạt, đại nhân
bắt đầu thu thập lương thực, cho nên bên ta tuyệt đối cơm áo không lo.
Chẳng những có thể chống đỡ được binh lực tăng mạnh, còn có thể buôn bán một ít lương thực gia tăng thu nhập. Tất cả bọn thuộc hạ đều bội phục
đại nhân đoán trước.
Lão nhân khéo léo vuốt mông ngựa.
Vẻ mặt Bá tước đắc ý chợt lóe lên:
- Ha ha! Ai có thể nghĩ đến trời phạt sẽ xuất hiện vào lúc đó? Hoàn toàn là vận may của chúng ta.
- Đây là may mắn của đại nhân, cũng là trời cao thương xót khiến cho
Bỉ Khắc đại nhân uy lực trùm thiên hạ. Gia tộc của thần nhiều thế hệ
chắc chắn thề sống chết trung thành với gia tộc của đại nhân!
Lão nhân lập tức quỳ trên mặt đất bắt đầu trắng trợn vuốt mông ngựa.
Bá tước hiển nhiên thực vừa lòng hành động của lão nhân này, lập tức vẻ tươi cười nâng lão nhân:
- Ngươi xem, chúng ta quan hệ thế nào làm sao phải dùng lễ lớn như
vậy. Mau đứng lên, gia tộc Bỉ Khắc ta tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với
gia tộc của sư phụ.
- Dạ. Thần cảm động đến rơi nước mắt.
Sau một hồi quân thần đều vỗ mông ngựa lẫn nhau, lão nhân lúc này mới cung kính đứng dậy, sau khi ngồi tiếp tục bàn bạc công việc.