Cô Độc Chiến Thần

Quyển 7 - Chương 47: Bạch mạn hoa hồng

- Trưởng quan, phía trước hai mươi cây số có khu chợ, chỉ riêng lều loại lớn có hơn cả ngàn, lều loại nhỏ thì đếm không hết!

Trinh sát được phái đi diều tra mang tin về báo cho Khang Tư.

Âu Khắc liền vui mừng nói:

- Thật tốt, chúng ta có thể đi đến đó mua một ít tên, tốt nhất có thể kiếm được bản đồ, nếu không kiếm được cũng có thể nghe ngóng được phương hướng, nếu không với loại bản đồ không rõ ràng của quân đội cấp, chúng ta có thể tốn mấy năm di chuyển trên đại thảo nguyên này.

Lời vừa thốt ra lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người, ở nơi thảo nguyên bao la này, lạc đường đâu phải chuyện đùa, Khang Tư còn phân vân chưa quyết thì Kiệt Lạp Đặc, người luôn theo sát Khang Tư, đã lập tức lên tiếng:

- Hơn một ngàn lều trại lớn sao? Đây chắc hẳn là bản doanh của kỳ chủ mới có cơ ngơi như vậy! Trưởng quan, cho dù các kỳ chủ có dẫn đi hết phần lớn quân binh, nhưng khu chợ thế nào cũng còn ít nhất là hai, ba vạn người, dẫu là nam phụ lão ấu đi chăng nữa cũng sẽ có mấy ngàn tráng đinh thủ vệ, hay là chúng ta đi vòng qua bọn họ?

Một Tiểu đội trưởng cùng đi với Kiệt Lạp Đặc theo sát bên cạnh Khang Tư, lập tức lên tiếng phản bác:

- Không cần nhu ngốc như vậy chứ, chúng ta hiện giờ là thương đội, thấy khu chợ như vậy mà đi đường vòng, không sợ người khác hoài nghi à?

Kiệt Lạp Đặc lập tức mắng:

- Ngươi mới ngu ngốc! Nên biết rằng ngựa chúng ta cưỡi không phải là ấn ký của quân đội đế quốc mà chỉ là ấn ký của Mộc Tự! Chưa nghĩ đến chuyện để bọn họ nhìn thấy, bọn mục dân đó đều là cao thủ chăn nuôi ngựa, thấy chúng ta cưỡi nhiều chiến mã như vậy, không đến nhìn một cái mới là lạ! Mà một khi bọn họ trông thấy, chẳng phải cái gì cũng sẽ bị phơi bày ra hay sao?

- Lúc này mà để bọn chúng nghi ngờ, cuối cùng đám chúng ta băng qua khu dân cư lập tức bị chém chết thì sao? Đây là sự cân nhắc nặng nhẹ của ta.

Gã Tiểu đội trưởng nghe vậy liền choáng váng mặt mày. Đúng vậy, chiến mã đều có dấu ấn, nhìn vào lập tức sẽ biết lai lịch, rốt cuộc cũng chỉ có thể đi đường vòng thôi. Ai dà, vậy mà còn tưởng rằng có thể hưởng được chút khoái lạc nữa.

Nhìn vẻ mặt cúi gằm của gã Tiểu đội trưởng, Tương Văn cười khúc khích:

- Đừng quên, những chiến mã chúng ta trao đổi ở khu hội chợ, còn có cả đám ngựa kéo xe cũng không có đóng dấu nha.

Nhìn dung mạo mê hoặc của Tương Văn, gã Tiểu đội trưởng mới vui vẻ trở lại.

Đúng rồi, thế nào mà không nghĩ đến nhỉ, thật không hỗ là thân vệ Tương Văn.

Với tâm tính bình thường của Uy Kiệt, tất nhiên chịu không nổi ánh mắt tà đạo của tên Tiểu đội trưởng, toàn thân lập tức nổi da gà nhanh chóng trốn sang một bên.

Đối với quân nhân mà nói, mấy tháng không gặp phiên chợ nào, nhìn heo mẹ cũng động lòng. Hiện tại nhìn vóc dáng nữ nhân của Tương Văn cũng đã mê muội sớm quên Tương Văn là nữ nhân giả tạo. Nếu không phải cố kỵ thân phận Tương Văn là thân vệ bên cạnh Khang Tư e rằng đã sớm tập kích ban đêm rồi.

Kiệt Lạp Đặc vừa tránh xa mấy đồng liêu đang nuốt nước miếng vừa cau mày hỏi:

- Không có đóng dấu cũng chỉ có hai ba trăm con, nhưng chúng ta lại có hơn ngàn người, đi vào được chừng trăm người lưu lại một đám đông người bên ngoài không phải là khác thường lắm sao?

