- Tốt, thu binh!
Tả Đặc Lạp thấy đạo tặc lớp chết, lớp bị bắt, lớp chạy trốn, trong tầm mắt đã còn không nhìn thấy bất kỳ nhóm nào chống cự nữa, không khỏi gật gật đầu, lệnh cho tên binh sĩ nổi lên hiệu kèn thu binh.
Bọn thân vệ đang hưng phấn lục soát vơ vét công trận và của cải. Phải biết rằng những tên đạo tặc này một khi bị bắt sống thì không thể tự chuộc mình được, cũng không có ai thay bọn họ nộp tiền chuộc, chỉ có thể bị đem bán thành nô lệ. Món tiền buôn bán này, chính là khoản thu nhập thêm của những binh sĩ tham chiến này.
Cho nên khi bọn chúng nghe kèn lệnh thu binh, liền rất nhanh chóng thu nhặt đầu của đạo tặc bị chém chết, trói chặt tù binh bị bắt sống, hơn nữa nhân cơ hội thanh trừ bọn đạo tặc còn sót lại trong tầm mắt.
Sau khi tập họp đội ngũ kiểm tra nhân số, Tả Đặc Lạp thiếu điều muốn nổ tung mạch máu.
Hiện tại chỉ còn có hơn một ngàn năm trăm người, tổn thất hơn một ngàn người. Nói cách khác thời gian chỉ trong nửa ngày, hai đại đội cứ như vậy bị đạo tặc giết gọn. Cho dù là tham gia đại chiến hàng vạn người, cũng sẽ không thoáng một cái bị tổn thất nhiều như vậy a.
Nghĩ tới đây, Tả Đặc Lạp không khỏi nhớ những tên đầu lĩnh, lạnh giọng quát lên:
- Người của đại đội thứ nhất đâu?
Nghe tên binh truyền lệnh truyền lệnh, các binh sĩ còn sót lại của đại đội của Khang Tư đã sớm thấp thỏm bất an, lập tức đi tới trước mặt Tả Đặc Lạp quỳ xuống.
Thấy đại đội thứ nhất trước mắt còn chưa tới hai trăm người, Tả Đặc Lạp cố nén lửa giận, quát:
- Sao còn ít người như vậy? Đại đội trưởng của các ngươi đâu?
Gã Trung đội trưởng Trưởng quan cao cấp duy nhất của đại đội thứ nhất, tiến lên một bước quỳ xuống, dùng giọng bi phẫn nói:
- Đại đội trưởng dẫn chúng ta lên trước tiêu diệt đoàn đạo tặc Mạn Đà La, ai ngờ đâu đám đạo tặc Mạn Đà La này là đoàn Sơn Nhạc của Sơn Việt Tộc Minh Quốc giả trang. Thậm chí đoàn trưởng của chúng, Song Đao Đường Lang: Đường Phong cũng tự mình xuất hiện. Sau một phen khổ chiến, mặc dù đuổi được bọn chúng chạy đi, nhưng Đại đội trưởng cũng đã hy sinh vì nhiệm vụ. Đây là danh sách các chiến sĩ đã tử vong.
Trung đội trưởng cuống quít đưa lên một bản báo cáo.
Vừa nghe đến đoàn Sơn Nhạc, Tả Đặc Lạp cau mày.
Nếu như bọn họ nói là sự thật, bằng một đại đội mà đuổi được đoàn Sơn Nhạc, còn sống sót hơn hai trăm người đúng là may mắn, đây cũng là một cái công lớn đây.
Thế nhưng hắn đã bị lừa mấy lần, nên không dễ dàng tin tưởng chuyện này, tiếp lấy báo cáo nhìn đi nhìn lại vài lần, hắn lên tiếng hỏi:
- Thượng úy Tham mưu trưởng của các ngươi đâu?
- Tham mưu trưởng không phải ở tại chỗ chờ nghênh đón các hạ ngài sao?
Trung đội trưởng có chút sững sờ, hắn còn tưởng rằng Tham mưu trưởng đại đội đi theo đại quân của Nguyên soái tới chỗ này.
- Hắn nói các ngươi gặp phải ba ngàn tên đạo tặc Mạn Đà La tập kích, yêu cầu bổn soái đi trước cứu viện! Bổn soái lưu lại một đội ở lại tại chỗ chăm sóc hắn thân bị trọng thương, chẳng lẽ các ngươi tới không có nhìn thấy?
Mặc dù biết Thượng úy Tham mưu trưởng là tên phản đồ, Tả Đặc Lạp vẫn còn ôm mối hy vọng cuối cùng.
Dù là ai cũng không muốn dưới trướng của mình xuất hiện phản đồ.
Trung đội trưởng thất kinh:
- Lúc chúng tôi đi đường chỉ thấy năm thi thể binh lính của chúng ta, lúc ấy chúng tôi nghĩ các hạ ngài có thể gặp nạn, cho nên cuống quít chạy tới, hoàn toàn không thấy Tham mưu trưởng...
Tả Đặc Lạp đột nhiên vỗ đùi mắng:
- Chết tiệt!
Mà gã tham mưu đứng phía sau Tả Đặc Lạp, cũng rối rít lên tiếng nguyền rủa.
Trung đội trưởng biết Tham mưu trưởng của đại đội mình, là đầu sỏ dẫn dụ Nguyên soái tiến vào bẩy rập, không khỏi rụt đầu rụt cổ lại.
Hắn cũng thật xui xẻo, hiện tại đại đội chỉ có một mình hắn là Trưởng quan cao nhất còn toàn vẹn tứ chi. Xem ra đừng nói là thăng quan, có thể không bị bắt tội đã là may mắn lắm rồi.
Tả Đặc Lạp thoáng trầm tư một chút sau đó nói:
- Đứng lên cả đi, chờ bổn soái điều tra rõ ràng sau đó mới quyết định.
