Sau lưng áo Giáo chủ đã bị mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra đẫm ướt, hắn
đương nhiên biết rõ nếu như bị đám tín đồ tiều tụy ngoan đạo này chạy
trốn thì sẽ mang đến cái hậu quả gì.
Không cần nói đâu xa, chỉ nói toàn bộ lãnh địa Lôi gia trước mắt này, đều là trống không không có dân chúng.
Chính bên mình này ác ma rất nhiều, nhưng không có dân chúng thì đâu
có tác dụng gì! Nếu như phát sinh chuyện như vậy chẳng những Nam tông
không biết giấu mặt mũi đi đâu, mà tính ra còn lỗ vốn lớn!
Tuy nhiên nghĩ đến dân cư hơn một trăm vạn của Lôi gia đang ở bờ biển kia,
cho dù là cho chúng dùng một số thuyền lớn vận chuyển suốt một ngày một
đêm, cũng không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn vận chuyển
hết sạch được.
Nghĩ vậy, Giáo chủ lập tức dẹp nỗi lo lắng trong lòng, vội cung kính đáp:
- Tuân mệnh đại nhân! Thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra tin tức.
Nói xong không đợi Đại giáo chủ gật đầu, hắn lập tức chạy vội đi.
Thấy thuộc hạ sốt sắng với mệnh lệnh của mình như thế, Đại giáo chủ
rất là thích chí gật gật đầu, tâm tình tốt hơn lên lão bắt đầu nhấm trà
nghỉ ngơi.
Thế nhưng tâm tình thoải mái của lão cũng không có
kéo dài bao lâu, khi lão nhìn đến sắc mặt tái nhợt thất hồn lạc phách
của Giáo chủ đang bơ phờ tiến vào, trong lòng lão thoáng một cái căng
thẳng trở lại, lão có dự cảm không lành.
- Đại... Đại nhân! Tất cả dân chúng ở bờ biển đều không còn một bóng người rồi! Tất cả bọn họ đều đáp thuyền đi rồi!
Nói đến câu sau, giọng của Giáo chủ đã như tiếng kêu rên.
Đại giáo chủ trợn trừng mắt càng ngày càng lớn, có thể thấy rõ tơ máu phủ tròng mắt rất nhanh hiện ra càng ngày càng nhiều, đồng thời nhanh
chóng gom lại một chỗ, khiến con mắt đục ngầu của lão trở nên đỏ rực.
Tiếng hô hấp của Đại giáo chủ càng ngày càng dồn dập, tiếng thở dốc
dồn dập đó thậm chí vang lớn hơn tiếng Giáo chủ kêu rên, khiến Giáo chủ
lập tức ngừng tiếng rên khẩn trương nhìn Đại giáo chủ.
Khi hơi thở dồn dập lên tới đỉnh điểm, Đại giáo chủ phun ra một ngụm máu tươi,
cả người giống như quả bong bóng xì hơi khô quắt lại.
Ánh mắt Giáo chủ chợt lóe sáng, trong lòng thầm mừng rỡ.
Chỉ cần người đầu óc không phải ngu ngốc liền biết lần này Nam tông
lỗ vốn lớn rồi. Đáng tiếc ngoại trừ hủy diệt cảng Thanh Nguyệt, toàn bộ
chiến dịch phát động chiến đấu với Lôi gia không thu lại một chút lợi
lộc gì.
Tuy rằng hiện tại lãnh địa Lôi gia rơi vào trong tay
Nam tông, nhưng không có dân cư, toàn bộ lãnh địa chẳng khác nào vùng
đất chết. Đặc biệt thành tích duy nhất là thiêu hủy cảng Thanh Nguyệt,
hiện tại lại biến thành thất bại lớn nhất, nếu như bến cảng không bị
thiêu hủy, giờ có thể mang đến cho Nam tông biết bao lợi ích chứ!
Có thể nói trận chiến công phạt Lôi gia, trừ tổn thất hơn hai ngàn ác ma cấp năm, đồng thời thiếu bốn tông kia một phần ân tình, Nam tông
hoàn toàn không có thu được chút chỗ tốt nào.
Đương nhiên,
những thứ lãnh địa trống trải cùng vàng bạc tài bảo tuyệt đối Nam tông
sẽ không thèm nhìn vào mắt, mà trái lại những tín đồ thành kính trong
tương lai chạy thoát kia khẳng định mới là những thứ đáng giá gấp trăm
lần.
“Mà hậu quả của hết thảy những chuyện này đều do lão già
trước mắt này mang đến. Nếu ngươi không vội bẩm báo lên trên chuyện tín
đồ thành kính, phỏng chừng các tổn thất đó cũng không tính là gì. Đáng
tiếc ai bảo ngươi muốn khoe khoang chứ? Chưa có gì đã truyền tin tức về
tổng bộ. Hơn nữa cũng do ngươi không nghe lời khuyên ngăn của ta, ra
lệnh cho ta phái người đi. Hắc hắc! Ngươi cũng có ngày hôm nay! ”
Tuy rằng trong đầu Giáo chủ chửi bới Đại giáo chủ, nhưng ở ngoài mặt
hắn cũng trước tiên liền phóng tới đỡ Đại giáo chủ, hơn nữa vừa làm như
lo lắng khủng hoảng kêu gọi Đại giáo chủ, vừa lớn tiếng gọi người tới
giúp.
Không nói tới Nam tông đang rối loạn, lúc này bốn tông
Đông Tây Bắc Trung, lại vì Nam tông đoạt được lãnh địa Lôi gia mà kích
động, bắt đầu vận dụng đầu óc suy nghĩ tìm một vùng đất làm giáo khu
trực thuộc của mình.
Hạng người như bọn họ vì để đạt được mục
đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, hơn nữa tổ chức nghiêm mật, lực lượng mạnh mẽ. Đầu tiên nghĩ đến chính là nắm lấy đất đai của thủ lĩnh các
địa phương đang bị khống chế.