- Không việc gì, chúng ta là thương đội, trước khi làm việc buôn bán mà phái người đi xem một chút cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ có điều người đi vào phải có hơn phân nửa là binh lính tùy tùng nếu không sẽ dễ bị chú ý bởi vì căn bản không có thương nhân nào dám tùy tiện đi lại trên đại thảo nguyên.

Nghe Âu Khắc nói hết thảy mọi người đều đồng ý, tất cả đều hướng ánh mắt về phía Khang Tư, dù sao có nói nhiều đi chăng nữa cũng vô dụng, đi hay không là do Khang Tư quyết định.

Khang Tư vẫn không nói gì, dĩ nhiên sẽ không làm trái với ý kiến của đám đông, liền gật đầu đồng ý.

Thân vệ của Khang Tư không cần phải nói, đương nhiên đi theo Khang Tư, ngoài ra các Trưởng quan Thập phu trưởng trong đám lính hầu toàn bộ đều đi, mà còn chọn trong đội ngũ một trăm người.

Còn phía bên binh lính đế quốc chọn ra mười Tiểu đội trưởng, hai mươi Đội trưởng, còn thêm toàn bộ binh sĩ hậu cần. Các sĩ quan còn lại thì ở lại.

Tại sao các Trưởng quan của lính hầu có thể đi toàn bộ? Đơn giản, Khang Tư mặc dù đối với những người này rất yên tâm, nhưng các sĩ quan khác lại chẳng được như vậy sợ rằng sẽ có người xúi dục đám lính hầu này tạo phản, do đó hắn dẫn theo tất cả đám đầu mục này, những tên lính hầu không có đầu lĩnh thì tự mình cũng chỉ như con cừu ngoan ngoãn.

Mặc dù biết rõ tình hình của những người này nhưng Kiệt Lạp Đặc vẫn không lên tiếng nhắc nhở bất luận ai.

Tương Văn đang hưng phấn sửa soạn chiến mã bỗng nhiên bị Âu Khắc kéo sang một bên.

- Có gì không đại thúc? Thời gian đang vội mà.

- Tương Văn, tốt nhất ngươi không nên theo Trưởng quan đi vào khu chợ.

- Tại sao?

- Ai dà, nguyên nhân vì dung mạo của ngươi, bất luận ngươi là nam hay nữ, nhưng dung mạo của ngươi quả thật khiến người khác phải say đắm. Nếu để cho những nhân vật có quyền thế trong mục trường nhìn thấy nhất định sẽ đem phiền toái đến cho Trưởng quan.

Tương Văn không nói gì, một lúc lâu mới gật đầu:

- Hiểu rồi, ta sẽ không đi theo.

Thấy Tương Văn đã thông tình đạt lý, Âu Khắc cười nói:

- Như vậy là tốt rồi. Trước kia lúc mới gặp Trưởng quan, ngươi bất quá là có chút đỉnh giống nữ nhân mà thôi, lúc này không biết chuyện gì xảy ra, không ngờ ngươi biến thành phong tình vạn chủng, xinh đẹp mê người. Thật đúng là kỳ quái, đã trưởng thành sao có thể có bộ dáng như vậy được nhỉ? Cũng thật may mắn, bằng không lúc này mà ở đế đô nhất định sẽ rước lấy phiền toái.

Tương Văn có chút nghi ngờ sờ sờ gương mặt, hắn đã lâu rồi không có soi gương, căn bản không biết bộ dáng mình so với lúc trước thay đổi như thế nào.

Âu Khắc thấy bộ dáng nghi hoặc của Tương Văn liền cười khổ lắc đầu, không biết người này có đầu thai sai chỗ hay không, không thể ngờ được rằng nhất cử nhất động của hắn đều mang dáng vẻ phong tình, ông trời thật không có mắt mà.

Đã chuẩn bị thỏa đáng, Tương Văn đột nhiên thông báo không đi, Khang Tư nhìn Tương Văn một cái, cười cười gật đầu.

Khang Tư không phải là ngu ngốc, hắn hiểu rõ nguyên nhân khiến Tương Văn đột nhiên thay đổi chủ ý. Xem ra thân vệ quả đúng là thân vệ, luôn luôn vì Trưởng quan mà suy tính.

Thay một con chiến mã không có dấu ấn, Khang Tư tách khỏi đoàn xe, nhanh chóng lao về phía khu chợ.

Còn khoảng mười cây số, nhóm của Khang Tư lập tức bị thám báo của khu chợ ngăn lại.

- Các ngươi là ai?

Mười tên cung kỵ tay giương cung đề phòng, nhìn thấy cờ hiệu sau lưng Thập phu trưởng đội thám báo, lúc này Kiệt Lạp Đặc vốn là người có kiến thức uyên bác về thảo nguyên liền tiến lên một bước hành lễ.

