Ngoại trừ trung đội 1, các trung đội khác đều hăng hái bừng bừng xem thao diễn, còn tự cho mình là chuyên gia tiến hành bình luận.
Trung đội 1 không biết là bởi lần đầu tiên xuất trận, hay là vì trước mắt nhiều người nhìn trừng trừng, biểu hiện lại có chút khẩn trương, rất nhiều động tác có vẻ rất cứng ngắc.
Các Tiểu đội trưởng đương nhiên biết binh lính mình phát huy thất thường, nhưng cũng không có cách nào khác, chính bọn họ còn đang khẩn trương đây, trong lòng chỉ có thể than vãn: hạng nhất không dám kỳ vọng nữa, chỉ mong mình không phải hạng cuối cùng là tốt rồi.
20 tên Tiểu đội trưởng đều có vẻ cười quái dị trên mặt, có người lắc đầu bất đắc dĩ, phần lớn trên mặt tràn đầy lo lắng:
Nếu như binh lính của mình cũng biểu hiện như thế, vậy thì xong rồi...
Thao diễn kết thúc rất nhanh, trung đội 1 cũng không tập hợp lại, cứ như vậy chạy về chỗ tập kết của mình, rối loạn hồi lâu các sĩ quan mới chỉnh đốn được đội ngũ.
20 Tiểu đội trưởng đều nhíu mày bỏ phiếu, kém vậy thật không biết chọn thế nào, cuối cùng chỉ có thể chọn tốt nhất trong tệ nhất, tệ nhất trong kém nhất mà lấy ra hai tiểu đội.
Âu Khắc lập tức viết kết quả lên tấm vải trắng lớn Uy Kiệt ôm tới, sau đó để hai người Lôi Đặc, Lôi Khải cầm gậy trúc giơ lên cao.
Tiểu đội trưởng được nhiều phiếu cùng mấy Tiểu đội trưởng khác đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái trở lại bên cạnh Khang Tư.
Mà Tiểu đội trưởng được ít phiếu nhất lại biến sắc, bởi hắn rất có thể sẽ trở thành kẻ sau cùng! Gã lập tức lớn tiếng răn dạy bộ hạ:
- Xốc tinh thần lại cho ta! Chúng ta còn có cơ hội, chỉ cần khi đấu lại với bốn tiểu đội kém nhất, lúc đó chúng ta không phải người cuối cùng là được!
Đang đi được nửa đường hắn còn chạy về ra lệnh đốc thúc mấy tên Đội trưởng.
Quá trình thao diễn kết thúc rất nhanh, hai danh vị đứng đầu và đứng cuối đều xuất hiện, mà tiểu đội kém nhất trung đội 1 kia, dưới sự hăng hái của mọi người trong tiểu đội, lại có thể để bọn họ may mắn tránh thoát một kiếp, khiến cho bọn họ cảm nhận may mắn sâu sắc.
Giờ đây tất cả mọi người hâm mộ nhìn tiểu đội đoạt được hạng nhất kia, tất cả bọn họ đều mặt đầy hồng quang, bộ dạng đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời tất cả đều chắp tay sau lưng, bước đi hình chữ bát ngang qua ngang lại, thỉnh thoảng còn quay đầu lại quát người phía sau theo sát một chút.
Đi theo sau họ, là một tiểu đội mà tất cả mọi người kể cả sĩ quan trong tay đều mang hai phần vũ khí.
Tiểu đội này cúi đầu, khom lưng, uể oải ỉu xìu đi theo, bọn họ có rơi lệ, có bi phẫn, có mặt mũi xanh mét, có sắc mặt trắng bệch, nhưng đều có một chỗ không ngoại lệ, chính là trong mắt đều toát ra lửa giận.
Trở lại đại doanh, hơn mấy chục chiếc bàn lớn đã dọn xong, trên mặt bày đầy mỹ thực phong phú.
Còn tiểu đội thất bại, nhìn thấy hai chiếc bàn ở giữa quân doanh bày những bộ dụng cụ ăn, nhưng lại không có bất cứ một món nào, không khỏi biến sắc, sẽ không phải làm nhục mình tới như vậy chứ?
Mà tiểu đội thu được thắng lợi cũng mặt đầy nghi hoặc, sao mà thức ăn mỗi bàn đều như nhau? Như vậy làm sao gọi là khen thưởng được chứ?
Mấy tiểu đội khác tuy cũng cho là vậy, nhưng với bọn họ không có quan hệ gì, vừa mừng rỡ nhìn mỹ thực nuốt nước bọt, vừa chờ đợi náo nhiệt xuất hiện.
Chỉ là ngoài dự liệu của mọi người, tiểu đội chiến thắng lại được bố trí ở hai chiếc bàn không có thức ăn, mà tiểu đội thất bại lại có thể như những tiểu đội khác hưởng thụ mỹ thực. Tiểu đội chiến thắng vẻ mặt khó chịu ngồi đó, nếu như không phải còn chưa khai mâm, chỉ sợ bọn họ đã nhảy dựng lên mắng to rồi.
Âu Khắc có vẻ như một vị quản gia bước ra giải thích:
- Phần thưởng của kẻ thắng là có thể gọi món ăn, đồng thời do đầu bếp đại đội chúng ta: thân vệ Tương Văn tự thân xuống bếp chuẩn bị!