Gã Trung đội trưởng chỉ có thể lĩnh mệnh.
Nhìn các chiến hữu bắt đầu thống kê chiến quả, dọn dẹp chiến trường, cả đám đại đội Khang Tư chỉ có thể mặt ủ mày ê đứng đợi ở một bên. Lúc này bọn họ bị hiềm nghi không được phép đi đâu, võ trang đã bị giải trừ, chỉ đành thỏng tay đứng nhìn.
Huynh đệ chung quanh mặc dù không có trách mắng, nhưng những ánh mắt khinh bỉ đó khiến bọn họ buồn bực trong lòng không ít, chỉ có thể thầm mắng tên Tham mưu trưởng chết tiệt.
Còn gã Trung đội trưởng ngoài chửi rủa, cũng hết sức an ủi mọi người.
Chỉ cần Nguyên soái điều tra rõ chân tướng, những người mình đây nhất định có thể được trả lại sự trong sạch. Hơn nữa hắn cố ý nói đến bắt được hai ngàn tên đạo tặc có thể bán bao nhiêu tiền, mình có thể chia được bao nhiêu.
Khác với mọi người thần sắc Khang Tư không đổi, cái gì cũng không có nghĩ tới, lẳng lặng ngồi ở đó, ngẩng nhìn lên bầu trời.
Khi màn đêm buông xuống sắp phủ trùm vạn vật, lữ đoàn thân vệ hậu trận cũng tới hội hợp với Nguyên soái, và những binh sĩ bị thương của đại đội thứ nhất đang mỏi mắt trông chờ sau khi đội điều tra chân tướng trở về, cũng chạy tới.
Sau một thời gian thấp thỏm đợi chờ trong bất an, khi nhìn thấy vệ binh đại đội thứ nhất rút quân về, và được đội hậu cần bắt đầu dựng trại, phát trang bị và thức ăn. Hết thảy những điều này đã chứng tỏ mình trong sạch, toàn binh sĩ đại đội thứ nhất lập tức hoan hô ầm lên.
Ngày thứ hai, Nguyên soái thăng trướng bắt đầu ghi nhận công trận.
Trung đội trưởng của đại đội thứ nhất được tấn thăng làm Thiếu tá, trở thành Đại đội trưởng của đại đội thứ nhất, Khang Tư thuộc Tiểu đội trưởng, Trưởng đội cũng phân biệt tấn thăng một cấp, trở thành Trung đội trưởng, Tiểu đội trưởng. Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc chính là: từ đầu tới cuối cũng không có tên Khang Tư, người có chiến công lớn nhất của đại đội thứ nhất này vẫn là một tên binh nhì.
Trung đội trưởng và Tiểu đội trưởng mới thăng cấp, hoài nghi Đại đội trưởng không có báo lên chiến công của Khang Tư, nhưng Đại đội trưởng lại phát thề rằng mình có báo lên, hắn tuyệt đối sẽ không chiếm chiến công làm của riêng v. v...
Mọi người hiểu, nếu như trong thân vệ của Nguyên soái xuất hiện chuyện như vậy, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi quân đội. Gã Đại đội trưởng kia gan bằng trời cũng không dám làm như thế. Đáng tiếc khi đi lên dò hỏi, lại bị tham mưu của Nguyên soái lấy lý do không nên nhiều chuyện chặn lại, khiến ánh mắt của mọi người nhìn Khang Tư đều thật kỳ lạ.
Đối với chuyện không công bình này Khang Tư cũng không để ý chút nào, thần sắc vẫn như cũ ung dung sống qua cuộc sống của một tên binh nhì.
Qua hai ngày, bọn thân vệ trải qua chiến trận hầu như đã tiêu tan mệt mỏi, mà lữ đoàn hậu vệ theo lệnh đuổi giết đạo tặc ở chung quanh, cũng dọn sạch bọn đạo tặc đâu vào đó. Cuối cùng Nguyên soái cũng hạ lệnh trở về thủ đô.
Mà ngay trước khi lên đường, ngoài dự đoán của mọi người Nguyên soái tự mình mời gặp Khang Tư đã bị quên lãng một thời gian thật lâu.
Sau khi Khang Tư tiến vào soái trướng chào vấn an liền lẳng lặng đứng ở đó.
Nguyên soái dùng ánh mắt cổ quái quan sát Khang Tư một hồi, một lúc lâu mới lên tiếng:
- Rõ ràng là chiến công đệ nhất của đại đội thứ nhất, nhưng lại không được bất kỳ thừa nhận nào, có cảm thấy rất không công bình với ngươi hay không?
- Không có, các hạ.
Khang Tư trả lời ngắn gọn.
- Ồ? Tại sao?
Nguyên soái lộ vẻ tò mò hỏi.
- Thuộc hạ tin rằng, Nguyên soái các hạ sẽ không bất công!
Khang Tư lập tức trả lời ngay, hắn cũng không thể nói mình hoàn toàn không thèm để ý những chuyện này. Đã từng thống lĩnh qua mười mấy vạn người hắn rất hiểu, hỏi đáp với cấp trên như vậy là tự mình tìm khổ, tìm phiền toái cho mình.
Nghe vuốt đuôi ngựa như thế, Nguyên soái vốn địa vị ở trên cao nên hiểu rằng, bất kể trong lòng đối phương nghĩ như thế nào, vấn đề như vậy cũng chỉ biết trả lời như vậy, vì thế lơ đễnh cười cười:
- Chính yếu là vì không rõ lai lịch của ngươi, bổn soái lại bị thuộc hạ của mình lừa gạt, nên vẫn phải cẩn thận một chút mới được. Vì thế trước đó, bổn soái cố ý phái người đi điều tra địa phương ngươi rớt xuống, và chỗ ngươi dưỡng thương.