- Các dũng sĩ dưới trướng Mục kỳ Tinh Tự tôn kính, chúng ta là thương đội tự do, đang muốn đi đến khu chợ của quý mục trường chiêm ngưỡng một phen, hy vọng nhận được sự hoan nghênh của các dũng sĩ.

Nghe nói vậy, Uy Kiệt vốn tâm tính đang còn thiếu niên liền kéo một Bách phu trưởng lại nhỏ giọng hỏi:

- Lão Đao, hình vẽ trên lá cờ kia là cái gì vậy?

Khang Tư cũng đã từng hỏi thăm tên họ của tám Bách phu trưởng trong đám lính hầu, đáng tiếc bọn họ một chữ cũng không thông, ngay cả tên cũng không có, chỉ có một ngoại hiệu.

Vạn bất đắc dĩ, Khang Tư đành đặt tên cho tám người, lần lượt là Đao, Kiếm, Thương, Cung, Thuẫn, Thiết, Mã, Binh, vốn Khang Tư còn định ghép vào cả họ Lôi Luân Đặc của mình, nhưng không ngờ mọi người đều phản đối, không những là các thân vệ của mình, binh sĩ đế quốc, mà ngay cả chính tám tên Bách phu trưởng cũng kịch liệt phản đối, cuối cùng không còn cách nào nên cứ để yên như vậy.

Dầu vậy, có một cái tên cũng khiến tám tên Bách phu trưởng cảm kích đến rơi nước mắt, cũng khiến cho các lính hầu khác nhìn vào hâm mộ đến nỗi hai mắt đỏ phừng.

Qua chuyện này, Khang Tư hoàn toàn minh bạch rằng, ở đại lục này, có danh tính riêng thật sự phi thường trọng yếu, bởi vì lúc này hắn mới phát hiện, thủ hạ của mình dù gì cũng là binh sĩ đế quốc, không ngờ cũng không có nổi một cái họ riêng.

Lão Đao có chút khẩn trương, lắc đầu:

- Ta, ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết Mộc Tự kỳ và mấy mục kỳ chung quanh Mộc Tự kỳ.

Hắn là người đi lên từ dưới đáy xã hội, thật sự không có thói quen biểu đạt ý tứ của mình, nói một câu như vậy cũng khiến hắn xuất mồ hôi dầm dề.

Thấy vậy, Uy Kiệt liền vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Những thám báo khác không có phản ứng gì, chỉ có tên Thập phu trưởng cẩn thận đánh giá nhóm người của Khang Tư.

- Các ngươi xưng là thương đội tự do, vậy hàng hóa các ngươi ở đâu?

Kiệt Lạp Đặc mỉm cười trả lời:

- Ở phía sau cách đây mười cây số, do chúng ta sợ uổng công đi một chuyến nên mới để hàng chỗ đó.

Thập phu trưởng hướng ánh mắt về một thám báo, tên này lập tức giục ngựa chạy như bay về phía sau đội ngũ Khang Tư. Nhóm người Khang Tư trong lòng đều cả kinh, thầm nghĩ gã thám báo kia phát hiện dấu ấn thì hỏng bét, có điều thấy Kiệt Lạp Đặc tỉnh bơ tiếp tục nói chuyện thân mật cầu tình với gã Thập phu trưởng, nên tâm tình cũng tạm thời ổn định trở lại.

Rất nhanh, gã thám báo trở về, mặc dù hao tốn thời gian, nhưng mọi người biết hắn cũng chẳng qua là ở xa xa nhìn một cái, nên đều trấn tĩnh lại.

Biết được đối phương mang đến gần trăm xe lớn hàng hóa, gã Thập phu trưởng liền tỏ thái độ hữu hảo, hướng về nhóm người Khang Tư hành lễ.

- Mục kỳ Tinh Tự hoan nghênh các ngươi đến, các ngươi thật là may mắn, hôm nay là họp chợ ngày thứ ba, vẫn còn bốn ngày nữa cho các ngươi buôn bán.

Rốt cuộc cuối cùng đám người Khang Tư cũng được thông qua.

Lúc này, Âu Khắc mới huých Uy Kiệt hất cằm về phía Kiệt Lạp Đặc, Uy Kiệt lập tức mặt đầy vẻ tò mò lớn tiếng nói:

- Kiệt Lạp Đặc đại ca, huynh thật lợi hại, không ngờ lại am hiểu về thảo nguyên như vậy, nhìn thoáng qua cờ xí của đối phương liền biết là mục trường nào rồi.

Kiệt Lạp Đặc thấy mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn mình, không khỏi cười nói:

- Ta là người tỉnh Văn Bắc, lúc còn trẻ từng theo cha ta vào thảo nguyên buôn bán, cho nên có vài chuyện của bọn họ ta cũng biết đôi chút.

- Vậy sao huynh lại vào quân đội? Thương nhân không phải có tiền đồ hơn sao?

- Gia tộc làm ăn thất bại suy sụp, ta lại không có năng lực gì, chỉ có thể làm lính thôi.