Mà lúc này Uy Kiệt đã đổi trang phục nhân viên phục vụ, còn dẫn theo Lôi Đặc, Lôi Khải mang lên thực đơn và 5 hũ rượu ngon.
Kết quả như vậy lập tức khiến mấy tiểu đội khác mặt tràn đầy hâm mộ, mà tiểu đội chiến thắng vẻ mặt lại kích động, vừa hãnh diện sáng mắt nhìn quanh bốn phía, vừa ra dáng đại gia bắt đầu gọi món ăn.
Năm gã Tiểu đội trưởng Trung đội 1 thấy nóng mắt, vội kéo Khang Tư đề nghị:
- Trưởng quan, hạ quan cho rằng, cố định mỗi trung đội xuất trận đối với toàn quân rất bất lợi, hay là nên bỏ đi biên chế trung đội, tùy thời lấy biên chế tiểu đội ra sân là được, lúc này thì so sánh mới công bằng hơn.
Khang Tư cũng hiểu việc này có thể kết hợp rèn luyện trình độ phối hợp giữa các tiểu đội, chỉ phiền phức thay đổi biển hiệu một chút mà thôi, đương nhiên lập tức đồng ý.
Liên hoan vui vẻ kết thúc nhanh chóng. Ngày thứ hai, mọi người lại bắt đầu huấn luyện hừng hực.
Khi thấy được tiểu đội chiến thắng sau khi huấn luyện kết thúc, còn có thể hủ bại hưởng thụ sự phục vụ của tiểu đội thất bại, tất cả mọi người vừa hâm mộ vừa e sợ, đều tự giác gia tăng độ huấn luyện. Mà tiểu đội thất bại càng không cần nói, bọn họ tiến hành huấn luyện gần như không muốn sống nữa.
Qua bảy ngày, lại một lần thao diễn so đấu, tiểu đội thất bại lần trước, với thành tích không thể bắt bẻ thành công đoạt được danh hiệu đệ nhất, bọn họ tẩy đi mối sỉ nhục phải chịu, kích động đến lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu lên trời cười như điên.
Lần này thua trận cũng không phải đội thắng lần trước, ngược lại là một tiểu đội áp chót, chỉ là đối với điểm này, chỉ có người thắng và kẻ thua là không hài lòng mà thôi.
Diễn luyện vài lần như vậy, mấy Tiểu đội trưởng đã không có cách nào chọn ra đội giỏi nhất kém nhất nữa, trực tiếp tới đề nghị Khang Tư lấy diễn tập đội chiến chọn ra thắng bại: Mọi người binh chủng bất đồng, chỉ có dùng loại phương pháp này, mới có thể đề cao kinh nghiệm phòng ngự công kích cho các binh chủng khác biệt.
Bản ý Khang Tư chính là như vậy, không nói hai lời liền đồng ý.
Khi bắt đầu loại diễn tập đội chiến này, binh lính hậu cần liền ngã gục. Bọn họ theo Khang Tư khổ cực huấn luyện hoàn tất xong, không chỉ phải làm quân y giúp người bị thương chỉnh xương bôi thuốc, còn phải làm bác sĩ thú y trị liệu cho chiến mã và súc vật vận tải, đồng thời còn phải đảm đương thợ thủ công sửa chữa binh khí. Bọn họ thống khổ, chỉ có thể oán giận chính mình tại sao lại là một binh sĩ hậu cần vạn năng cơ chứ.
Cuối cùng vẫn là Khang Tư vào lúc thắng trận xong, dùng thức ăn của toàn quân uy hiếp binh sĩ phải gia nhập hỗ trợ đội hậu cần, mới để cho những binh sĩ hậu cần nghỉ ngơi một chút, cũng để cho binh lính có thể tiếp tục hưởng thụ mỹ thực bảy ngày một lần.
Cứ như vậy, Khang Tư thông qua phục vụ hậu cần cùng diễn tập đối chiến, dễ dàng lập được quyền uy trong toàn đại đội, chỉ cần không có sĩ quan cao cấp xuất hiện, đối với hắn chỉ huy những bộ đội này, dễ dàng giống như vung vẫy hai tay mà thôi.
Đương nhiên, trong lúc này, Khang Tư còn lợi dụng tiền quỹ của đại đội ra chợ đổi lấy rất nhiều lương thực, chiến mã, vũ khí, gia cầm, súc vật kéo cùng các loại trang bị. Đương nhiên, quân lương quân lính cũng không tránh khỏi bị mấy thương đoàn ở chợ móc sạch.
Nhưng mà Khang Tư có chút kỳ quái những thương đoàn này mang tới chiến mã, lương thực, vũ khí mỗi lần lại nhiều hơn, càng kỳ quái chính là lại có thể đều hoàn thành giao dịch, chỉ là mấy điều này không phải Khang Tư có quyền quản, cũng sẽ không chú ý tới nữa.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, khí trời cũng càng ngày càng lạnh, những bông hoa tuyết từ từ rơi xuống, cuối năm đã đến.