Tuy nhiên biện pháp này ở thời
điểm hiện nay cũng không thích hợp, bởi vì người ta hiện tại đều còn
đang hoài nghi thủ lĩnh nhà mình có phải bị bốn tông thôi miên mê hoặc
hay không. Thế nhưng bốn tông làm thật sự rất khôn ngoan, căn bản không
có vận dụng quyền vị hỗ trợ của thủ lĩnh, làm cho người ta có điểm bán
tín bán nghi.
Tại thời điểm củng cố mức độ tín nhiệm này nếu
làm ra chuyện một thủ lĩnh vô duyên vô cớ cắt nhường đất đai, khẳng định sẽ khiến cho những người khác hoài nghi.
Trước mắt bốn tông
không muốn bỏ đi thân phận quang minh hiện tại, lại không có cách nào
vào lúc này kiếm được một vùng đất cắm dùi, nên bốn tông đành phải
chuyển mục tiêu tới các vùng biên cương chung quanh.
Đối với
những vùng đất trước nay vẫn coi thường hoặc nhìn bốn tông với ánh mắt
căm thù, bốn tông thật đúng là có rất nhiều biện pháp để thu được vùng
đất đó.
Đầu tiên là phái ra ác ma tàn sát bừa bãi một phen,
giết sạch lĩnh chủ địa phương cùng toàn bộ đại tài chủ, đuổi dân chúng
chạy loạn khắp nơi, sau đó chính là cho tín đồ chạy tới giảng đạo chào
mời.
Tuy rằng những người này không ở cùng một khu vực, nhưng tín đồ là không có phân chia lãnh thổ quốc gia kia mà.
Cho nên thời điểm đoàn kỵ sĩ hộ giáo hết lòng hết sức vì việc nghĩa
ra đời, bày ra một bộ thần thái thánh khiết quang minh xuất động. Vọt
vào lãnh địa chủ nhân đã tử vong, cho ác ma phối hợp với kỵ sĩ đoàn tiến hành hành động diễn kịch đùa giỡn khốc liệt một phen, sau đó sau một
trận huyết chiến cuối cùng tiêu diệt sạch ác ma.
Chờ tới lúc
dân chúng vây lại cảm kích, đúng lúc này đám giả dạng dân chúng đã sớm
xếp đặt liền lập tức đi ra, ngỏ lời yêu cầu đoàn kỵ sĩ hộ giáo ở lại nơi đây để bảo vệ an toàn cho dân chúng, đồng thời dẫn đường một số dân
chúng khác bị dọa cho hoảng sợ phụ họa theo.
Đến đây thì đoàn
kỵ sĩ hộ giáo đương nhiên là không vội đáp ứng, đầu tiên là biểu diễn
cung cách hiền lành thánh thiện, bày tỏ chính mình nguyện ý sẽ xuất hiện phục vụ tín đồ bất cứ lúc nào, sau đó mập mờ cho biết, còn có rất nhiều tín đồ cần mình thủ hộ, không thể vì một hai tín đồ nơi này mà lưu lại.
Đám giả dạng dân chúng đương nhiên liền lập tức tỏ ý muốn nhập giáo,
đến đây tự nhiên tất cả dân chúng nơi này đều ào ào gia nhập tông giáo.
Thế là tất cả mọi người trở thành tín đồ, chuyện kế tiếp thì tốt hơn
rồi! Đoàn kỵ sĩ có thể thuận lý thành chương tiếp nhận những người này.
Kỵ sĩ đoàn đúng là có nghĩa vụ bảo vệ tín đồ mà!
Kỵ sĩ lưu lại địa phương, phát hiện nơi này không có chủ nhân, hơn nữa rất nhiều nhà
cửa sân vườn của dân chúng đều bị ác ma phá hủy, vì thế kỵ sĩ liền căn
cứ vào thân phận thánh khiết vội tới phân chia tài sản của chủ nhân cũ
cho các tín đồ.
Đương nhiên, phần chính yếu thuộc về giáo hội, số lẻ mới về tín đồ. Chỉ có điều các thứ không có giá trị gì đó, một ít cũng có thể cho dân chúng không biết về giáo hội mà reo hò hoan hô.
Đến lúc này, trong tay bốn tông cơ bản có được địa bàn rồi.
Về phần về sau phải làm thế nào củng cố tín ngưỡng tín đồ, làm thế
nào nắm chặt khu vực trong tay, điều đó tự nhiên sẽ có nhân sĩ chuyên
nghiệp tới làm.
Mà những thế lực khác nhìn thấy chủ nhân của
khu lãnh địa đã tử vong, chuẩn bị đến kiếm chút tiện nghi, đương nhiên
bốn tông sẽ làm cho bọn họ hiểu thế nào là cái chết vì sự phẫn nộ của ác ma.
Cứ như vậy một tay cho ác ma tập kích một tay diễn kịch
thu hút lòng người, địa bàn trực thuộc của bốn tông càng ngày càng mở
rộng. Đến thời điểm nhiều đến mức độ nhất định nào đó, các thế lực xung
quanh tự nhiên sẽ chiếu ánh mắt soi mói vào các tôn giáo bành trướng thế lực quá nhanh này.
Trên đời này không có bất cứ chuyện gì có
thể giấu được dưới con mắt quan sát tỉ mỉ, cho nên các thế lực xung
quanh rất nhanh liền phát hiện, mấy tôn giáo hoặc là lấy cứu thế làm tôn chỉ hoặc là lấy sáng thế làm cơ sở, dường như có điều gì đó không đúng.
Có người trực tiếp bàn đến luận chứng dùng âm mưu thu lợi, lập tức
liền nhận định mấy tôn giáo này cấu kết cùng ác ma dốc sức mở rộng địa
bàn.
Bởi vì bất cứ ai cũng biết trong khoảng thời gian này,
phàm là địa phương bị ác ma hủy diệt đều rơi hết vào tay mấy tôn giáo.
Quả thật khiến người ta cảm thấy tôn giáo rất xảo quyệt.
Tuy
nhiên lời bàn luận như vậy cũng không có cơ hội công bố ra, bởi vì bốn
tông đã sớm nghiêm mật giám thị khắp nơi, vừa phát hiện người quá tinh
mắt như vậy, thật sự là toát mồ hôi lạnh nghiến răng nghiến lợi, đương
nhiên trước tiên cần phải trong thời gian ngắn nhất cho thủ tiêu người
đó.