- Đúng rồi, vừa rồi không đưa lễ vật cho Thập phu trưởng, tại sao chúng lại dễ dàng để chúng ta đi như vậy.

Kiệt Lạp Đặc cho là Khang Tư sai sử, cho nên vẫn cười giải thích:

- Chúng ta đem theo gần trăm cỗ xe lớn, bọn họ bất quá chỉ là tiểu tốt làm sao dám gây khó khăn cho đại thương đội! Nói không chừng chúng ta sẽ làm ăn buôn bán cùng các nhân vật thượng tầng của bọn họ, đến lúc đó chỉ một câu cũng khiến bọn họ một bước lộn nhào rồi.

Nếu như chúng ta chỉ có chừng mười chiếc xe ngựa, nếu không đem lại điều tốt chắc chắn bọn chúng cũng không để chúng ta đi vào.

Âu Khắc lên tiếng hỏi:

- Trưởng quan Kiệt Lạp Đặc, vừa rồi ngài nói thương đội tự do là cái gì?

- Thương đội tự do chính là thương đội không thuộc về bất kỳ một mục trường riêng biệt nào. Thông thường đều là các thương đội ngoài lãnh địa, hoặc là sau khi tranh bá trên thảo nguyên thất bại, các đầu lĩnh của mục trường đó xây dựng nên.

Ngoại trừ mã tặc hoặc đắc tội với mục trường, nếu không mục trường thường sẽ không hạ thủ đối với những thương đội này, dù sao thì nhu yếu phẩm trên thảo nguyên cũng do các thương đội này mang đến.

- Ngài đối với đại thảo nguyên quen thuộc như vậy, có thể nói một chút về phương thức giao dịch cùng thuế thu, và các địa phương cần phải chú ý được không?

Nghe Âu Khắc nói, Kiệt Lạp Đức liền tận tâm giải thích:

- Giao dịch trên thảo nguyên đều bằng phương thức hàng đổi hàng, kim tệ không có chỗ dùng. Dĩ nhiên trên thảo nguyên cũng có tiền tệ thông dụng đó chính là da dê, da sói, nô lệ, cừu dê, tuấn mã mấy thứ này, chỉ cần số lượng và chất lượng đạt đến mức thỏa thuận là có thể đổi lấy bất kỳ đồ vật nào.

Về phương diện thuế thu thì căn cứ vào khối lượng giao dịch, mười con ngựa thu lấy một, không nên nghĩ cách trốn thuế vì lúc ra vào đều phải đăng ký.

Có điều nếu như ngươi dùng muối, thiết, vũ khí những thứ nhu yếu phẩm này để đổi lấy dê, ngựa các loại thì chẳng những không bị thu thuế, thậm chí còn nhận được phần thưởng của các kỳ chủ.

- Ồ, như vậy đối với các thương đội ở ngoài thảo nguyên mà nói: há chẳng phải không thu được thuế hay sao? Hì hì, vừa rồi ta còn lo lắng không biết dùng hàng hóa gì để giao dịch, thế nào lại không nghĩ đến muối chứ? Thật là ngu xuẩn.

“Ừ, chúng ta đem theo hơn trăm bao trăm cân chứa đầy muối, hẳn có thể lấy ra mười mấy bao, đổi cho chúng lấy chút đồ vật.”

Âu Khắc vui mừng tính toán, hắn hiểu rằng: cho dù là ở trong đế quốc, muối cũng là nhu yếu phẩm trọng yếu, thử tưởng tượng với sự thiếu thốn của thảo nguyên, muối sẽ đại biểu cho điều gì.

Xem ra trên phương diện này, mặc dù đế quốc không có áp chế thảo nguyên về vũ khí, nhưng lại đặt ra quy định rất gian trá về muối đi vào thảo nguyên: áp chế đặc quyền buôn bán muối tới thảo nguyên.

Người không có vũ khí sẽ không chết, nhưng không có muối thì xong đời.

Còn như đặc quyền buôn bán này, thế lực hơi nhỏ một chút đều không thể nhúng tay, căn bản đừng nghĩ tới lén vận chuyển lậu vào.

Phải biết rằng, tất cả đều ở dưới sự thao túng của các vị quan cao chức lớn, có thể tranh giành lợi nhuận với bọn họ sao?

Hiềm vì mạng mình dài quá sao?

Về phần vì sao Khang Tư có thể có hơn một trăm bao muối?

Phải biết rằng, đế quốc phân phối vật tư cho quân trú đóng ở vùng biên cảnh rất hào phóng, đặc biệt là lương thực và muối ăn.