Bộ quân chính Đế quốc bắt đầu công tác thống kê cuối năm, Bộ nguyên soái lại càng bận rộn, hận trên người không thể mọc ra ba đầu sáu tay.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp vừa ký tên một đống lớn hồ sơ, thả bút xoa bóp mi tâm, lúc này gã tham mưu từng chuyển giao giấy chứng nhận quân tịch cho Khang Tư, vừa vặn ôm một đống văn kiện tiến vào, thấy hình dạng nguyên soái, không khỏi dừng lại chuẩn bị lui ra ngoài. Chỉ là nguyên soái hiển nhiên cũng phát hiện được hắn, mở miệng cười nói:
- Lai Ôn Tư Khắc, là thứ gì vậy?
Tham mưu Lai Ôn Tư Khắc có điểm ngại ngùng nói:
- Là hồ sơ thăng chức vừa mới chuyển tới.
- Là từ khu biên cảnh mới truyền đến?
Nguyên soái vừa tiếp nhận vừa hỏi.
- Đúng vậy, bởi vì đường xá xa xôi cho nên mới vừa đưa tới, Bộ quân lệnh biết rõ thứ này đối với các sĩ quan rất trọng yếu, cho nên tổ chức nhân thủ thống kê khẩn cấp và chế tạo quân tịch mới, những thứ này cần phải có ngài ký tên mới có hiệu lực được.
Tham mưu Lai Ôn Tư Khắc vừa nói, vừa cho vào lò sưởi âm tường vài thanh củi.
- Ừ, đúng là trọng yếu, những khu xa xôi như vậy nếu để qua cuối năm mới đệ trình, như vậy những sĩ quan thăng chức chỉ có thể để lại năm sau. Thời gian một năm này, chỉ riêng tổn thất lương bổng cũng là một khoản đáng kể.
Nguyên soái vừa nói vừa lật xem văn kiện.
Tuy rằng tin tưởng Bộ quân lệnh, nhưng những thứ này đều là hồ sơ thăng cấp bậc sĩ quan, theo lý thuyết bất cứ ai cũng có thể trở thành ngôi sao tương lai của Đế quốc, đương nhiên phải xem kỹ rồi mới ký tên.
Lai Ôn Tư Khắc đối với lời Nguyên soái có cảm giác tán thành sâu sắc, chế độ Đế quốc nghiêm ngặt đến có chút biến thái, tư liệu tất cả quân nhân ngoại trừ lưu trữ ở các đơn vị ra, còn phải lưu trữ tại Đế đô, mà tư liệu công trạng trọng yếu nhất với quân nhân lại càng phải như vậy.
Có lẽ ngươi cho rằng chuyện này cũng không có gì, thế nhưng, tư liệu công trạng các quân doanh báo lên, chỉ có quân bộ xác nhận mới có thể để vào kho cất giữ, nói cách khác, chỉ có qua quân bộ xác nhận, ngươi mới tính là lập được công trạng.
Muốn quân bộ xác nhận, đầu tiên là phải có chứng cớ xác thật, đại loại như đầu địch nhân, có chứng cứ này, chỉ cần tới chỗ sĩ quan trực thuộc trong quân doanh ký tên xác nhận là xong; nếu như tình hình chiến đấu khẩn trương không có cách nào bảo tồn chứng cứ, vậy cứ yêu cầu sĩ quan trực thuộc ký tên làm chứng cũng được.
Những chuyện này cũng không có gì phiền hà, chỉ cần có lòng, công trạng vẫn có thể được quân bộ chấp nhận, nhưng phiền toái thật sự lại chính là thăng chức quân hàm.
Để thể hiện sự cao quý của sĩ quan, chế độ Đế quốc quy định, người nắm giữ lữ đoàn trở lên có thể tự bổ nhiệm chức vụ sĩ quan, nhưng không được trái với quân quy thời chiến.
Nói cách khác, một Lữ đoàn trưởng nhìn trúng một sĩ quan Thiếu úy, có thể mặc kệ ý kiến những người khác, trực tiếp bổ nhiệm hắn làm Đại đội trưởng, thế nhưng một khi khai chiến, chỉ cần trong đại đội tồn tại sĩ quan quân hàm cao hơn Thiếu úy này, như vậy người có quân hàm cao nhất tự động đảm nhiệm Trưởng quan theo quân quy, Thiếu úy lập tức tránh sang một bên hóng gió.
Cho nên trong quân đội thường truyền: “Quân chức không phải là tất cả, quân hàm mới là toàn bộ.”
Thăng cấp quân hàm chính là mạch sống của quân nhân, mà mạch sống này, đã bị nắm vững trong tay hai đại bộ là Phủ nguyên soái và Bộ quân lệnh.
Phủ nguyên soái phụ trách thăng chức quân hàm sĩ quan, chỉ là Nguyên soái có quyền thăng chức sĩ quan dưới cấp Úy trở xuống, rồi chuyển cho quân bộ, đây cũng là sau khi Nguyên soái bổ nhiệm cho Khang Tư, Bộ quân lệnh lập tức ký phát lệnh báo danh.
Nếu như là những người khác? Tìm Trưởng quan của ngươi viết lệnh báo danh đi.
Lệnh báo danh giữa Trưởng quan cùng Bộ quân lệnh cùng một công năng thế nhưng kém xa như trời với đất, Bộ quân lệnh có thể điều một quân nhân tới bất cứ nơi nào trong toàn quốc phục vụ trừ Đế đô thành Thánh Võ ra; còn Trưởng quan thì chỉ có thể lựa chọn trong đơn vị mình quản lý.