Nói đến đây, Nguyên soái chăm chú nhìn sắc mặt của Khang Tư một lúc, phát hiện hoàn toàn không có bất kỳ biến đổi nào trên nét mặt, không khỏi hài lòng tiếp tục nói:
- Kết quả chứng minh lời ngươi nói đều là sự thật. Bổn soái cho là không có tên gián điệp nào lại tạo cơ hội liều lĩnh cửu tử nhất sinh như thế, từ vách đá cao nhảy xuống để che dấu cho thân phận của mình, cho nên bổn soái tin tưởng ngươi.
Nói đến đây, Nguyên soái vỗ tay một cái.
Theo tiếng vỗ tay, hai sĩ quan cấp tá đi vào, một đứng ở trước mặt Khang Tư, lấy ra một bản văn kiện bề ngoài tinh xảo, đọc lên:
- Áo Đặc Mạn đế quốc Nguyên soái thân vệ: thuộc hạ binh nhì Khang Tư - Lôi Luân Đặc; ngày mười hai tháng bảy năm 1737 lịch đại lục đã tham dự chiến đấu tiêu diệt đoàn đạo tặc Mạn Đà La: đồng thời trong chiến đấu đã đạt được chiến công anh dũng đánh một trận diệt chín tên địch. Cùng xế chiều trong một ngày đến một chiến trường khác tiêu diệt chủ lực của đoàn đạo tặc Mạn Đà La, đạt được chiến công đánh một trận diệt ba tên địch.
Nghe thế, Khang Tư nhịn không được nghĩ thầm trong lòng: “Chính mình cũng không biết sau trận chiến giết bao nhiêu người, không ngờ các ngươi lại biết? Không phải là đem tất cả chiến công chia đều ra sao?
- Chiếu theo phép tính toán tính theo chiến công của đế quốc, hiện do hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng của đế quốc thụ quyền, chiếu theo chiến công nay tấn thăng Khang Tư - Lôi Luân Đặc làm Thiếu úy quân đội đế quốc. Lệnh này được lưu trữ trong hồ sơ quân bộ đế quốc. Ngày 15 tháng 7 năm 1737, đế quốc Nguyên soái: Tả Đặc Lạp - Lai Nhân Cáp Đặc.
Viên sĩ quan cấp tá đọc xong, cầm hồ sơ mở ra trước mặt cho Khang Tư xem xong thu lại.
Khang Tư có chút sững sờ.
Không phải sao? Chém chết có mấy người, đã từ binh nhì tấn thăng làm Thiếu úy? Đây lại là nhảy vượt mấy cấp liền, không phải nói quân đội đế quốc rất khó tấn thăng cấp sao? Vì sao mình thăng cấp dễ dàng như vậy?
Còn viên sĩ quan cấp tá kia đi đến nói:
- Người tuyên thệ hãy nói to lời tuyên thệ: Vĩnh viễn thần phục Hoàng đế bệ hạ đế quốc Áo Đặc Mạn, vĩnh viễn xem như là bảo kiếm của Hoàng đế bệ hạ, hộ vệ đế quốc, hộ vệ Hoàng đế bệ hạ, tảo trừ hết thảy địch nhân của đế quốc và của Hoàng đế bệ hạ!
Hôm trước Khang Tư vừa mới nhìn thấy nghi thức tuyên thệ, mặc dù còn có chút sững sờ, nhưng vẫn theo phản xạ đổi tên của người tuyên thệ thành tên mình, và nói ra lời tuyên thệ.
Sau khi tuyên thệ xong, viên sĩ quan giúp Khang Tư thay cấp bậc Thiếu úy, một đường kim khí thẳng đứng xuyên qua một con ngân ưng. Sau đó sau một màn chúc mừng, hắn mới hành lễ với Nguyên soái xin phép cáo lui.
Nguyên soái thấy vẻ mặt băn khoăn của Khang Tư, biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi cười nói:
- Không cần kinh ngạc như vậy, dựa theo phép tính toán chiến công của đế quốc: tham gia một trận chiến binh nhì tấn thăng làm binh nhất, giết một tên địch tấn thăng làm Hạ sĩ, giết ba tên địch tấn thăng làm Trung sĩ, giết địch năm tên tấn thăng làm Thượng sĩ, giết địch mười tên tấn thăng làm Thiếu úy. Bởi vì ngươi giết địch mười hai tên, cho nên mới tấn thăng làm Thiếu úy.
Nói đến đây, Nguyên soái thấy vẻ mặt Khang Tư có bộ dáng như không thèm để ý, bèn tiếp tục nói:
- Ngươi cũng đừng xem nhẹ yêu cầu giết mười tên địch thì tấn thăng làm Thiếu úy này, quân đội của đế quốc nhiều quân nhân như vậy, mà phần lớn cho đến khi giải ngũ cũng không thể đạt tới cái yêu cầu này đấy!
Giết địch năm mươi tên tấn thăng làm Trung úy, giết địch một trăm tên tấn thăng làm Thượng úy, giết địch hai trăm tên tấn thăng làm Thiếu tá. Những thứ này ta tin tưởng ngươi rất dễ dàng làm được, có điều là...
Từ Thiếu tá trở lên, thì căn cứ vào thu được bao nhiêu thắng lợi chiến thuật mới tấn thăng. Trở thành Thiếu tướng trở lên, thì dựa vào yêu cầu đạt được bao nhiêu thắng lợi chiến lược để tấn thăng.
Thấy bộ dáng của Khang Tư đầu đầy mơ hồ, Nguyên soái không khỏi thầm lẩm bẩm:
- Quả nhiên là xuất thân ở vùng thôn quê, không ngờ ngay cả chiến thuật và chiến lược cũng không biết, vì sao ta lại có tâm tình tốt để giải thích cho hắn như vậy chứ? Thật là kỳ lạ.