Tại liên đội của Khang Tư cũng không biết nghĩ thế nào, lương thực hạn chế có thể nói là rất chặt chẽ, nhưng muối một lần lại vận cấp cho một số lượng lớn. Ở chỗ đóng quân của Khang Tư, đã mấy năm không có tiếp nhận muối, nhưng sau nhiều năm sử dụng không ngờ còn dư tới hơn cả trăm bao, từ đó có thể biết trước kia đã vận chuyển bao nhiêu muối rồi.

Kiệt Lạp Đặc không biết vì sao Âu Khắc vui mừng, tiếp tục nói:

- Còn như chuyện cần phải chú ý: ở khu chợ tập trung, không nên nói đến chuyện liên quan tới bất kỳ một kỳ chủ nào bao gồm cả kỳ chủ bổn địa, nếu không sẽ bị bắt.

Lúc mua bán giao dịch lộ thiên, tuyệt đối không nên trả giá, nếu không đối phương sẽ cho rằng ngươi xem thường hắn, sẽ từ chối buôn bán cùng ngươi.

Còn nữa, ở các cửa lều mục kỳ xung quanh không có treo bảng hiệu giao dịch buôn bán tuyệt đối không nên đi vào, nếu không bị chém chết thì không trách được ai.

- Tại sao như vậy?

Uy Kiệt vẻ mặt tò mò.

- Bởi vì tôn ti trật tự của mục kỳ mặc dù nghiêm ngặt, nhưng phương diện đãi ngộ cũng rất đơn sơ, một cái lều mục kỳ không ra gì, rất có thể chính là nơi ở của gia quyến kỳ chủ, ngươi vô duyên vô cớ xông vào, đương nhiên là chán sống rồi.

- Chết tiệt! Chỗ trọng yếu như vậy chẳng lẽ không có vệ binh sao?

Uy Kiệt mặt đầy vẻ kinh ngạc, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua, không ngờ có thể tùy tiện xông vào chỗ trọng yếu như nơi ở của gia quyến kỳ chủ như vậy, phải biết rằng nơi đó chính là hậu cung đấy.

- Ở đây phụ nữ chẳng qua là công cụ dùng để sinh sản thế hệ sau, cũng không có địa vị gì. Cho dù là vợ con của kỳ chủ, cũng không sánh bằng một vị Bách phu trưởng, trừ phi được cưng chìu hết mực, nếu không căn bản không có vệ binh.

Kiệt Lạp Đặc dĩ nhiên biết lời nói này khiến mọi người há hốc miệng kinh ngạc, hắn tiếp tục khoe khoang kiến thức:

- Còn nữa, không nên nói chuyện với phụ nữ không quen biết, ngươi nói chuyện với phụ nữ xa lạ, sẽ bị cho rằng có mưu đồ bất chính, sẽ bị cho là van xin ái tình.

Thấy những đồng liêu của mình kia đều lộ vẻ mặt hèn mọn, hắn không khỏi tức giận nói.

- Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, chính là cụ bà bảy mươi tuổi, chỉ cần ngươi nói chuyện với bà ta, bà vừa đáp lời, cho dù là thành công tạo mối giao tình, vậy thì các ngươi cũng xong đời.

Tạo mối giao tình mà bị từ chối, sẽ bị gia tộc của nữ nhân đó thề sống chết đuổi giết. Ta còn nhớ từng có một người ngoài tộc nói chuyện với một thiếu nữ mười tuổi, thiếu nữ nói chuyện với hắn mới biết được chân tướng, tiếp theo lập tức cự tuyệt. Sau đó hắn đã bị huynh trưởng của thiếu nữ đuổi giết, nghe nói cho đến khi thiếu nữ kia già lão bảy tám mươi tuổi, tràng đuổi giết này cũng còn chưa kết thúc.

Nghe nói như thế, mọi người đều rùng mình lạnh cả người, một tên Tiểu đội trưởng dững dưng nói:

- Chỉ cần đáp ứng không phải không có chuyện gì sao? Cùng lắm thì dẫn nàng ta đi.

Kiệt Lạp Đặc cười giảo quyệt:

- Ngươi xác định chắc chắn đối phương trả lời hữu hảo à? Ngươi có biết nếu như đối phương gào lên, ngươi sẽ có kết quả gì không?

- Kết quả gì?

- Hì hì, chỉ cần đối phương gào thét với ngươi, thì người ở đây bất kể là người nào cũng có thể xúm lại đánh ngươi một trận, đánh chết không thường mạng. Bị đánh chết tại chỗ còn coi như may mắn, nếu như không chết, sẽ cắt đứt tiểu đệ đệ của ngươi.

Ánh mắt của Kiệt Lạp Đặc liếc về phía hạ thể của tên Tiểu đội trưởng kia, khiến hắn bị dọa cho hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

- Má ơi, không phải nói địa vị của phụ nữ thảo nguyên rất thấp, sao lại được bảo vệ kinh khủng như vậy?