Còn nếu vì lý do gì đó bị chậm trễ, thì sĩ quan cấp dưới phải chờ một năm mới thăng chức?
Hết cách, Bộ quân lệnh phụ trách thăng cấp quân hàm sĩ quan dưới cấp Úy trên toàn quốc, cũng kể cả các giai đoạn thăng chức từ binh nhì thăng thành binh nhất, hạ sĩ đến thượng úy.
Thử nghĩ xem quân đội Đế quốc có bao nhiêu người, trong đó sĩ quan cấp Úy lại có bao nhiêu người, hơn nữa Bộ quân lệnh lúc nhận được công trạng còn phải tốn thời gian xác nhận, việc này cũng khó trách Bộ quân lệnh rõ ràng là cơ quan hành chính đông người nhất của Đế quốc, nhưng hàng năm đều gào thét muốn tăng nhân thủ.
Bởi nhân thủ không đủ, cho nên Bộ quân lệnh xác nhận công trạng đều là đệ đơn trước, chờ tới cuối năm mới thống nhất tính toán, mà những công tác này phải kết thúc trước cuối năm, lúc sang năm, Bộ quân lệnh mới mang danh sách người thăng chức công bố, coi như quà mừng năm mới, phát ra toàn quốc.
Công bố vào thời gian đó là lúc được hoan nghênh nhất.
Tuy rằng hiệu suất công tác chậm chạp thường bị người ta chất vấn, nhưng các sĩ quan cao cấp cho rằng việc này có thể đảm bảo tính xác thực công trạng quân nhân, lại đảm bảo tính cao quý của sĩ quan, cho nên loại phương pháp công tác này vẫn bảo lưu tới giờ.
Nguyên soái xem hơn phân nửa, đột nhiên ngẩng đầu, cười nói với Lai Ôn Tư Khắc:
- Ha ha, chúc mừng, Trung tá Lai Ôn Tư Khắc.
Lai Ôn Tư Khắc đã sớm biết mình cũng có phần, hơi xấu hổ nói:
- Đều là do Nguyên soái ngài tài bồi.
- Ha ha, đây là chính ngươi nỗ lực mà thôi, nên biết rằng sĩ quan cấp Tá trở lên thăng chức rất khó khăn.
Nguyên soái cười nói ký tên mình trên văn kiện.
Lai Ôn Tư Khắc cực kỳ cảm động gật đầu.
Bản thân mình dễ lắm sao? Chỉ là Thiếu tá tham mưu coi như cũng đã 10 năm rồi! Sang năm cuối cùng cũng là Trung tá!
Nguyên soái xem đến phía sau, lại nở nụ cười:
- Ha ha, không ngờ sang năm sư đoàn thân vệ nguyên soái ta, lại thêm một sĩ quan cấp Tá trẻ tuổi nữa.
Lai Ôn Tư Khắc biết nói tới người nào, vội cười nói:
- Đúng vậy, Thượng úy Áo Kha Nhĩ thật sự là tuổi trẻ có triển vọng.
Nói là nói thế, nhưng trong lòng hắn dâng lên một cỗ ghen ghét nồng đậm.
Đâu chỉ là tuổi trẻ hứa hẹn, quả thật là cực độ trẻ tuổi! Lão tử lúc trở thành Thiếu tá cũng đã hơn 30 tuổi rồi, hắn mới...
Nguyên soái cắt đứt dòng suy nghĩ của Lai Ôn Tư Khắc:
- Ha ha, chỉ mới 23 tuổi, cùng tuổi với Khang Tư kia đấy, cũng không biết ai lớn hơn một chút, không ngờ rằng ta lại may mắn như thế, gặp được hai sĩ quan trẻ tuổi đầy triển vọng. Ừ, xem thử công trạng của hắn là cái gì... Ồ? Giải cứu thiếu nữ quý tộc bị lật xe ngựa?
Chân mày nguyên soái cau lại, hắn có ý muốn vỗ bàn.
Bộ quân lệnh làm chuyện ngu ngốc gì đây? Thứ này cũng có thể so sánh với quân công giết địch 200 người sao?
Thế nhưng nhìn tới tên của thiếu nữ quý tộc kia, hắn lập tức giật mình kinh hô:
- Chuyện này là lúc nào? Sa Lệ Na không có việc gì chứ? Tại sao ta trở về lâu như vậy, Sa Lệ Na và Lực Văn Đặc chưa từng đề cập tới chuyện này? Bọn họ có coi ta là phụ thân nữa hay không? Có để phụ thân ta vào mắt nữa không?
Lần này Nguyên soái thật sự tức giận ngất trời vỗ mạnh lên bàn, mở miệng mắng to.
Động tác này lập tức hấp dẫn đám vệ binh bước vào, bọn vệ binh tự cho là đúng đang chuẩn bị bắt đi gã Thiếu tá làm Nguyên soái tức giận, nhưng nghe đến tên người làm Nguyên soái tức giận, bọn hắn liền bằng tốc độ nhanh nhất đi ra, còn nhanh chóng mà nhẹ nhàng đóng chặt cửa phòng lại.
Lai Ôn Tư Khắc cúi đầu không hé răng.
Việc nhà của Nguyên soái, không nên lắm miệng thì tốt hơn...