Kế tiếp chính là có thế lực nhìn trúng vũ lực cường hãn
của đoàn kỵ sĩ hộ giáo bốn tông kia, thậm chí có thế lực chuẩn bị hậu lễ hướng tới bốn tông thỉnh giáo.
Sự việc chẳng khác nào khách
hàng tự nhiên đưa tới cửa, bốn tông đương nhiên là nhiệt tình đối đãi,
phái ra người của đoàn kỵ sĩ hộ giáo hỗ trợ huấn luyện quân đội đối
phương, ngoài ra còn có thể nhân cơ hội truyền bá danh tiếng của bản
tông càng vang xa.
Đương nhiên cũng tránh không được có thế lực thích trực tiếp dùng võ lực nghĩ muốn thu đoàn kỵ sĩ hộ giáo.
Đối với loại thế lực này, bốn tông căn bản không xuất động ác ma,
trực tiếp dùng kỵ sĩ đoàn đánh cho đối phương tan tành, sau đó vừa cưỡng ép vừa dùng lợi dụ hoặc gồm thâu lãnh địa của đối phương, sau đó không
kiêng nể gì vơ vét tài sản cướp bóc một lượng lớn tài vật, mới để cho
mấy tên không có mắt này khôi phục tự do.
Tuy nhiên những chuyện này rất ít xảy ra. Đại đa số các thế lực ở gần đều căm thù bốn tông.
Đây không phải vấn đề liên quan đến tín ngưỡng hay không tín ngưỡng,
mà bởi vì hành vi bành trướng của bốn tông uy hiếp tới bọn họ.
Điều các thế lực cảm thấy bị uy hiếp trực tiếp nhất cũng hoàn toàn
không liên quan gì tới vấn đề tôn giáo, mà chính là sự bành trướng thế
lực của bốn tông vừa mới quật khởi đó, vì thế đều cảnh giác cao độ.
Tuy rằng mục tiêu cuối cùng của bốn tông chính là địa bàn hoạt động,
nhưng ở thời kì tích trữ lực lượng bị người ta đối đãi như vậy, điều đó
thật đúng là trường hợp dở khóc dở cười.
Nhưng mà muốn giải
thích, người ta không nghe, muốn biểu hiện nhà mình không có dã tâm,
nhưng lại luyến tiếc lĩnh địa chiếm được, hơn nữa người ta đã đánh lên
tới cửa, muốn không phản kháng cũng không được.
Không có cách
nào khác bốn tông đành phải khai chiến. Đương nhiên, trừ phi trưởng lão
của bốn tông đầu óc có vấn đề, bằng không dù là bị đánh cho toàn bộ diệt vong cũng sẽ không ngu dại điều động ác ma.
Bởi vì một khi
trắng trợn sử dụng ác ma, vậy đừng nghĩ tới thu được một tín đồ nào nữa, cũng đừng nghĩ thành lập cái gì Quang minh Thần quốc, cứ trực tiếp
chuyển thế thành ác thần là được rồi, nói không chừng còn có thể hấp dẫn một số nhân vật tà ác tán thành nữa đấy.
Tuy nhiên bốn tông
đối với đoàn kỵ sĩ hộ giáo nhà mình lại rất có lòng tin, tuy rằng nhân
số hơi ít, nhưng tuyệt đối là cao thủ có thể lấy một địch trăm, một ngàn có thể chống một vạn!
Đương nhiên cũng không thể chỉ có chút
người kỵ sĩ đoàn như vậy đối kháng với các nhà có dã tâm đó, chiêu bài
sở trường của bốn tông chính là Ác ma cùng Thiên sứ, Ác ma không thể
dùng, vậy chỉ có thể sử dụng Thiên sứ thôi.
Chủng loại Thiên
sứ cùng Ác ma giống nhau. Kỳ thật phải nói là, đoàn kỵ sĩ hộ giáo chính
là thể diện của giáo hội, nói theo danh từ vĩ đại chính là kỵ sĩ đoàn
quang minh chính nghĩa, chuyên môn dùng để câu dẫn tín đồ. Nói nhiều như vậy cũng chính là để mọi người hiểu rằng, đoàn kỵ sĩ hộ giáo cũng không phải là binh chủng Thiên sứ chiến đấu.
Chương 8 (243): Ngũ tông hiện thế (P2)
Vốn đạo binh Thiên sứ này phải đợi tới thời điểm ác ma cấp bậc rất
cao, tối thiểu cũng phải ác ma cấp năm hoành hành dữ dội lúc đó mới đem
ra sử dụng.
Nhưng sui khiến làm chi những nhà có dã tâm đó dốc toàn bộ lực lượng, mang mấy vạn đại quân nghĩ muốn tiêu diệt sạch căn
cứ cơ sở của bốn tông? Vì thế bốn tông lập tức đưa ra binh chủng Thiên
sứ còn chưa đúng thời cơ xuất hiện ra chiến đấu.
Hàng loạt bộ binh trọng trang toàn thân bọc kín trong chiến giáp hạng nặng, chính là chủ lực bốn tông đưa ra chiến đấu.
Nhìn các chiến sĩ sắt thép đó chấn nhiếp toàn trường, liền biết bọn
họ vì sao không thể trở thành đoàn kỵ sĩ hộ giáo quang minh chính đại
như vậy.
Toàn bộ đạo binh Thiên sứ như người sắt lạnh như
băng, ngay cả mặt mày cũng không để người ta nhìn thấy, nghĩ nếu dựa vào bọn họ thu hút tín đồ, thì còn không bằng tin tưởng thần linh chính
mình thờ phụng có thể triệu kiến mình tới gặp.
Nếu người biết
rõ tường tận về mật giáo khẳng định sẽ nói toàn bộ thủ lĩnh mật giáo đều là kẻ ngu ngốc: Chỉ bằng vào thế lực tài lực vật lực mật giáo nắm trong tay cùng với tiến trình phát triển kỹ thuật sinh hóa vượt khỏi tầm hiểu biết của thiên hạ, thì dù là người trần như nhộng lên sân khấu trực
tiếp tranh bá thiên hạ, tin rằng cũng có khả năng thành công.
Đáng tiếc bọn họ lại vẫn cứ thích trốn một chỗ ngấm ngầm hành động. Vì
để thành lập cái Thần quốc gì đó mà giở trò âm mưu bạt mạng, dốc hết thủ đoạn dốc hết năng lực để thực hiện mưu đồ.
Cứ nhìn đội binh
của Đông tông hiện đang dàn trận là có thể biết tài lực của Đông tông
tới mức nào, không nói tới gần cả ngàn tên kỵ sĩ đoàn hộ giáo, trang bị
hoa lệ nhất chói mắt nhất tinh xảo nhất đều ở trên người bọn họ, tùy
tiện lấy ra một người đều đủ để những tên chủ nhân võ gia thèm thuồng
chết đi được.
Tiếp theo chính là đạo binh Thiên sứ một vạn tên bộ binh giáp trọng trang, loại áo giáp này thì khác với khôi giáp của
hai đại cường quốc Áo Đặc Mạn và Duy Nhĩ Đặc.
Đông tông bên
này chính là một thân thiết giáp tinh luyện, trừ chỗ hai mắt có lỗ hổng
che lưới sắt để nhìn, toàn bộ trên người bộ binh giáp trọng trang không
có một khe hở nào; hơn nữa chỗ các đốt ngón tay toàn bộ được ghép nối,
có thể nói hoàn toàn coi thường đao thương công kích, điểm duy nhất cần
chú ý chính là dầu hỏa.
Về phần chìm xuống nước và giết bằng thuốc độc?
Cho xin đi! Đội binh Thiên sứ lại sợ hai thứ tầm thường đó sao?
Một vạn bộ binh giáp trọng trang này ngoại trừ năng lực phòng ngự
siêu cường, binh khí chỉ có một loại là Lang Nha bổng dài hơn hai thước.
Tin rằng bất cứ người nào nhìn đến đội binh Thiên sứ toàn bộ một vạn
người chiến sĩ sắt thép này đều thân cao hai thước, hơn nữa tay cầm Lang Nha bổng to lớn dài hơn hai thước, trong lòng đều ớn lạnh, hoàn toàn
mất nhuệ khí không còn muốn đối chiến.
Chỉ cần hai thứ trang
bị này, cho dù trang bị trên người bình thường cũng đủ để dấy lên sóng
to gió lớn, càng đừng nói trang bị trên người những vật thể không biết
mệt mỏi đó.
Nhìn đám chiến sĩ sắt thép của mình, trưởng lão Đông tông đắc ý cười ha hả:
- Nhìn xem đội binh Thiên sứ chúng ta hùng tráng biết bao! Lần này khẳng định bọn khốn có dã tâm kia có đến mà không có về!
Các giáo sĩ tại đây đều phụ họa theo.
Mà một giáo sĩ tuổi còn trẻ nhìn vào các chiến sĩ sắt thép đó, mặt lại biến sắc trông rất khó coi.
Gã đồng bạn bên cạnh huých hắn một cái:
- Ngươi làm sao vậy? Thời điểm trưởng lão vui mừng ngươi lại bày ra bộ mặt nhăn nhó thế kia, bộ ngươi muốn tìm chết à!
Gã giáo sĩ tuổi trẻ lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, vừa cười vừa thấp giọng nói:
- Vì cái gì thời điểm lần trước viện trợ Nam tông không phái ra đội
binh này, tin rằng chỉ cần bộ binh giáp trọng trang này thì chỉ công
kích một đợt là có thể phá hủy thành Thanh Nguyệt! Như vậy chúng ta đâu
có bị nhục nhã như bây giờ chứ!
- Nhục nhã? Ngươi nói chúng ta đứng ở cuối cùng à? Cho xin đi! Chúng ta là cấp bậc gì, người ta phía
trước là cấp bậc gì chứ? Ngươi lại muốn kẻ dưới phạm thượng?
Gã giáo sĩ kia trừng to mắt khó tin nhắc nhở nói.
Gã giáo sĩ tuổi trẻ cải lại:
- Nhưng trước đây chúng ta đều là người theo sát phía sau trưởng lão
mà! Bây giờ thoáng cái đuổi chúng ta tới cuối cùng, đây không tính là
nhục nhã thì cái gì mới nhục nhã?
Gã giáo sĩ đồng bạn chớp mắt mấy cái, nhìn đến bộ dáng “dĩ nhiên là thế” của đối phương, trong lòng
hắn thở dài, huynh đệ của mình này từ sau lần trước bị đả kích trở về
đầu óc dường như có hơi không ổn rồi.
Chẳng lẽ hắn đã quên là
lần trước chọn người kiệt xuất nhằm giới thiệu nhà mình với các tông
khác, khi đó đương nhiên đứng trong lực lượng phía sau trưởng lão.
Biết khuyên giải không được, gã giáo sĩ lập tức nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi không phải ngươi nói điều động đám chiến sĩ sắt thép đó
khẳng định một lần có thể đánh vào thành Thanh Nguyệt sao? Điều này
không sai, bởi vì trừ lửa thiêu đốt ra, chiến sĩ sắt thép căn bản không
sợ bất cứ thứ gì gây thương tổn. Nhưng mà, xin lão Đại ngươi suy nghĩ kỹ lại đi! Chúng ta chỉ là người chỉ huy ác ma, làm thế nào có thể đi chỉ
huy đội binh Thiên sứ này!
Người trẻ tuổi kia dường như lúc này mới tỉnh ngộ lại, lộ thần sắc ngượng ngùng nói:
- Nguyên lai là như thế! Ta cứ tưởng rằng trưởng lão không công bình, không chịu phân phối cho chúng ta lực lượng mạnh nhất đó. Ta quên mất
ác ma là ác ma, thiên sứ chính là thiên sứ, không thể dồn chung lại
được. Tuy nhiên ta thật có điểm hơi lấy làm lạ, phương pháp khống chế
cũng không khác gì mấy, vì sao người chỉ huy ác ma không thể đảm nhiệm
làm quan chỉ huy thiên sứ vậy?
Nói đến đây, người trẻ tuổi lộ thần tình nghi hoặc. Mà người kia chỉ thở dài trong lòng.
Mặc dù ở trong nội tông người chỉ huy ác ma cùng quan chỉ huy thiên
sứ địa vị ngang nhau, nhưng người sáng suốt đều hiểu rằng hai người
tuyệt đối không giống nhau. Điểm khác biệt này không phải là nói một kẻ
chỉ huy ác ma, một người chỉ huy thiên sứ, mà là nếu so sánh giữa hai
người quả thực chính là thiên đường so với địa ngục!
Vì sao
nói như vậy? So sánh một điều liền rõ ràng: Ác ma gần như không có trang bị gì, vũ khí đều là bộ phận trên thân thể ác ma, mà thiên sứ thì trang bị vũ khí tinh xảo nhất của thiên hạ hiện thời, chẳng những hoa lệ chói mắt hơn nữa thực dụng lâu bền.
Chỉ cần so sánh trên phương diện trang bị, ai tốt ai xấu vừa thấy liền biết rõ ngay.
Còn điều nữa là người chỉ huy ác ma chỉ có thể ngấm ngầm lén lút hành động, tuyệt đối không để bị người phát hiện, mà quan chỉ huy thiên sứ
thì có thể công khai trước mắt công chúng được thế nhân hoan hô. Mọi
vinh quang đều thuộc về hắn, mà ngược lại tất cả tiếng xấu cùng nguyền
rủa đều quy về ác ma.
Chỉ sợ thời điểm gọi cái danh xưng cũng
quy định từ đây mà ra. Cứ nhìn một người là người chỉ huy, một người là
quan chỉ huy thì biết, quả thật là cách biệt nhau như trời và đất.
Và điểm khác nhau trọng yếu nhất giữa hai người là xuất thân của quan chỉ huy thiên sứ này cấp bậc đều là trưởng lão Đại giáo chủ, còn người
chỉ huy ác ma chức vụ cao nhất cũng chỉ là Giáo chủ.
Loại hạn
chế của mật giáo này làm cho người chỉ huy ác ma vất vả nhất, bôn ba
nhất, chịu đựng tiếng xấu nhất, giao tiếp với thi thể ghê tởm nhiều nhất trong cơ sở mật giáo, trọn đời không thể trở thành thượng tầng của mật
giáo.
Chuyện như vậy rất nhiều người đều biết rõ ràng trong lòng, nhưng lại không có bất cứ người nào nói ra.
Người biết tất cả nội tình trong mật giáo đều âm thầm cảm thán, nhìn
đám người chỉ huy ác ma đầy nhiệt huyết đó dần dần biến thành người lạnh lùng nản lòng thờ ơ với mọi sự trên đời.
Ở thời điểm gã giáo
sĩ miên man suy nghĩ, vị trưởng lão Đông tông kia đang hăng hái, thần
thái phấn khích phát biểu hô cao khẩu hiệu phải nghiêm trị kẻ có dã tâm, đánh tới tận ổ quân địch.
Ai nấy đều biết đây là trưởng lão
nhìn trúng đến phạm vi địa bàn của địch nhân muốn xâm chiếm lại dùng cái cớ thô triển như vậy.
Mọi người đều tin rằng, nếu thế lực tới xâm phạm nhìn đến những tên Thiên sứ bộ binh giáp trọng trang toàn thân không có một tia khí tức trước mắt này, lại quỷ dị nếm được mùi vị của
cái chết, khẳng định sẽ lập tức đầu hàng.
Tuy nhiên mọi người ở đây cũng tin tưởng, trưởng lão khẳng định sẽ trước tiên tiêu diệt sạch
bọn đó, tiếp theo sẽ điều binh đánh vào lãnh địa của đối phương.
Kết quả trận chiến giống như ý tưởng của mọi người, quan chỉ huy của
quân địch xâm lấn ngay cả đầu hàng cũng không kịp kêu lên, đã bị đoàn kỵ sĩ hộ giáo chém rơi đầu.
Sau đó đội binh Thiên sứ một vạn bộ
binh giáp trọng trang, tốc độ rất nhanh trực tiếp đạp bước xông thẳng
vào trận tuyến quân địch, sau một hồi huyết nhục bay tứ tung, liền thoải mái bắt đám quân xâm lấn đang táng đảm kinh hồn đó làm tù binh.
Thế là Đông tông liền quang minh chính đại dẫn binh tiến vào lãnh địa của kẻ xâm lấn kia, tự động biến thành kẻ xâm lược, tận lực bồi tiếp
chiếm lấy không rời.
Quá trình sự tình tuy rằng đạt được như
mong muốn của đám người Đông tông từ trên xuống dưới. Nhưng kết quả cũng ra ngoài dự đoán của bọn họ, các thế lực xung quanh, bao gồm thế lực
các quan viên trung tầng hạ tầng nơi Đông tông vừa chiếm, đều không hữu
hảo với Đông tông.
Không hữu hảo chính là bọn họ khuyên cáo
Đông tông chỉ cần trả thù kẻ xâm lấn một chút là được rồi, không cần
chiếm cứ ngược lại địa bàn của đối phương.
Kỳ thật nói đến
cùng cũng vì một vạn bộ binh giáp trọng trang của Đông tông dọa bọn họ
sợ hãi, hơn nữa Đông tông vốn đã mạnh rồi, nay lại trắng trợn chiếm thêm một khối địa bàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả khu vực phía Đông này sớm hay muộn sẽ biến thành địa bàn của Đông tông.
Tất cả các thế
lực xung quanh, bao gồm các thế lực khu vực phía Đông xa xa, đều phái sứ giả đến yêu cầu Đông tông rời khỏi địa bàn xâm chiếm.
Nói đến tổ chức có thể chế tạo nhân loại biến thành ác ma cùng thiên sứ đều là
bệnh tâm thần phát rồ coi thường sinh mạng con người, thế mà hiện tại
Đông tông còn cho rằng chính mình đứng ở phía đạo nghĩa, bởi vì chính
mình là người bị hại phản kích kẻ xâm lược, vậy dựa vào cái gì chiếm cứ
lãnh địa của xâm lấn giả lại phải bỏ đi chứ? Chẳng lẽ các ngươi không
phải đỏ mắt ganh tị với chúng ta sao?
Đông tông cảm thấy mình bị ủy khuất, người người trên dưới đều lập tức phẫn nộ.
Sở dĩ Đông tông dễ dàng phát cuồng như vậy cũng không cần kỳ quái:
Một là bởi vì bọn họ rõ ràng có năng lực cường đại mà chỉ có thể hàng
năm ẩn trốn ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng trở nên có chút vặn vẹo.
Hai là hiện tại căn bản không có người nào, bao gồm chính tín đồ bọn
họ ở trong đó xem bọn họ như một tổ chức tôn giáo, mà tất cả đều xem bọn họ như là một thế lực võ trang đội lốt tôn giáo, mang dã tâm bừng bừng
muốn tranh đoạt thiên hạ.
Không trách chính tín đồ của bọn họ
cũng không tin, vì mục tiêu cuối cùng là thành lập Thần quốc thì toàn bộ người trên dưới tông vẫn nhớ mãi không quên. Điều này luôn được các
giáo sĩ khi truyền giáo truyền đạt tín niệm này cho tín đồ.
Mà đám tín đồ này dù là thành kính cách mấy cũng là tín đồ thành kính xuất thân từ bán đảo Phi Ba, bán đảo Phi Ba thừa thải cái gì chứ?
Bán đảo Phi Ba không thiếu nhất chính là kẻ có dã tâm.
Cho nên tín đồ vừa nghe phải thành lập Thần quốc, tự nhiên liền nghĩ đến giáo hội chỗ của mình sẽ thống nhất thiên hạ.
Đối với loại ý tưởng dã tâm bừng bừng này, không có một tín đồ nào cảm thấy kỳ lạ.
Chương 8 (243): Ngũ tông hiện thế (P3)
Cứ nhìn xem đầu mục cường đạo chỉ có mấy trăm người còn dám kêu gào
thống nhất thiên hạ, Đông tông lại có được vùng đất đai rộng lớn và quân đội tinh nhuệ hùng mạnh như vậy làm sao không dám trực tiếp kêu gào lên chứ?
Mà loại nhận thức này của đám tín đồ ngược lại chịu ảnh
hưởng của giáo sĩ, tôn giáo cuồng tín nhất vẫn luôn cho rằng chính mình
là đệ nhất thiên hạ. Vì thế Đông tông vừa trao đổi cùng tín đồ, hoàn
toàn là ăn nhịp với nhau. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Đông tông lại dễ dàng thay đổi chính sách xưa nay như vậy, trắng trợn xuất trận
tranh bá thiên hạ.
Đương nhiên, chuyện trọng đại như thế không thông qua Giáo hoàng đồng ý đã tự hành quyết định, khẳng định có liên
quan tới người phụ trách cao nhất thân ở bán đảo Phi Ba này vốn đại bản
doanh có quyền lực quá lớn.
Đám người bọn họ là phụ trách cao
nhất ở nơi này, bản thân họ đã đảm nhiệm quyền lực chức vụ trưởng lão,
hơn nữa từ trước đến nay còn phải tự mình quyết định làm thế nào để kiểm soát tài liệu chế tạo sinh học ở bản địa.
Trực tiếp thống trị chính là biện pháp các trưởng lão đó cho là tốt nhất, tin rằng Giáo
hoàng ở cách xa cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận, dù sao cũng cần bên này
cung cấp tài liệu mà.
Đông tông một khi đã quyết định liền
không thèm ngụy trang che dấu nguyện vọng của mình, người người trên
dưới lập tức bộc phát ra năng lực không thể tưởng tượng.
Cứ
nhìn Đông tông không tốn bao nhiêu thời gian liền thống nhất khu phía
Đông bán đảo Phi Ba, thì có thể hiểu được loại lực lượng bị dồn nén cả
ngàn năm một khi bùng nổ sẽ khủng khiếp đến cỡ nào.
Tuy nhiên
may mắn là Đông tông vẫn còn nghiêm khắc tuân thủ quy định ác ma là ác
ma, thiên sứ là thiên sứ, chiến tranh tranh đoạt lãnh thổ đều do thiên
sứ tiến đánh.
Thiên sứ cùng ác ma khác biệt lớn nhất chính là: Dưới tình huống ở cùng một mệnh lệnh không có chi tiết kỹ càng, thiên
sứ sẽ tiếp nhận đối phương đầu hàng, mà ác ma thì sẽ giết chết sạch đối
phương.
Cũng vì thế, chiến tranh thống nhất phía Đông bán đảo Phi Ba cũng không chết bao nhiêu người.
Ở thời điểm Đông tông thống nhất khu phía Đông bán đảo Phi Ba, Tây
tông, Bắc tông, Trung tông, Nam tông lần lượt hoàn thành thống nhất khu
vực của mình.
Sở dĩ bốn tông còn lại theo nhau thay đổi chủ ý, cũng vì Đông tông làm đầu tàu.
Không có biện pháp, một khi Đông tông thống nhất khu phía Đông, mà
các khu vực khác nếu vẫn không thống nhất, khẳng định Đông tông sẽ rất
vui lòng giơ cao bảng hiệu “Trợ giúp huynh đệ”, thò tay vào địa bàn nhà
mình kiếm chác, mà nếu chưa thống nhất thì chính mình ngay cả muốn ngăn
chặn cũng không có khả năng làm được.
Dưới mối nguy cơ như vậy, không lập tức thống nhất địa bàn vốn đã chia năm xẻ bảy kia, vậy thật đúng là kẻ ngu ngốc!
Mà bên trong ngũ tông, Đông tông không cần phải nói, làm người khởi
xướng phong trào, nên kiếm được lợi ích nhiều nhất, mà Tây, Bắc, Trung
ba tông bởi vì phát động theo ngay sau đó, chỗ tốt cũng vơ vét được
không ít, về phần Nam tông phát triển trở thành có lãnh địa trực thuộc
trước hơn ai hết, tuy rằng cũng thống nhất khu Nam bộ, nhưng có thể nói
là một tông suy yếu nhất trong ngũ tông.
Không nói tới địa
giới Lôi gia giàu có nhất Nam bộ đã biến thành vùng đất trống, không nói thiếu mất hơn trăm vạn dân cư, quan trọng nhất là làm cho thực lực của
Nam tông không còn mạnh như trước kia nữa.
Đừng coi thường chỉ có hơn hai ngàn ác ma cấp năm bị hủy diệt, nhưng số lượng ác ma cao cấp của mọi người hiện tại không sai biệt nhiều lắm, mà Nam tông mất đi
nhiều như vậy, thực lực tự nhiên giảm sút hơn nhiều so với Đông tông chỉ bị hủy diệt có mấy trăm tên.
Hơn nữa càng khiến Nam tông căm
tức lồng lộn là họ không có tác chiến với Lôi gia, không thể từ trên
chiến trường thu lấy thi thể để bổ sung.
Chiến dịch trước đó,
thời điểm Lôi gia rút lui đã thiêu đốt toàn bộ thi thể chết trận thành
tro cốt mang đi, hơn nữa toàn bộ địa giới Lôi gia không còn lại mấy
người.
Cho nên Nam tông khi biết được Đông tông thay đổi phong cách, muốn dồn sức chế tạo thiên sứ để thống nhất khu phía nam, không
ngờ trong lúc nhất thời không có nhiều tài liệu như vậy! Cuối cùng phải
lén lút phái ác ma ra bên ngoài cướp một nhóm người về, sau đó mới chế
tạo thiên sứ, cuối cùng mới có thể xuất binh.
Lúc này đã chậm
trễ một thời gian, khiến cho địa bàn của Nam tông là ít nhất trong ngũ
tông, bởi vì gần như một nửa lãnh thổ trừ Bắc tông ra còn lại bị ba tông tiếp giáp chiếm đi.
Tới thời điểm mấu chốt không nói tới hiệp ước chỉ nhìn thực lực, Nam tông vẫn luôn nhằm vào Lôi gia ngược lại
chính là xui xẻo nhất. Tuy nhiên may mà nơi sản sinh tài liệu ở phía nam chỉ bị chiếm vài chỗ không trọng yếu. Các điểm trọng yếu đều còn trong
tay, bằng không lão Đại giáo chủ Nam tông kia khẳng định sẽ tức giận hộc máu mà chết tại chỗ rồi.
Tuy nhiên hiện tại Đại giáo chủ cũng không khỏe chút nào, nghe nói là bị Lôi gia làm phẫn nộ phá hư thân
mình đến nay còn chưa có hồi phục sức khỏe. Cho nên hiện tại chân chính
nắm trong tay Nam tông là kẻ thân tín trực thuộc Đại giáo chủ, cũng
chính là Giáo chủ đại nhân kia.
Không biết có phải vì nguyên
nhân thay đổi người lãnh đạo hay không, Nam tông không còn có ý định
kiên quyết không buông tha thành viên Lôi gia, nhất định phải đuổi giết
như trước nữa. Đối với chuyện Giáo chủ vừa lên đài liền giải trừ mệnh
lệnh của Đại giáo chủ, người Nam tông trên dưới đều tỏ ra rất hoan
nghênh, hiện tại chính là thời điểm hưởng thụ, đâu có ai rảnh rỗi ngồi
thuyền đuổi theo giết đám tôm tép đó làm gì?
Theo bán đảo Phi
Ba đột nhiên nổi lên năm thế lực lớn, hơn nữa nhanh chóng chia cắt bán
đảo Phi Ba làm năm phần, người bên ngoài thật sự là trợn mắt há hốc mồm
không biết nói sao mới tốt.
Biết thế giới biến hóa mau, nhưng
cũng không có khả năng trở nên nhanh như vậy chứ! Gần như chỉ nháy mắt
mấy ngày đã thay đổi rồi!
Người bình thường thấy biến hóa của
bán đảo Phi Ba đều là nói thoáng qua chẳng khác nào nói chuyện phiếm,
nhưng vẫn còn có người cảnh giác với biến hóa của bán đảo Phi Ba, mà
trong số này phẫn nộ nhất chính là các thương nhân Duy Nhĩ Đặc chuyên
môn làm ăn buôn bán với bán đảo Phi Ba xưa nay.
Các thương
nhân đó tức giận nhưng không dám đi bán đảo Phi Ba kháng nghị, chỉ có
thể ở cửa nhà mình hô to khẩu hiệu vô nghĩa cái gì: “Tôn giáo chính là
tôn giáo! Tôn giáo không thể tham gia chính quyền thế tục, yêu cầu năm
đại tôn giáo ở bán đảo Phi Ba lập tức trả chính quyền về giới thế tục! ” linh tinh đủ loại.
Không trách bọn họ phẫn nộ như thế, bởi vì bọn họ thật vất vả thành lập ra đối tượng mậu dịch nay toàn bộ tiêu
tùng, một số khoản tiền nợ đều tìm không được mục tiêu để lấy lại.
Một khi có liên quan tới tiền bạc, như vậy cừu hận khẳng định là còn hơn cả mối thù giết cha.
Tuy rằng những lời vô nghĩa của những người này không có gì ai nghe,
nhưng cũng cho mọi người ở Duy Nhĩ Đặc biết, hiện tại năm thế lực lớn
khống chế bán đảo Phi Ba đều là các thế lực tôn giáo.
Mà trong số những người đó, An Tái Kháng tuyệt đối là người quan tâm nhất.
An Tái Kháng vừa nghe bán đảo Phi Ba không ngờ bị năm thế lực tôn
giáo lớn chia cắt, trong khoảnh khắc đó thật sự hắn cảm thấy trái tim
mình đập thình thịch, tay chân lạnh như băng.
Tuy rằng một
thời gian đã lâu An Tái Kháng không ở bán đảo Phi Ba, nhưng phần lớn
bằng hữu hắn quen biết đều ở bán đảo Phi Ba, bây giờ bọn họ sẽ trở nên
thế nào đây?
Mối tình cảm dạt dào của An Tái Kháng chính là
Tiểu Cầm cũng khiến hắn không cách nào yên tâm được, quá lo lắng hắn lập tức phái ra mật vệ đi đến bán đảo Phi Ba thăm dò tin tức, đồng thời
cũng lập tức phái người đi thông báo cho Khang Tư.
Ở trong mắt An Tái Kháng xem ra, tin tức của Duy Nhĩ Đặc là linh thông nhất thiên
hạ, hắn tin rằng Khang Tư còn cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể
biết được tin ở bán đảo Phi Ba.
Tuy nhiên rõ ràng An Tái Kháng tính sai.
Khang Tư biết tin tức bán đảo Phi Ba tuyệt đối còn sớm hơn so với An
Tái Kháng, có lẽ hiện tại tin tức năm tông chia cắt bán đảo Phi Ba còn
chưa nhận được, nhưng hắn so với bất kỳ người nào đều đã sớm biết rằng
cái ngày này trước sau gì cũng phải tới.
Khi mấy trăm chiếc
chiến hạm hải quân Khang Tư kéo theo vô số chiếc thuyền tam bản đơn sơ
to lớn tạo thành cái đuôi thật dài phía sau, tiến vào bến cảng lâm thời
bên bờ biển Mạn Đặc Tư Sâm Lâm, lập tức trên bờ cùng trên thuyền truyền
ra tiếng hoan hô vang vọng khắp trời.
Người trên bờ là hoan
nghênh người một nhà vượt chặng đường xa mà đến, mà người trên thuyền
thì hoan hô chính mình rốt cục thoát khỏi nguy hiểm, rốt cục không cần
phải chịu đựng cuộc sống khủng khiếp ở bên kia nữa.
Người trên bờ đã sớm chờ đợi lâu ngày, lập tức lăng xăng giúp thuyền cập bến neo
đậu, mang theo đám người kiểm dịch, hỗ trợ khuân vác vật tư. Hết thảy
mọi chuyện đều vội mà không loạn, nguyên nhân không là gì khác, thật ra
Khang Tư đã phái một chi đội quân cùng rất nhiều quan viên cơ sở đến làm công tác tiếp đón.
Cung Tá Đôn đã đứng ở trên bờ nhìn đám
người bận rộn trước mặt, còn có tiểu thương trên bến cảng lớn tiếng rao
bán hàng, hắn không khỏi cảm thấy rất kỳ quái.
Không phải nói
Mạn Đặc Tư Sâm Lâm là nơi rừng rậm hoang vu sao? Nhưng hiện tại nhìn
xem, tuy rằng bến cảng này còn rất đơn sơ, nhưng đúng là phồn hoa thật
sự đây.
Vấn đề này, Liễu Thanh Dương không thể trả lời, bởi vì thời điểm hắn rời đi, căn bản là không có nghe đến tin tức có liên quan tới Mạn Đặc Tư Sâm Lâm có bến cảng.
Khi hỏi vấn đề này với một quan viên được phái tới, viên quan này cười nói:
- Chuyện này rất đơn giản mà! Bởi vì nơi này là bến cảng của Liên
minh thống nhất gần bán đảo Phi Ba nhất, cho nên nơi này đương nhiên
phải náo nhiệt rồi.
Cung Tá Đôn cùng Liễu Thanh Dương đương
nhiên biết sự tồn tại của Liên minh thống nhất, nhưng Cung Tá Đôn vẫn có điểm nghi hoặc:
- Tuy là như thế, nhưng Mạn Đặc Tư Sâm Lâm
này cũng quá hẻo lánh đi, chỉ riêng về vị trí địa lý hẳn là không thể
hấp dẫn nhiều người ào tới như vậy.
Đám gia thần cao cấp Lôi gia đều tụ quanh bên người Cung Tá Đôn, tất cả đều dựng lổ tai lên lắng nghe.
Tuy rằng những người này là lão thần tử, nhưng sự nghiệp của chủ công thật đúng là biến chuyển từng ngày, bản thân mình không tìm hiểu tình
huống cho rõ ràng thì khẳng định không thể hiệu lực tốt cho chủ công
được.
- Ha ha! Vốn nơi này quả thật mời chào người thì hiềm xa xôi hẻo lánh, hơn nữa cho dù đường tốt cũng không có thương nhân nào
nguyện ý đến, căn bản là bỏ phí đi một địa phương tốt như vậy, tuy
nhiên...
Nói đến đây, viên quan này chuẩn bị khoe khoang một
chút miệng lưỡi, nhưng đột nhiên nhớ tới những người lắng nghe này đều
là lão thần tử của Khang Tư, mình muốn khoe khoang thật đúng là tự tìm
xui xẻo đây.
Cho nên viên quan này lập tức không ngừng nghỉ nói:
- Nhưng từ khi Liên minh thống nhất liên tiếp chiến thắng, chiếm lĩnh một cái hành tỉnh, đánh lùi hai cái hành tỉnh, cũng từ thời điểm liên
minh bắt đầu chiếu theo hiệp ước buôn bán đất đai, nơi này thương nhân
liền càng ngày càng nhiều!
- A! Điện hạ thắng?
Đám
người Cung Tá Đôn không nghĩ tới vừa đến lục địa liền nghe được một tin
tức tốt, lập tức cảm thấy dấu hiệu đầu tiên thực quá tốt đẹp, khẳng định tiêu biểu cho tương lai tươi sáng đây.
Gã quan viên làm như không thấy đám người Cung Tá Đôn đang cao hứng, hắn thở dài nói:
- Chiến tranh là thắng rồi, nhưng Khang Tư đại nhân lại bị ám sát.
Gã quan viên nhẹ nhàng nói một câu lại khiến mọi người trợn tròn mắt, thất thanh kinh hô:
- Cái gì?!?!