Uy Kiệt lòng vẫn còn sợ hãi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi lập tức hỏi:

- Đúng rồi, không phải là nói người không có hôn phối cũng có thể gần gũi với thị nữ sao? Vậy những đứa con của thị nữ sinh ra thì xử lý thế nào đây?

- Thị nữ sinh con bất luận nam nữ đều là nô lệ của kỳ chủ, vận mệnh hoàn toàn do quyết định tùy ý của kỳ chủ.

Không biết cha mẹ, được người nuôi lớn thống nhất gọi là kỳ nô; còn những đứa con được kỳ chủ cho phép cưới xin sau đó sinh ra, mới thật sự là kỳ dân. Những kỳ dân có đủ cha mẹ một khi trưởng thành chính là Thập phu trưởng.

Nghe nói như thế, Uy Kiệt chợt hiểu ra gật gật đầu.

Phụ nữ có thể ngao du bên ngoài đều là kỳ dân, người nhà các nàng thấp nhất đều là Trưởng quan Thập phu trưởng trở lên, trêu chọc các nàng, dĩ nhiên sẽ gặp phải sự trả thù kinh khủng.

Có Kiệt Lạp Đặc một phen nhắc nhở, mọi người đều quyết định khi vào khu chợ tuyệt đối sẽ không trêu chọc phụ nữ, để tránh rước lấy phiền phức.

Phải biết rằng, bản thân những người này ngay cả Thiếu chủ của Mộc Tự kỳ cũng chém chết, nếu như chọc tới Tinh Tự kỳ nữa, vậy thật đúng là quá chán sống rồi.

Đang lúc nói như vậy, mọi người đã đến gần khu chợ, cho tới giờ khắc này, mọi người mới phát hiện khu chợ này rất rộng lớn được bố trí bên bờ sông nước cạn. Những căn lều của mục kỳ nối liền không thấy cuối cơ hồ kéo dài đến tận chân trời.

Trong đó lều mục kỳ nhỏ nhất đường kính cũng chừng năm sáu thước, cao ba thước, loại lều này bao quanh ở khắp mục kỳ cơ hồ chiếm bảy tám phần. Hầu như bên cạnh mỗi cái lều mục kỳ như vậy, đều có một chiếc xe ngựa hoặc lớn hoặc nhỏ.

Còn ở giữa thì ước chừng mấy ngàn cái lều mục kỳ đường kính chừng mười thước, cao bốn năm thước.

Mà khổng lồ hơn, cũng chính là bố trí ở giải đất trung tâm của khu chợ, thì có gần ngàn nóc lều lớn rộng đường kính hai ba mươi thước, cao bảy tám thước.

Trong đó một nóc lều lớn nhất, không biết đường kính cỡ nào, nhưng có thể nhìn ra ít nhất độ cao tới mười thước trở lên, hơn nữa trên nóc lều là màu vàng.

Không cần phải nói, đó chính là kim trướng đại bản doanh của kỳ chủ Tinh Tự kỳ.

Một mặt khu chợ này là dòng sông nước cạn, ba mặt còn lại được rào đơn sơ, phía trước mặt Khang Tư có một cửa ra vào rộng rãi, hai trăm tên kỵ binh đúng dày khít ở nơi đó canh giữ cửa ra vào.

Bọn vệ binh nhìn thấy đám người Khang Tư, lập tức lộ ra trạng thái phòng bị, hai kỵ binh bộ dáng hình như là đầu mục, lập tức giục ngựa lên trước mấy bước, trong đó một gã cao lớn quát hỏi:

- Người tới báo tên!

Kiệt Lạp Đặc lập tức quay sang Khang Tư nói:

- Trưởng quan, mau, thương đội chúng ta tên là gì?

Hắn thật hối hận sao mình không suy nghĩ đến những chuyện này chứ? Mặc dù có thể tùy tiện bịa ra một cái tên, nhưng bịa đặt cũng không phải một tên Thượng sĩ như hắn có thể làm được, phía trên còn có một Thiếu úy đây.

Khang Tư không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới chiếc nhẫn đeo trên tay mình, buột miệng nói:

- Bạch Mạn Hoa Hồng.

Mọi người nghe nói như thế đều sửng sốt, Kiệt Lạp Đặc mặc dù không rõ ràng vì sao Khang Tư lấy cái tên cổ quái như vậy, nhưng vẫn báo lên:

- Chúng ta là thương đội tự do Bạch Mạn Hoa Hồng.

- Mời.

Gã đầu mục phất tay một cái nói, bọn kỵ binh phía sau lập tức mau chóng tránh ra hai bên. Và lúc này, bên cửa một cái bàn và một người trung niên dáng vẻ như nhân viên văn thư, lộ dạng ở trước mặt mọi người.

Kiệt Lạp Đặc đang giục ngựa về phía trước chợt thoáng chấn động, lập tức thấp giọng nói với Khang Tư:

- Không xong, Trưởng quan, tôi lại quên thương đội ra vào khu họp chợ của kỳ chủ phải xuất trình tín vật của thương đội!