Tuy rằng ai cũng rõ nguyên nhân, nhưng thiếu gia tiểu thư húc đầu vào sừng trâu, không nghe giải thích, ngoại nhân như ta cũng không có biện pháp nào.
Nguyên soái phát tiết tỳ khí một hồi, bình tĩnh trở lại, lúc này gương mặt hắn già đi rất nhiều, hắn trở lại ghế ngồi, cầm lấy bút muốn ký nhưng lại chần chờ một chút, sau hỏi:
- Thượng úy Áo Kha Nhĩ biểu hiện bình thường thế nào?
Nghe nguyên soái hỏi vậy, Lai Ôn Tư Khắc biết lúc lấy lòng đã tới, nhẹ giọng nói:
- Huấn luyện nghiêm ngặt, đối nhân xử thế rất lão luyện, hơn nữa quan hệ xung quanh xử lý rất khá, cho dù là trên dưới trong quân, hay là cư dân hàng xóm, thậm chí là các quý tộc cấp thấp, mỗi người đối với hắn đều khen không dứt miệng.
Đặc biệt là tiểu thư phu nhân... Trong lòng Lai Ôn Tư Khắc bỏ thêm câu này.
Nguyên soái nghe xong, suy nghĩ một chút, ký tên vào, sau đó nói:
- Để Bộ quân lệnh phát xuống chỉ thị, điều hắn tới đơn vị địa phương.
Xem ra Nguyên soái cũng có nghe được tin đồn liên quan tới hắn đây... Lai Ôn Tư Khắc cung kính gật đầu thưa vâng.
Ký tên hồ sơ xong, nguyên soái hỏi Lai Ôn Tư Khắc:
- Bộ tình báo còn chưa giao lên tin về Sơn Việt Tộc Minh quốc sao?
- Bọn họ cũng không phát hiện tình huống gì dị thường, nhưng đặc biệt chú ý tới sự giao phó của nguyên soái, chỉ là Sơn Nhạc đoàn thuộc về quân đội vương bài của Sơn Việt Tộc Minh, tin tức rất khó dò hỏi, sợ rằng phải đợi qua năm mới có thể nhận được tin tình báo cụ thể.
Lai Ôn Tư Khắc vội trả lời.
Hắn biết Nguyên soái muốn điều tra nguyên nhân Sơn Nhạc đoàn xuất hiện ở rừng rậm Mạn Đặc Tư, không ai lại tin vương bài Sơn Nhạc đoàn chạy đường dài như vậy, chỉ vì phối hợp đoàn đạo tặc ám toán Nguyên soái.
Nguyên soái cũng biết sắp đến năm mới rồi, tin tức gì cũng khó dò la, chỉ còn nước thở dài, gật đầu.
Sau khi Lai Ôn Tư Khắc rời đi, Nguyên soái tạm thời không có công việc xử lý nữa, đứng dậy đi tới cửa sổ, thư giãn thân thể một chút, rồi chắp tay sau lưng nhìn hoa tuyết ngoài cửa sổ, thì thào tự nói: “Sơn Việt Tộc Minh có tính toán gì đây? Lẽ nào muốn xâm lấn toàn diện?”
Nói vậy xong, hắn cũng không khỏi muốn cười.
Đế quốc lúc nào cũng cảnh giác mấy quốc gia này, trên biên giới quốc gia, ngoại trừ đối mặt Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc ra, thì luôn bố trí quân đội tối đa, nếu như bọn họ dám đến, vậy quân Đế quốc tuyệt đối sẽ giáo huấn bọn họ một trận.
Buổi tối cuối cùng năm 1737, toàn Đế quốc Áo Đặc Mạn đều chìm trong tiệc mừng, khắp nơi trong cả nước, dù là biên cương hay là đế đô, dù là hoàng đế hay là nô lệ, tất cả đều mong chờ năm mới sắp đến.
Đại đội 5 chỗ Khang Tư, trong ngày này hoàn toàn dừng mọi hoạt động quân sự, mọi người dậy từ sáng sớm, quét dọn doanh trại sạch sẽ, dọn dẹp nhà kho, lau sạch trang bị, tiếp theo là gắn vật trang trí năm mới trong doanh trại.
Mọi việc làm xong, mọi người bắt đầu chỉnh trang vệ sinh cá nhân, gội đầu, cắt tóc, cạo râu, toàn thân sạch sẽ, lại thay quân trang mới tinh vừa phát xuống, chuẩn bị tham gia bữa cơm tất niên.
Các binh sĩ hậu cần cũng dậy từ sớm, làm tốt vệ sinh xong là bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, giết heo đâm trâu, bố trí bàn ghế, làm tới đầu choáng mắt hoa, cũng may rèn luyện mấy tháng qua cũng quen rồi, 25 người nấu bữa ăn tất niên cho 600 người cũng làm đặc biệt phong phú.
Khang Tư đứng một mình ở một góc khó thấy, yên lặng nhìn một màn bận rộn trước mắt.
Đây là năm mới đầu tiên thật sự của mình sao? Giống như trước kia, năm mới qua đi mới biết được, ha ha, thật là ngốc mà.