Hắn nghi ngờ lắc lắc đầu:
- Nói cách khác, từ Thiếu tá trở lên thì căn cứ tiêu diệt nhiều ít đội quân địch nhân để tính toán: Nói đơn giản đổi thành số địch bị giết, ít nhất phải tiêu diệt hơn một vạn tên mới có thể từ Thiếu tá tấn thăng làm Trung tá.
Mà Thiếu tướng trở lên, nói trắng ra, chính là vì quốc gia “bắt người cướp của” được bao nhiêu nhân khẩu và của cải nào đó, vì quốc gia chiếm lĩnh lãnh thổ nhiều ít. Nếu như chỉ đơn giản tính toán lãnh thổ, ít nhất phải chiếm lĩnh hơn một trăm vạn cây số vuông, mới có thể làm cho một Thiếu tướng tấn thăng làm Trung tướng.
Khang Tư vẻ mặt như chợt hiểu ra, gật gật liên tục, nhưng trong lòng hắn lại thở dài.
“Không nghĩ tới không ngờ mình cũng học được cách giả bộ ngu ngơ như thế ở trước mặt cấp trên...”
Nguyên soái bỗng nhiên trầm ngâm một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Mới vừa rồi không biết ngươi có chú ý tới hay không, trước đây ngươi thuộc dưới trướng thân vệ Nguyên soái đế quốc, sau này thì chính là Thiếu úy quân đội đế quốc.
Khang Tư gật đầu, có chút nghi ngờ:
- Các hạ, không biết điều này có cái gì khác nhau vậy?
Nguyên soái nói giọng nghiêm túc:
- Chỗ khác nhau là Thiếu úy ngươi không phải là Thiếu úy thân vệ Nguyên soái, mà là Thiếu úy quân đội đế quốc, nói cách khác ngươi không phải là thân vệ của bổn soái.
Khang Tư vẫn tỏ vẻ không hiểu.
Điều này có gì khác nhau chớ, không phải hết thảy đều là quân nhân đế quốc sao?
Nét mặt của Khang Tư rõ ràng biểu đạt ý tứ như vậy, khiến Nguyên soái nhìn thấy vậy không biết làm sao chỉ đành lắc đầu, có chút tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Đơn giản mà nói, ngươi thân là Thiếu úy quân đội đế quốc, chỉ cần cố gắng và may mắn, ngươi thậm chí có thể giống như bổn soái trở thành Nguyên soái của đế quốc. Mà nếu như ngươi là Thiếu úy thân vệ của Nguyên soái, ngươi đạt cấp cao nhất, cũng chỉ là Trung tướng hoặc Thượng tướng sư đoàn trưởng thân vệ.
Hơn nữa, đội thân vệ không có chủ soái dẫn dắt, không thể một mình tác chiến. Mà nếu tham gia đại chiến, thân vệ chỉ có thể đi theo bên cạnh chủ soái, trừ phi chủ soái tự mình ra trận, nếu không thân vệ hoàn toàn không thể lập được chiến công gì.
Nếu như bổn soái giải ngũ, sau đó Nguyên soái mới sẽ tổ chức thành lập sư đoàn tay chân khác. Sư đoàn thân vệ lúc đầu sẽ giải tán, binh sĩ và các Trưởng quan hạ tầng cơ sở sẽ phân tán vào các đội quân. Còn các Trưởng quan cấp tá trở lên, thì toàn bộ chuyển vào hậu cần quân bộ ngồi chơi xơi nước.
Khang Tư nghe thế, lập tức biết đây là sự quý trọng của Nguyên soái với mình.
Vốn còn tưởng rằng vì lo lắng đến mình một tên nhóc vừa mới vào quân đội không tới mấy ngày, đột nhiên trở thành Thiếu úy, có ảnh hưởng tới sự đoàn kết ở bên dưới, cho nên mới điều mình đi, không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.
Chẳng qua khi Khang Tư đang cảm kích Nguyên soái ưu ái mình như thế, vẫn có chút nghi hoặc.
Mình và Nguyên soái chỉ gặp mặt vài lần, vì sao Nguyên soái lại đối xử với mình như thế chứ? Chẳng lẽ là vì cái họ mình mới vừa thừa kế kia?
Nghi vấn của Khang Tư không có lời giải đáp, Nguyên soái nhìn Khang Tư nói một câu:
- Khi trở lại đế đô, bổn soái sẽ điều ngươi đến đội quân tốt, đến lúc đó cố gắng tác chiến, không nên làm mất mặt bổn soái.
Nói xong phất tay ra ý bảo Khang Tư lui ra.
- Rõ, tạ ơn Nguyên soái các hạ ưu ái, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Nguyên soái các hạ, thuộc hạ cáo lui.
Khang Tư mang một bụng nghi vấn cũng không có biểu lộ ra ngoài, ngược lại vẻ mặt lễ phép lui ra.
Nhìn bóng lưng của Khang Tư, Nguyên soái sờ sờ trán của mình lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, vì sao mình lại chiếu cố cho một tên lính mới như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân vì cảm thấy hắn có một loại quen thuộc nào đó sao? Thật là kỳ quái.”
Hắn lắc đầu, không thèm truy cứu vấn đề này nữa.
Khang Tư rời khỏi soái trướng, mấy đồng bạn vốn rất tò mò đi tới gần, thấy cấp bậc Thiếu úy trên tay hắn, sắc mặt đều biến đổi.
Trong lòng không đồng nhất, có người tỏ lời lời chúc mừng, có người sắc mặt âm trầm xuống, xoay người rời đi, có người cười đùa cợt nhã phàn nàn, còn có kẻ tỏ vẻ mặt xu nịnh nói lời nịnh hót.