- Tín vật? Không xong! Chúng ta đâu có?

Âu Khắc cũng luống cuống hẳn lên.

- Cái gì tín vật?

Khang Tư không hiểu, Âu Khắc vội vàng giải thích:

- Chính là tín vật đại biểu cho thương đội, như Tinh Tự kỳ của bọn họ, như các loại phù hiệu của quý tộc ở đế quốc chúng ta! Làm sao bây giờ? Nếu không có nhất định sẽ bị hiềm nghi! Lúc này quay trở lại... không được rồi, càng sẽ bị hoài nghi thêm nữa!

Nói đến đây, hắn càng thêm luống cuống. Khang Tư từ tay lấy ra chiếc nhẫn kia.

- Cái này có được không?

Âu Khắc và Kiệt Lạp Đặc thấy chiếc nhẫn thật chói mắt hết sức tinh xảo, lập tức trợn mắt sửng sốt. Một lúc lâu, Âu Khắc mới lắp bắp nói:

- Cái này... cái này dĩ nhiên có thể.

Kiệt Lạp Đặc nuốt nước miếng, có chút cẩn thận hỏi:

- Trưởng quan, đây là... đây là ở đâu có?

Khang Tư vừa lấy chiếc nhẫn đeo trên ngón út bàn tay trái, không có biện pháp, ngón tay của Khang Tư rất lớn chỉ có ngón út mới có thể mang vào được, vừa thuận miệng đáp:

- Của gia truyền.

Âu Khắc đã sắp nổ con ngươi, Kiệt Lạp Đặc lập tức vừa nuốt nước miếng một cái, càng thêm cẩn thận hỏi:

- Trưởng quan, đây là nhẫn tộc trưởng của gia tộc Lôi Luân Đặc ngài sao?

- A ha, gia tộc Lôi Luân Đặc giờ chỉ còn lại một mình ta, dù phải hay không cũng vậy thôi.

Khang Tư tùy ý nói, nhưng không biết rằng bộ dáng này, càng khiến hai người Kiệt Lạp Đặc và Âu Khắc xác định thân phận của Khang Tư.

Nghe nói như thế, Kiệt Lạp Đặc cùng Âu Khắc cũng không dám hỏi thăm nữa.

Đối với một gia tộc mà nói, ngoại trừ bị diệt vong, thảm nhất chính là chỉ còn lại một người: gặp phải chuyện như vậy, sao còn dám hỏi thêm gì chứ.

Uy Kiệt thấy bộ dáng hai vị này, lập tức tới gần Âu Khắc hỏi nhỏ:

- Dù chiếc nhẫn của Trưởng quan rất đẹp, các ngươi cũng không cần giật mình kinh ngạc như thế chứ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Âu Khắc cẩn thận liếc nhìn Khang Tư một cái, phát hiện Khang Tư không có nhìn về bên này, mới hết sức cẩn thận, dùng giọng rất nhỏ nói:

- Đó là chiếc nhẫn dành riêng cho tộc trưởng của gia tộc quý tộc, hoa văn phía trên là phù hiệu quý tộc.

Uy Kiệt vội vàng bụm miệng cố đè nén tiếng la phát ra từ cổ họng:

- Trưởng quan là quý tộc?

Âu Khắc gõ đầu Uy Kiệt:

- Ngu ngốc, người có dòng họ phần lớn đều xuất thân là quý tộc. Có điều tổ tiên của Trưởng quan có thể là một đại quý tộc siêu cấp!

- Siêu cấp đại quý tộc? Làm sao ngươi biết?

Thấy Uy Kiệt mặt đầy vẻ nghi ngờ, Âu Khắc tự đắc nói:

- Hừ hừ, không phải là người kiến thức uyên bác thì không hiểu được. Nói cho ngươi biết, phù hiệu của quý tộc quy định rất nghiêm khắc và đẹp đẽ, ngươi thấy hoa văn trên chiếc nhẫn của Trưởng quan không?

- Chính là nền màu đỏ, viền quanh là mạn đằng (cây mây) màu trắng và ở giữa một đóa hoa hồng đen. Cái này có ý nghĩa gì vậy?

Uy Kiệt mắt rất tinh, thoáng cái đã thấy rõ hoa văn trên chiếc nhẫn của Khang Tư, Âu Khắc mặt đầy vẻ khoa trương trả lời:

- Hừ, đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt, màu đỏ cũng không phải là quý tộc thông thường có thể sử dụng, chỉ có Trưởng quan quý tộc tiêu diệt rất nhiều địch nhân, lập nhiều quân công mới có thể sử dụng.

Còn một vòng mạn đằng kia chỉ từng có tước vị Công tước mới có, hơn nữa tước vị quý tộc kéo dài trăm năm trở lên mới có thể sử dụng.