Ngay lúc Khang Tư suy nghĩ miên man, Tương Văn mắt sắt bén tìm được hắn, lập tức kéo Khang Tư đi ra:
- Trưởng quan, ngài còn chưa chải đầu rửa mặt thay quần áo mới sao? Cơm tất niên sắp bắt đầu rồi. Nhanh lên, đến lúc đó ngài tới trễ thì khó coi lắm.
Khang Tư nghe nói như thế, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nếu như không kiểm tra thân thể mà nói, ai có thể biết người này lại là một nam nhân?
Hiện giờ bốn phía xung quanh như có như không đều đối đãi với Tương Văn như nữ nhân, Uy Kiệt còn lén nói cho hắn, Tương Văn thậm chí còn nhận được rất nhiều hoa tươi của binh sĩ hái ngoài đồng nữa.
Khang Tư đối với khuynh hướng tâm lý của Tương Văn cũng không để ý, chỉ biết hắn là thân vệ thủ hạ trung thành có năng lực là đủ rồi, các sự tình khác đều là vấn đề cá nhân, không ảnh hưởng tới toàn cục.
Lúc Khang Tư chuẩn bị ăn cơm tất niên, tại cảng Khôi Kiều thuộc Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc:
Ba người An Tái Kháng, Lại Nhĩ Ôn Chí, Khuê Kỳ đang ở trên một thương thuyền thật lớn mới tinh cùng nhau chúc mừng năm mới sớm bên trong phòng thuyền trưởng, chờ đợi lát nữa bọn họ còn phải cùng các thủy thủ dự lễ mừng năm mới.
Khuê Kỳ xúc động nhìn căn phòng thuyền trưởng xa hoa rộng rãi, nói:
- Không ngờ, không ngờ được, thời gian mới có mấy tháng, ngươi lại kiếm được một thương thuyền lớn như thế, thật là lợi hại!
- Hắc, đó là đương nhiên, cũng không xem ta là ai chứ? Ta là thần đồng thiên tài thương nghiệp... Ồ không, là thiếu niên thiên tài thương nghiệp. Ồ, cũng không đúng, là tuấn kiệt thiên tài thương nghiệp An Tái Kháng mà!
Lời An Tái Kháng vừa ra khỏi miệng, liền khiến cho Lại Nhĩ Ôn Chí đang nhồi nhét thức ăn phun hết ra ngoài.
An Tái Kháng coi như hoàn toàn không thấy, tiếp tục nói:
- Đừng nói là chiếc thương thuyền do Khôi Kiều cấp, dù là thương thuyền do Duy Nhĩ Đặc cấp, ta muốn chiếc nào là có chiếc đó, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Lúc này vẻ mặt An Tái Kháng tự cao tự đại, nhếch mép chuẩn bị hưởng thụ bộ dạng người khác sùng bái.
Đáng tiếc không ai cổ vũ, Khuê Kỳ lại đi sang vỗ lưng cho Lại Nhĩ Ôn Chí đang bị sặc.
An Tái Kháng phát hiện không khí tẻ nhạt, khôi phục lại thần thái bình thường. Sau đó đi tới cạnh bàn ăn nâng một chén rượu, lắc ly rất thanh nhã, tiếp theo khẽ nhấp môi, thả xuống, ngẩng đầu nhìn xa xa, dùng một ngữ khí cao vời không sợ lạnh chậm rãi nói:
- Thiên tài, quả nhiên là tịch mịch.
Vốn hai người Lại Nhĩ Ôn Chí và Khuê Kỳ chỉ ngây ngốc nhìn An Tái Kháng đi tới bàn ăn, cuối cùng nhịn không được phốc một tiếng bật cười, Khuê Kỳ thì bịt miệng cười, còn Lại Nhĩ Ôn Chí đã cười lăn ra đất.
An Tái Kháng lạnh lùng liếc Lại Nhĩ Ôn Chí:
- Huynh đệ, cấp cho ta mặt mũi được không?
- Cũng không phải ta không muốn cấp, là không thể cấp được, lão đại ngươi thật sự quá khôi hài rồi, còn tiếp tục như vậy, mạng ta sẽ ngắn bớt mấy năm!
Lại Nhĩ Ôn Chí vừa ôm bụng cười lăn, vừa nói đứt quãng.
- Cười chết luôn đi!
An Tái Kháng tặng Lại Nhĩ Ôn Chí một đá, ánh mắt chuyển lên người Khuê Kỳ.
Khuê Kỳ bịt miệng thân hình run rẩy hồi lâu mới dừng lại, hắn mở miệng chuyển trọng tâm câu chuyện:
- An Tái Kháng, ngươi quyết định sang năm phải đi Tử Tâm Quốc kinh doanh sao?
- Đúng, một là buôn bán đường dài mới có lợi nhuận, hai là hỏi thăm một chút tin tức của Khi Hồng Quốc, chờ lão tử kiếm được tiền rồi...
Vẻ mặt An Tái Kháng vốn đang nghiêm chỉnh đột nhiên lên cơn, sắc mặt dữ tợn, chỉ trần nhà quát:
- Lão tử thuê một quân đoàn tiêu diệt tên vương bát đản Y Đạt! Y Đạt ngươi chờ đó cho ta! Ngày này sẽ tới rất nhanh! Đến lúc đó lão tử phải đem ngươi lột da lóc thịt rút xương biến ngươi thành tro bụi!
Nhìn An Tái Kháng đột nhiên cười như điên, Khuê Kỳ lắc đầu thấp giọng nói:
- Hắn quá cố chấp rồi.
Lại Nhĩ Ôn Chí đã bò dậy không đành lòng nói:
- Hết cách thôi, ai kêu lão đại vừa mới nhận đại ca đầu tiên của hắn, lập tức lại không còn nữa? Có một mục tiêu trả thù cũng tốt.
Nói tới đây, Lại Nhĩ Ôn Chí đột nhiên cười nói:
- Cũng không phải có câu kẻ cố chấp mới có thể thành công sao? Có lúc cố chấp một chút cũng không tệ.
Khuê kỳ không biết nghĩ tới cái gì, thở dài nói:
- Đúng vậy.
Lại Nhĩ Ôn Chí lập tức hỏi:
- Lão bá, có phải là nhớ tới chuyện tiếc nuối gì không?
Khuê Kỳ lập tức phủ nhận:
- Không có, là ngươi quá nhạy cảm thôi.
- Thật sao? Nhưng trực giác nói cho ta biết ngươi có việc nha.
- Không có, tuyệt đối không có!
- Lão bá, nói nhỏ cho ta biết đi, ta tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
- Tin ngươi mới là lạ!
- Ha ha, để ta bắt được nhược điểm rồi, nói như vậy đúng là có?
- Đã nói với ngươi là không có!
- Uy, các ngươi đang nói cái gì vậy? Phải đi ăn cơm tất niên với thuyền viên rồi.
An Tái Kháng đột nhiên khôi phục bình thường, lớn tiếng gọi.
- Hắc hắc, lão đại, ta phát hiện lão bá có bí mật.
- Bí mật của lão đầu? Mau nói cho ta biết!
- Uy, nói cho rõ ràng, ta có có bí mật gì chứ...
Ba người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ rời khỏi phòng thuyền trưởng.
-o-o-o-
Bên trong hoàng cung tại Khi Hồng quốc, Ngả Lệ Ti đang buồn bực lật sách.
Nàng không thể không buồn bực.
Chính bản thân nàng hiện giờ hoàn toàn biến thành chim hoàng oanh bị giam trong chiếc lồng hoàng cung này. Đối nội, nàng đã mất đi tự do và quyền lực, đối ngoại, quốc gia của nàng bị chia năm xẻ bảy, bị những thần tử trước kia chia cắt hoàn toàn, việc này mà bảo nàng tĩnh tâm được mới là lạ.
Đúng lúc này, Ngả Lệ Ti nghe thấy tiếng bước chân cố ý thả nhẹ, không khỏi tức giận quăng quyển sách, đứng lên hét:
- Tại sao không có quy củ như vậy? Ngay cả cửa cũng không gõ! Cho rằng chỗ bản cung là chỗ nào? Muốn tới thì tới sao? Lẽ nào thật sự cho rằng bản cung không thu thập được mấy kẻ phản bội các ngươi?
- Công chúa, là ta, Y Ti Na!
Nghe giọng nói, Ngả Lệ Ti tức giận quay đầu lại:
- Ngươi tới làm gì?
Nhìn tới bộ dáng Y Ti Na mặc trang phục cung nữ phổ thông, nàng không khỏi cao giọng, thất kinh hỏi:
- Ồ? Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?
- Công chúa, nhanh thay y phục đi theo ta!
Y Ti Na gấp gáp đưa cho Ngả Lệ Ti một bộ trang phục cung nữ.
- Làm gì? Muốn dẫn ta rời cung, sau đó thần không biết quỷ không hay diệt trừ ta? Để Chân Thần giáo các ngươi dễ dàng quang minh chánh đại tiếp thu quốc gia này?
Ngả Lệ Ti không nhận y phục, ngược lại ngồi xuống, vẻ mặt khinh bỉ nói.
Y Ti Na gấp đến độ sắp khóc ra:
- Công chúa, ta căn bản là không biết giáo đình sẽ làm ra chuyện như vậy, ngài phải tin tưởng ta, hiện giờ Thánh tử và Giáo hoàng đang thương lượng, làm sao cho ngài công khai thoái vị, nếu không đi, chờ pháp sư giáo đình đến đây thì đã muộn!
- Hừ, công khai thoái vị? Muốn ta làm dễ vậy sao? Muốn bức ta? Lấy cái gì bức ta! Mạng ta cũng không cần nữa, Chân Thần giáo các ngươi lấy cái gì bức ta!
Ngả Lệ Ti vẻ mặt khinh thường.
Mặc dù dưới sự quan sát của nàng, Y Ti Na xác thật không biết dã tâm của Chân Thần giáo, nhưng bởi Y Ti Na là Thánh nữ của Chân Thần giáo, cho nên liên đới bị nàng hận theo.
- Công chúa ơi, lẽ nào ngài không biết pháp sư giáo đình là đại sư thôi miên sao? Đợi thôi miên ngài xong, bảo ngài làm gì thì làm nấy! Ta đã từng tận mắt thấy năng lực kinh khủng của pháp sư kia đó!
Y Ti Na vội vã nhặt y phục đưa lên lần thứ hai.
Nghe nói như thế, Ngả Lệ Ti lại càng hoảng sợ, nàng cũng biết núi xanh còn đó, chạy ra được thì vẫn có thể tìm được cơ hội, nhưng nàng không biết có thể tin tưởng được Y Ti Na hay không.
Lúc đang chần chờ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Ngả Lệ Ti hồ nghi liếc mắt nhìn Y Ti Na, Y Ti Na vội che miệng lắc đầu, biểu thị chuyện không liên quan tới mình.
Cửa phòng gõ hai tiếng, một giọng nữ vang lên:
- Công chúa điện hạ, ngài đã ngủ chưa?
- Bản cung đã nằm xuống rồi, có chuyện gì?
Nghe được giọng cung nữ, Ngả Lệ Ti lập tức dùng giọng khó chịu hỏi.
- Giáo hoàng bảo nô tỳ thông báo cho ngài, ngày mai mời ngài theo hắn ra ngoài thành nghênh tiếp một vị khách.
- Thông báo? Hừ! Bản cung là bộ hạ của hắn sao? Lui ra!
Ngả Lệ Ti lập tức phẫn nộ quát, chỉ là chưa nói xong lại lập tức hỏi:
- Chờ một chút, người tới là ai?
- Nghe nói là một vị pháp sư đại nhân pháp lực cao cường.
- Được rồi! Lui ra!
Ngả Lệ Ti đã biết kết qua, lập tức đuổi cung nữ đi.
Một hồi sau, Ngả Lệ Ti dưới ánh mắt vui mừng của Y Ti Na cầm lấy trang phục cung nữ. Nhưng lúc Ngả Lệ Ti đổi trang phục, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào Y Ti Na, ngữ khí trở nên có chút mềm yếu hỏi:
- Ta có thể tin tưởng cô sao?
Y Ti Na gấp gáp gật đầu:
- Từ nhỏ tới lớn ta có lừa gạt cô không?
Ngả Lệ Ti nghe vậy không khỏi sửng sốt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hơn 10 năm sống cùng Y Ti Na, sau đó nàng nhìn Y Ti Na mỉm cười, nhanh chóng thay đổi trang phục.
-o-o-o-
Ở một căn phòng trong thành, Giáo hoàng Chân Thần giáo Mạc Nhĩ Mạc, đang dựa trên một chiếc ghế sô pha nhắm mắt ngồi đó.
Thánh tử Chân Thần giáo Đa Nhĩ Mã mái tóc vàng kim, vội vàng đẩy cửa tiến vào nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, Thánh nữ quả nhiên thuyết phục Công chúa trốn khỏi vương cung rồi!
Giáo hoàng Mạc Nhĩ Mạc mở mắt cười cười:
- Hài tử của ta, con vì sao phải kích động như vậy? Lúc cố ý để hài tử Y Ti Na nghe được chúng ta đối thoại, chẳng phải đã biết sẽ có kết quả như vậy sao?
- Con...
Đa Nhĩ Mã mở miệng.
Dù sao cũng không thể nói là do mình khẩn trương, bởi vì hắn không biết Y Ti Na sẽ chạy đi nơi nào?
- Ha ha, yên tâm, Thánh nữ tuy bất đồng ý niệm với chúng ta, nhưng nàng cũng là Thánh nữ Chân Thần giáo, cùng với Thánh tử ngươi nhất định phải ở một chỗ, thả lỏng một chút, tiếp tục thi hành kế hoạch đi.
Nghe nói như thế, Đa Nhĩ Mã gật đầu cũng gắng sức bình tĩnh trở lại.
-o-o-o-
Tại đế quốc Áo Mạn Đặc, tiếng chuông tiễn năm cũ đón năm mới vang khắp Đế quốc, từ hoàng đế đến nô lệ, đều chúc mừng năm mới những người bên cạnh.
Tỉnh Văn Bắc, quận Trừng Khâu, huyện Tứ Thạch, trấn Khố Long, Khang Tư nâng chén rượu về phía những binh lính hô:
- Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Các binh sĩ cũng nâng cao chén rượu hô to:
- Chúc Trưởng quan năm mới vui vẻ! Cạn!
Tất cả đều ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lúc Khang Tư ngồi xuống, những lời mở đầu vừa kết thúc, mọi người lập tức kính rượu cho nhau, trêu đùa cười nói, nhanh chóng làm nóng bầu không khí vui vẻ, một vài tên càng vui quên mình nhảy nhót ca hát.
Khang Tư vừa mỉm cười nhìn tất cả, vừa cạn ly với những người tới kính rượu.
Năm thân vệ của hắn, Tương Văn lưu lại bên cạnh Khang Tư thay hắn rót rượu gắp thức ăn; còn Uy Kiệt và Âu Khắc lại xuống bên dưới lôi kéo mấy bằng hữu; còn như hai người Lôi Đặc và Lôi Khải, lại đang vùi đầu ăn tô lớn uống chén to.
Ngay ở thời khắc ăn mừng này, âm thanh cười nói của mọi người đột nhiên nhỏ đi, tiếp theo là hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn chén dĩa trên bàn mình đang tự run lên từng chặp.
Tiếp theo đó, là những tiếng ầm ầm làm cho người ta bực bội muốn hộc máu.
Nghe tiếng động như thế, sắc mặt Khang Tư đột nhiên trở nên xanh mét, đồng thời khó khăn phun ra một câu:
- Rất nhiều kỵ binh!