Nhìn những tên này trước đó không lâu vẫn sóng vai tác chiến, cùng mình nói nói cười cười, cũng vì mình không được thăng cấp mà an ủi, bỗng nhiên hết thảy biến thành một bộ dáng xa lạ, Khang Tư không khỏi thầm thở dài.
Xem ra mình căn bản không có dung nhập vào trong bọn họ. Cũng không trách, người mới đầu quân mấy ngày có thể dung nhập vào bọn họ được sao? Một ngoại nhân như mình lại nhận được vinh diệu hơn cả bọn họ, không bị bài xích mới là lạ.
Được chuyển đến đội quân khác là kết quả tốt nhất, dù sao cũng không có ai nhìn ra mình từ binh nhì thăng cấp lên, vì thế lòng đố kỵ dù gì cũng sẽ tương đối ít hơn.
Khang Tư tùy tiện đón nhận tất cả những thứ thần sắc kỳ lạ của các chiến hữu, còn những tên nịnh bợ kia nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Khang Tư, thì cũng không thèm để ý tới Khang Tư nữa.
Khang Tư cũng không quản tới bọn họ nghĩ như thế nào, cứ như vậy thừa nhận các loại ánh mắt, tiến về đế đô.
Trên đường, khi tiến vào bên trong lãnh địa của đế quốc, lập tức giao hơn hai ngàn tù binh bắt được cho quan nha của thành thị gần nhất. Không biết bán bao nhiêu tiền, dù sao Khang Tư cũng được chia hai kim tệ.
Lúc này hắn mới biết, tù binh bắt được trên chiến trường, nếu như không có tiền chuộc, như vậy sẽ bị bán thành nô lệ, hơn nữa còn là loại nô lệ tùy ý chủ nhân đánh chửi. Đối với điểm này Khang Tư có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đế quốc hùng mạnh như vậy, ở phương diện này không ngờ lạc hậu như thế.
Theo cùng đội quân ròng rã hơn một tháng, cuối cùng tiến vào địa phận đế đô.
Đứng ở một chỗ trên sườn núi, Khang Tư trợn mắt há hốc mồm, khi nhìn một hình thể khổng lồ không thấy chót đỉnh ở phía trước trên bình nguyên.
Thấy bộ dáng thằng khờ ra tỉnh của Khang Tư, những tên binh sĩ ghen tỵ với Khang Tư kia nhịn không được khoa trương:
- Đây chính là thành Thánh Vũ: đế đô của đế quốc Áo Đặc Mạn. Tường thành dài một trăm cây số, chiều rộng năm mươi cây số, dầy ba mươi thước, cao năm mươi thước. Mỗi mặt chín cửa tổng cộng ba mươi sáu cửa thành. Chỉ riêng nhân khẩu bên trong thành đã vượt hơn năm trăm vạn, là thành thị lớn nhất trên khắp cả đại lục.
Khang Tư có hơi ngẩn người hỏi:
- Thành trì khổng lồ như vậy, làm sao phòng thủ? Nếu một mặt cửa thành gặp địch, những lính gác cửa thành khác muốn chạy tới trợ giúp, chẳng phải là mất thời gian rất lâu sao?
Một tên binh sĩ tự đắc nói:
- Ha ha, nếu như đế đô chỗ trái tim của đế quốc cũng có thể bị địch nhân tập kích, vậy thì quân đội đế quốc chúng ta đây cũng nên toàn thể tự sát cho rồi. Phải biết rằng trong phạm vi ngàn dặm ở bốn phía thành Thánh Vũ, quanh năm trú đóng mười sư đoàn tinh nhuệ đấy. Trong tám đại quân doanh thân vệ đóng giữ ở ngoài thành đế đô đều là sĩ quan, đừng xem thường lực lượng thân vệ này: thân vệ sĩ quan của đế đô tăng lên vượt qua năm mươi vạn đấy.
Còn bên trong đế đô lại có một sư đoàn thành vệ quân, một sư đoàn cảnh vệ quân, còn có đội quân đỉnh cao của đế quốc: một sư đoàn Ngự lâm quân.
Chẳng qua cho dù thật sự phát sinh chuyện như vậy cũng không có gì quan ngại, ba sư đoàn trong thành đều là đội kỵ binh, có thể trong thời gian ngắn nhất chạy tới trợ giúp.
Cho dù thật sự bị bao vây, cũng không thành vấn đề, lương thực bên trong thành cất chứa đủ để năm trăm vạn người ăn trong ba năm. Trừ một cái hào hộ thành bao quanh thành, bên trong thành còn có một trăm tám mươi dòng suối. Hơn hai mươi vạn binh sĩ tinh nhuệ trấn giữ tòa thành, hơn nữa nước uống, lương thực không thiếu, ngoại viện không cắt đứt, đế đô của chúng ta căn bản không thể nào bị công hãm được!
Theo đội ngũ đi vào bình nguyên, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của đế đô, nhưng vẫn có thể thấy nơi xa một doanh trại thật rộng lớn.
Khang Tư nhớ tới lời nói vừa rồi của binh sĩ kia, không khỏi hỏi:
- Chúng ta trú đóng ở ngoài thành? Vậy có thể vào trong thành tham quan hay không?
Một tên binh sĩ dường như là người ở đế đô, vừa mở miệng đã có chút mùi vị cao cao tại thượng:
- Ngươi không nên nghĩ tới chuyện đi vào đế đô, quân luật quy định, sĩ quan cấp Tá trở lên hoặc quân nhân xuất thân của đế đô mới có thể vào đế đô, còn các quân nhân khác trừ phi nhận được giấy thông hành do quân bộ, thành, cảnh hai vệ của đế đô, ba bên kết hợp cấp phát, mới có thể vào được.
Còn nữa, thân vệ theo sĩ quan cấp Tá vào trong đế đô không được vượt qua một đội năm người, sĩ quan cấp Tướng không được vượt qua một tiểu đội, cho dù là Nguyên soái các hạ cũng chỉ có thể mang một đại đội thân vệ vào thành.
Những người ngoài như các ngươi muốn cảm nhận phong thái của đế đô, sợ rằng rất khó. Chẳng qua bốn phía doanh trại của thân vệ đều có thành vệ tinh, trên phương diện phồn hoa sầm uất mặc dù không thể so sánh với đế đô, nhưng so với những địa phương khác cũng tốt hơn rất nhiều, tin rằng các ngươi cũng sẽ không thất vọng. Ha ha.
Tiếng cười đắc ý của tên binh sĩ này, khiến cho mấy tên khác cùng là người ở đế đô hùa theo, nhưng chỉ đổi lấy những ánh mắt nhìn lạnh lùng.
Khang Tư trong lòng thầm nghĩ: “Ra vào nghiêm khắc như vậy, đại khái là sợ bọn có dã tâm gây chính biến chứ gì? Cứ như Nguyên soái, cho dù hắn cùng mang vào tất cả sĩ quan cấp Tá dưới trướng, binh lực cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, đối với mấy trăm vạn người ở đế đô này mà nói, căn bản là không thấm vào đâu. Nếu như ba đại sư đoàn trong thành làm phản thì sao? Ồ, hẳn là phải có quy chế cảnh giới với ba sư đoàn này chứ?”
Trong lúc Khang Tư đang miên man suy nghĩ, đại quân vượt qua quân doanh lớn rộng kia tiếp tục đi tới, những tên ở đế đô tiếp tục khoe khoang kiến thức của mình:
- Tám doanh trại thân vệ của Đế đô cũng có phân chia cao thấp: giống như tòa quân doanh vừa rồi kia, chính là dùng để bố trí thân vệ dưới trướng sĩ quan cấp Úy ở bên ngoài. Nói cách khác càng cách đế đô càng gần, sĩ quan thân vệ cũng càng cao cấp. Như thân vệ Nguyên soái chúng ta chính là trực tiếp trú đóng ở chỗ cách đế đô mười cây số.
Khang Tư gật gật đầu, đế quốc Áo Đặc Mạn phân biệt trên dưới thật tinh tế, hơn nữa phân định rất nghiêm khắc.
Dọc theo đường đi, Khang Tư chứng kiến nhiều chủng loại dân tộc ở đế quốc Áo Đặc Mạn, trên đường hành quân không ngờ các thôn trấn rải rộng ở bốn phía, tửu điếm quán trọ lại càng nhiều không kể xiết. Cư dân cũng khác biệt với dân chúng của Khi Hồng Quốc, chẳng những không sợ hãi quân đội hành quân ngang qua thôn làng, ngay cả người hiếu kỳ quan sát cũng không có, tất cả đều xem như quân đội không tồn tại, chỉ chuyên chú làm chuyện riêng của mình.
Khi mấy người ở đế đô nghe Khang Tư hỏi thăm, lại được dịp khoe khoang:
- Này, đây chính là sự kiêu căng của người đế đô. Chúng ta là quân đội đế quốc, là nền tảng bảo vệ đế quốc, dân chúng của đế quốc cần gì phải sợ chúng ta chứ?
- Không có cư ngụ ở bên trong thành, cũng tính là người ở đế đô sao?
Khang Tư có chút tò mò.
- Cư dân trong phạm vi phương viên năm trăm cây số của thành Thánh Vũ, đều là người của đế đô. Chẳng qua bọn họ dựa vào thẻ chứng minh thân phận, một tháng có thể ra vào thành Thánh Vũ một lần mà thôi. Không giống chúng ta những người cư ngụ ở bên trong thành đế đô, trừ phi giới nghiêm, nếu không có thể ra vào thành Thánh Vũ không hạn chế số lần, đây chính là niềm tự hào của người ở đế đô bọn ta.
Bộ dáng đắc ý của đám đế đô có thể khiến người ta nhìn không vừa mắt, một gã binh sĩ ở vùng khác cười lạnh nói:
- Hừ, chính là đế quốc trực tiếp chiếm lĩnh mới có thể như thế, ngươi đi những địa phương khác thử xem, những cư dân kia nhìn thấy quân đội tới có chạy trốn hay không?
Đám ở đế đô nghe nói như thế, nhếch miệng nhưng không có lên tiếng, xem ra tình hình ở nơi khác, bọn chúng cũng rất rõ ràng.
- Đế quốc trực tiếp chiếm lĩnh?
Nghe được danh từ mới Khang Tư không khỏi tiếp tục hỏi.
- Cũng chính là do nội các ngự tiền trực tiếp phái quan viên quản hạt, tất cả thuế thu giao nộp lên quốc khố, chỗ đóng quân do Quân bộ cai quản, tất cả giống như thủ phủ của các tỉnh các quận, những thành thị này chính là cái gọi là đế quốc trực tiếp chiếm lĩnh.
Một tên khác trả lời.
- Chỉ riêng là thủ phủ của các tỉnh các quận? Vậy các thôn trấn phía dưới thì bỏ mặc sao?
Khang Tư giật mình hỏi.
Hắn hoàn toàn không biết đế quốc đối với sự cai quản lãnh thổ lại tới bước này, chẳng lẽ các địa bàn hạ tầng cơ sở là trạng thái vô chính phủ không ai cai quản sao?
- Các huyện trấn thôn làng hạ tầng đều là đất phong.
Tên ở đế đô nói.
- Cái gì? Không ngờ đế quốc phân phát nhiều đất phong như vậy?
Khang Tư lần này có thể là hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người.
Đế chế quốc gia xuất hiện đất phong là chuyện rất bình thường, nhưng tuyệt đối không thể nào lấy tất cả đất đai của thủ phủ tỉnh quận ở bên ngoài làm đất phong hết cả, cho dù là hôn quân đại siêu cấp cũng sẽ không làm như vậy.
- Ôi, chuyện đó cũng không có biện pháp nào khác, ai kêu đế quốc quá mức rộng lớn, lãnh thổ có tới ba ngàn vạn cây số vuông. Vùng biên cảnh nếu phát sinh chiến sự, dùng bồ câu đưa thư truyền tin tới đế đô cũng phải mất bảy ngày. Nếu từ đế đô phái đội kỵ binh ra đến biên giới, ít nhất cũng phải ba tháng. Từ biên giới giao nộp thuế khoán đến đế đô, ít nhất phải một năm!
Cho nên Hoàng đế bệ hạ phải phân phát huyện trấn thôn ở bên ngoài làm đất phong. Trên những đất phong có xảy ra chuyện gì, thì do những lĩnh chủ đó chịu trách nhiệm, vì vậy không biết nội các ngự tiền giảm được biết bao nhiêu chuyện phiền toái đấy.
- Nhưng nếu như vậy chẳng lẽ không sợ những lĩnh chủ này tạo phản sao?
Khang Tư nghi ngờ hỏi.
- Ồ, ngươi đừng tưởng rằng cái danh hiệu lĩnh chủ này rất trọng đại. Ở trong đế quốc, lĩnh chủ không đáng giá một xu, danh hiệu quý tộc mới có giá trị. Ngươi biết không? Hễ là sĩ quan cấp Tá trở lên đã có thể nhận được đất phong. Ngẫm lại cả nước có hai mươi quân đoàn quân chính quy, còn có đội quân địa phương nhiều không kể xiết, có bao nhiêu sĩ quan cấp Tá trở lên chứ.
Khang Tư há hốc mồm choáng váng, sĩ quan cấp Tá trở lên đã có thể được phân phong lãnh địa? Một lúc lâu hắn mới giật mình nói:
- Vậy một Thiếu tướng chẳng phải là có lãnh địa tới mấy huyện?
Tên ở đế đô cười nói:
- Đâu có nhiều như vậy, nội các ngự tiền tuyệt đối sẽ không sách phong cả khối lãnh địa cho những quân nhân chúng ta. Hơn nữa những huyện phủ thôn trấn này không phải là cùng một chỗ, mà dứt khoát là đông một cái tây một cái.
Còn nữa, ngươi đừng tưởng rằng có mười mấy cái huyện phủ là rất uy thế, đừng tưởng những lãnh địa phân phong này đều được tùy ý chọn lựa, may mắn nhận được thành thị giàu có, không may mắn còn phải bỏ tiền ra. Hơn nữa mặc dù thuế thu không cần phải giao nộp lên trên, nhưng tiền lương của quân đội đóng tại địa phương và quan viên các thứ ngươi phải chịu trách nhiệm. Xây dựng thành thị, đặc biệt là cứu trợ ủy lạo đều do ngươi phụ trách, mỗi năm tết nhất tới không ít hơn hai đồng tiền.
Còn nữa những lãnh địa này chỉ có thể truyền một đời, nói cách khác đến khi con của ngươi chết, toàn bộ lãnh địa phân phong cho ngươi bị thu hồi. Cho nên phần lớn các sĩ quan cũng không thèm để ý tới lãnh địa, thậm chí cũng không ít sĩ quan không thèm đặt chân tới lãnh địa.
Ôi, nghe ngươi nói như vậy, thật giống như những sĩ quan kia đều nghèo mạt. Đừng quên, khoản thu nhập lớn nhất của quân nhân chúng ta chính là trên phương diện mở rộng biên giới. Theo phép tính toán chiến công có quy định: một phần hai mươi thuế thu chiếm giữ thuộc về thống quân Đại tướng, một phần hai mươi phần thưởng cho sĩ quan có chiến công, còn nữa một phần hai mươi chia cho tất cả các sĩ quan tham chiến phân phối theo cấp bậc. Nếu như chiếm cả tài phú của một tỉnh, nguồn kim tệ kia thật là cuồn cuộn không ngớt.
Khang Tư hiểu rằng: từng mảnh nhỏ đất phong đều phân tán rải rác, hơn nữa các thành thị tinh hoa cả nước đều do đế quốc trực tiếp chiếm cứ, nên hoàn toàn không sợ những lĩnh chủ phân phong kia.
Tiếp theo Khang Tư đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi:
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói nội các ngự tiền sẽ không đem cả khối lãnh địa sách phong cho quân nhân, có phải có ý nói quý tộc có thể có được cả khối lãnh địa hay không?
Tên ở đế đô thở dài nói:
- Không có biện pháp nào khác, quý tộc là trụ cột của đế quốc, hơn nữa cao quý bất phàm, xây dựng đế quốc được như ngày nay đều là chiến công của bao đời, cho nên có thể có được cả khối lãnh địa. Tước vị của giới quý tộc đế quốc chúng ta rất đơn giản, chính là bảy cấp Thân, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, Huân. Phía dưới giống như Liên Minh Tự Do như vậy, mỗi cấp cũng chia ra làm năm bậc.
Huân tước là có thể có được lãnh địa cả huyện, Nam tước hai huyện, Tử tước ba huyện, đến Bá tước thì có lãnh địa là một quận, Hầu tước là hai quận, mà Công tước thì là một tỉnh. Những lãnh địa này khác biệt với lãnh địa của quân nhân chúng ta, là có thể tập trung chung một chỗ.
Chỉ có điều bọn họ cũng không phải không có chút kiêng kỵ, không giống quân nhân chúng ta chiếm lĩnh thuế không cần giao nộp. Thuế thu lãnh địa của họ phải giao nộp một phần ba cho quốc khố, hơn nữa quân đội của lãnh địa không thể ra ngoài. Còn nữa, nếu như không có chiến công, qua một đời thì hạ xuống một tước. Hơn nữa trừ người thừa kế ra, những người đời sau chỉ có thể đeo danh hiệu tước giả. Ngoại trừ mỗi tháng do quốc khố trợ cấp một trăm kim tệ, tước giả không có bất kỳ thu nhập nào.
Tước giả và trợ cấp này chỉ có thể hưởng một đời, đời sau chính là bình dân rồi. Giống như tổ phụ ta chính là tước giả, tuy ta là xuất thân quý tộc, nhưng ta vẫn không nhận được chiến công dựa vào giết chóc.
Tên ở đế đô lộ vẻ thất vọng nói.
- Thân vương thì sao?
Khang Tư vội vàng nói sang chuyện khác.
Tên ở đế đô lập tức cười nói:
- À, Thân vương không có đất phong, chỉ có một tòa vương phủ ở kinh thành, hơn nữa không được phép tham gia chính trị cũng không có thể đầu quân, chỉ có thể hưởng phúc. Chẳng qua có thể nhận được một phần ba thuế thu từ quốc khố của tất cả lãnh địa quý tộc trên cả nước. Nếu như đế quốc chỉ có một Thân vương, đây chính là giàu sang phú quý không kể xiết, chỉ có điều địa vị Thân vương chỉ có thể truyền lại hai đời, đời thứ ba liền trực tiếp hạ xuống làm Bá tước.
Còn nữa Thân vương ngoại trừ mưu đồ phản nghịch bán nước, phạm bất kỳ luật pháp nào cũng có thể miễn truy cứu, nói cách khác giết người phóng hỏa cưỡng gian...
Tên ở đế đô tử còn chưa nói dứt lời, đột nhiên bị người bên cạnh đánh một cái, mà mọi người đều làm như không có nghe thấy gì, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi tới.
Nghe những thứ quy chế này Khang Tư hiểu rằng: cho dù quân vương của đế quốc này là một hôn quân, chỉ cần không thay đổi lung tung những quy chế, như vậy đế quốc cũng sẽ luôn tồn tại kéo dài, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh.
Cứ như vậy chuyện trò tán gẩu, màn đêm rất nhanh buông xuống.
Do đã tới gần địa đầu, cho nên thân vệ của Nguyên soái hoàn toàn không có dừng lại đóng quân, ngược lại hành quân cả đêm. Cuối cùng đến nửa đêm thì đã tới cách đế đô mười cây số, đội thân vệ của sĩ quan cấp Đại tướng trở lên đóng quân lại.
Khi vào nơi đóng quân, Khang Tư ở trong đội ngũ thoáng tiến gần lại, hắn nhìn thấy mười mấy sĩ quan sư đoàn thân vệ đến đây nghênh đón Nguyên soái, thấp nhất đều là quân hàm cấp Tướng.
Một tên ở đế đô thấp giọng khoe kiến thức của mình:
- Này, nếu như không phải cửa thành đã đóng, các sĩ quan chủ yếu của bộ tham mưu, bộ hiến binh, bộ hậu cần của phủ Nguyên soái nhất định phải tới nghênh đón Nguyên soái. Đến lúc đó thật đúng là cả đống sao lóng lánh, những nhân vật kia đều là cấp Tướng quân.
Sau một hồi náo nhiệt, quân đội đóng quân yên tĩnh lại.
Sau khi cửa thành của đế đô đóng lại, cho dù Nguyên soái ra mặt cũng sẽ không mở ra. Các sĩ quan cấp Tá và bọn ở đế đô có nhà bên trong thành, vốn dự tính cả đêm lên đường chạy về bên trong thành nghỉ ngơi, lúc này tất cả đều lầm bầm oán hận buộc lòng phải chịu ở lại doanh trại phía ngoài.
Khang Tư không còn thuộc về đội nào, sau khi ăn cơm tối xong, chỉ có thể đi dạo vòng vòng hết đông tới tây trong doanh trại.
Khang Tư cảm thấy rất kỳ lạ: Không ngờ mình đeo vũ khí tới chỗ chuyên đóng quân của thân vệ Đại tướng trở lên, người hỗn loạn ở khắp nơi cũng không có ai hỏi tới, chẳng lẽ bọn họ không sợ có gián điệp trà trộn vào sao?
Khang Tư thật không thể hiểu được chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng không có cách nào, hắn chỉ đành tìm tới chuồng ngựa xếp đống cỏ nằm đợi qua đêm.
Ngày thứ hai trời vừa hừng sáng, Khang Tư chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy mấy tên đánh xe đều lộ vẻ mặt quái dị nhìn mình.
Chỉ có điều những tên đánh xe này cũng đeo cấp bậc sĩ quan, đối với cấp Thiếu úy của Khang Tư cũng không dám nhiều chuyện, nên chỉ có thể tụ tập chung một chỗ nhìn bóng lưng của Khang Tư thì thầm với nhau.
Phủi sạch cỏ dính trên người, Khang Tư tùy tiện tìm phòng cơm dùng bữa ăn sáng. Sau khi ăn xong hắn lửng thửng đi tới đại doanh trung tâm của Nguyên soái.
Hắn hy vọng có thể gặp được tham mưu của Nguyên soái, tốt nhất là gặp Nguyên soái, để xem bố trí thế nào cho mình, nếu không không có việc gì làm như vậy thật đúng là phiền toái.
Khang Tư đi dạo ở doanh trại trung tâm hồi lâu, cũng không có người nào biết tham mưu. Nếu như không phải vệ binh thủ vệ từng gặp mặt Khang Tư, sợ rằng sớm đã bắt hắn nhốt lại rồi.