- Thì ra là là như vậy, ta còn lấy làm lạ vì sao có phù hiệu quý tộc là mạn đằng, có hay không đấy. Có điều vì sao mạn đằng của Trưởng quan là màu trắng? Ta ở đế đô nhìn thấy đều là màu xanh biếc?

Uy Kiệt tò mò hỏi.

- À, màu sắc của mạn đằng này cũng rất được chú trọng: màu xanh biếc tiêu biểu cho bình thường, mà màu trắng thì cho biết chủ nhân của phù hiệu này đang có thành tựu to lớn trên phương diện chánh trị. Nói cách khác người đảm nhiệm tộc trưởng gia tộc đầu tiên của Trưởng quan, trên phương diện chính trị quân sự đều có thành tích to lớn.

Uy Kiệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, há hốc mồm một lúc mới hỏi tiếp:

- Những thứ phù hiệu này làm sao xác nhận? Có phải mình muốn thiết kế thế nào thì thiết kế thế ấy hay không?

Âu Khắc nháy mắt mấy cái với Uy Kiệt thật cổ quái:

- A ha, ta biết ý của ngươi, có điều ngươi nghĩ thiết lập phù hiệu này quá đơn giản: Thiết lập một cái phù hiệu mới, mỗi một lần đều đòi hỏi phải có đông đảo quý tộc và quốc gia công nhận mới được có thể. Người ta không công nhận, hoặc là người công nhận so ra ít hơn người không công nhận, như vậy hoa văn thiết lập của phù hiệu kia sẽ tự động bị giảm cấp. Nếu như người thiết lập không chấp nhận, như vậy phù hiệu này cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Phù hiệu không được công nhận, thì coi như danh vị quý tộc cũng không được công nhận. Vì thế một khi xuất hiện phù hiệu đúng mẫu, thì cũng chứng tỏ trên lịch sử quả thật có quý tộc này tồn tại, ngươi cho là điều này có thể tùy tiện làm ra ư.

- Vậy đóa hoa hồng ở giữa kia thì giải thích thế nào?

Âu Khắc trước tiên hít một hơi dài, sau đó chậm rãi nói:

- Ngươi ở đế đô có chú ý hay không, ngoại trừ phù hiệu hoàng thất của Hoàng đế bệ hạ, có phù hiệu của quý tộc nào mà hoa văn ở giữa đầy đủ không sứt mẻ hay không?

Uy Kiệt suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, mơ hồ nói:

- Cái này có gì khác nhau?

- Ồ, khác nhau rất lớn, ngươi thấy đó, hoa văn ở giữa phù hiệu hoàng thất của Hoàng đế bệ hạ, là một con chim ưng hoàn chỉnh. Mà Nguyên soái các hạ là một đầu chim ưng; Thừa tướng đại nhân lại là một đôi cánh chim ưng; còn nữa Bộ trưởng tình báo của đế quốc bá tước Đột Lại Nhĩ - Khố Tả, chính là một đôi mắt chim ưng; Tổng thanh tra Hiến binh của đế quốc Bá tước Áo Đặc - Khải Mễ Lạp, lại là bốn móng vuốt chim ưng. Từ điều đó ngươi có thể nghĩ đến điều gì?

Uy Kiệt trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời, Âu Khắc khoái chí thưởng thức một lúc lâu, mới gật đầu nhỏ giọng nói:

- Ngươi nghĩ không sai, chỉ có đứng đầu một nước mới có thể ở giữa phù hiệu sử dụng hoa văn hoàn chỉnh. Nói cách khác, tộc trưởng thứ nhất của gia tộc Trưởng quan, không phải là đại Công tước đại quý tộc siêu cấp thì là Quốc vương vậy!

Uy Kiệt nuốt nước miếng:

- Đây cũng không phải là phạm vi của quý tộc rồi.

Âu Khắc gật đầu:

- Lai lịch của Trưởng quan chúng ta thật lớn đây. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, có thể lịch sử huy hoàng sớm đã mai một, nhưng bất kể nói như thế nào xuất thân của Trưởng quan thật sự rất cao quý, những người thân đầu tiên của Trưởng quan đúng là rất hiển vinh.

Bộ mặt Uy Kiệt kích động đỏ bừng liên tục gật gật đầu.

Đang lúc Âu Khắc hướng khoe khoang kiến thức với Uy Kiệt, Khang Tư đưa chiếc nhẫn cho viên văn thư xem.

Ánh mắt viên văn thư chợt lóe sáng, xem ra hắn cũng là một người có kiến thức. Sau đó hắn nhanh chóng viết tên và miêu tả tín vật của thương đội Khang Tư, cuối cùng mới viết thêm nhân số trên phiếu của Khang Tư, rồi cho phép mọi người đi qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất