Cô Gái Địa Ngục

Chương 219: Món nợ phong lưu của tổ tiên

Edit: Frenalis

Toàn thân tôi run lên vì lạnh. Bị người khác khống chế cảm giác thật đáng sợ. Anh ta muốn tôi nhảy lầu tự sát sao?

Thân thể tôi nghiêng về phía trước, sắp rơi xuống thì Chu Nguyên Hạo lao tới ôm lấy eo tôi kéo lại.

Anh vừa đặt tôi chạm đất, tôi liền quay người bóp cổ anh, giơ cao kiếm gỗ đào đâm thẳng vào ngực anh.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, nhưng sức lực tôi lớn đến kỳ lạ, kiếm gỗ đào càng lúc càng đến gần trái tim anh.

"Lâm Lâm!" Chu Nguyên Hạo không nỡ làm tôi bị thương, lo lắng gọi.

Tôi bật khóc: "Nguyên Hạo, cơ thể em bị khống chế."

Kiếm sắp xuyên tim anh, bỗng một tiếng hét vang lên: "Nghiệt súc, đừng ngông cuồng!"

Tôi đột ngột dừng lại, cảm thấy cơ thể lấy lại được sự khống chế, vội ném kiếm gỗ đào cách xa Chu Nguyên Hạo nhất có thể.

Thanh âm đó là của Lý chưởng môn phái Hoa Sơn.

Lý chưởng môn ném ra một kim ấn cỡ một tấc vuông, mặt sau khắc hình một con hổ đang gầm thét.

Kim ấn nặng nề đánh vào lưng Phi Cương. Tuy nó rất nhỏ nhưng lại như núi Thái Sơn áp đỉnh, đè Phi Cương xuống đất, tạo thành một cái hố lớn. Kim ấn vững vàng ép lên người anh ta, dù cố gắng vùng vẫy vẫn không thể thoát ra.

Chu Nguyên Hạo bay ra từ cửa sổ, roi Hắc Long Quang quất vào đầu Phi Cương.

Lý chưởng môn cũng ra tay, oanh một chưởng mang theo gió âm hàn quyết liệt đánh vào đầu Phi Cương.

Oành!

Một tiếng nổ lớn diễn ra, nơi Phi Cương đứng bỗng nổ tung, mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt. Khi bụi đất tan hết, hai người đến xem xét, hố sâu không còn gì, Phi Cương đã biến mất.

Lý chưởng môn kinh hãi, kim ấn vẫn còn trong hố, Phi Cương thế mà có thể thoát khỏi, thật lợi hại.

Tôi vẫn còn ở trong phòng bệnh, mọi thứ đều bị phá hỏng, giường gãy chân, Uông Nhạc và Trương Hoành Thái ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Tôi cố gắng gọi bác sĩ và y tá đến chuyển phòng cho họ, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại nhìn thấy Phi Cương toàn thân cháy đen đang đứng đó, mái tóc rồi bù, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy." Anh ta nói xong lập tức biến mất.

Tôi sợ hãi không nói nên lời.

"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo đặt tay lên vai tôi, tôi mới hoàn hồn. "Nguyên Hạo, mau gọi Lý chưởng môn đến, Phi Cương vừa ở đây."

Chu Nguyên Hạo nhíu mày: "Không có ai ở đây cả."

"Nhưng mà..." Tôi ngập ngừng, chợt nghĩ lại, "Phi Cương có kỹ năng không gian nào đó?"

Chu Nguyên Hạo thần sắc nghiêm nghị gật đầu: "Lần này để hắn trốn thoát, chúng ta phải giết hắn trước khi hắn đột phá thành Hạn Bạt. Nếu hắn thành công, sẽ không có mấy người ở Hoa Hạ có thể đối phó được hắn."

Lý chưởng môn bước nhanh đến, nhìn tôi từ trên xuống dưới hỏi: "Phi Cương nói chuyện với cô?"

Tôi gật đầu, ông ấy kinh ngạc nhìn tôi, đi quanh tôi một vòng hỏi tiếp: "Hắn nói gì với cô?"

Tôi kể lại mọi chuyện, ông ấy vuốt cằm suy tư, rồi nói: "Nghe ý hắn nói, hắn bị một người tên là Trân Nương trấn áp ở thị trấn nhỏ đó. Tôi cũng từng đến nơi trấn áp Phi Cương, ngoài kính Bát Quái Trấn Thi ra, còn có một Ấn Phù uy lực rất lớn, nhưng tôi chưa từng thấy trước đó."

Nói rồi, ông ấy lấy ra một chiếc điện thoại di động, tôi giật mình, không ngờ Lý chưởng môn lại hiện đại như vậy.

Ông ấy cho tôi xem một bức ảnh chụp mấy mảnh đá vỡ, ghép lại có thể thấy một phù văn cổ xưa.

Tôi nhớ ra đã từng nhìn thấy phù văn này trong cuốn sách của bà nội để lại, trong chương về cương thi.

"Địa Cực Trấn Thi Phù!" Tôi cả kinh nói, "Đây là phù văn gia tộc chúng tôi truyền lại qua nhiều thế hệ."

Bà nội từng nói, gia tộc chúng tôi rất cổ xưa, có thể truy ngược đến thời Ân Thương. Tổ tiên sớm nhất của chúng tôi là Đại Tế Ty của Ân Thương, nên gia tộc có truyền lại không ít bí pháp và phù văn cổ xưa.

"Địa Cực Trấn Thi Phù này là một trong số đó, nghe nói có uy lực rất mạnh trong việc trấn áp cương thi."

"Tôi vẫn chưa thể vẽ những phù văn này, có lẽ phải đợi đến tứ phẩm mới học được."

Lý chưởng môn gật đầu: "Tôi hiểu rồi, trách không được cương thi đó coi cô là Trân Nương. Trân Nương này chắc hẳn là một vị tổ tiên của cô."

Tôi nhíu mày, thấy cách giải thích này cũng hợp lý.

"Nếu vậy, Phi Cương sẽ tìm mọi cách truy sát cô." Lý chưởng môn nói, "Chúng tôi phải tìm cách bảo vệ cô."

Tôi trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Bây giờ tôi về Sơn Thành còn kịp không?"


Lý chưởng môn thở dài: "Nếu cô rời Tây An, sẽ dẫn Phi Cương đến Sơn Thành. Bên đó không có môn phái lớn, e rằng sẽ gây ra thương vong lớn."

Tôi không thể phản bác được gì, đành im lặng.

Chu Nguyên Hạo ôm vai tôi, hỏi: "Lý chưởng môn, ông có sắp xếp gì không?"

Lý Chưởng Môn vuốt râu: "Tôi có một căn biệt thự riêng, hai người cứ chuyển đến đó trước. Tôi sẽ cho người bố trí trận pháp xung quanh, khi Phi Cương xuất hiện, chúng ta có thể bắt hắn."

Tôi thầm nghĩ, đây chẳng phải là coi tôi như mồi nhử, dụ Phi Cương đến sao.

Nhưng hiện tại tôi không còn cách nào khác, với thực lực của tôi và Chu Nguyên Hạo không thể đối phó với Phi Cương. Đã có việc nhờ người khác, còn nói được gì nữa.

Lý chưởng môn bỗng nhìn Chu Nguyên Hạo, quan sát kỹ một hồi rồi hỏi: "Chu Nguyên Hạo, linh thể của cậu có vẻ hơi khác thường?"

Chu Nguyên Hạo cười: "Lý chưởng môn không cần lo lắng, thân thể của tôi, tôi tự biết rõ."

Lý chưởng môn không nói gì thêm, chỉ nhìn anh với ánh mắt hơi kỳ lạ.

******

Cùng ngày, chúng tôi chuyển đến biệt thự của Lý chưởng môn.

Nói là biệt thự cho sang, thực ra chỉ là một căn nhà nông dân tự xây ở ngoại ô, nói dễ nghe là phong cách cổ xưa, nói khó nghe một chút: thẳng ra là xấu.

Bên trong tuy lâu không có người ở nhưng cũng khá sạch sẽ. Lý chưởng môn tự mình bày trận xung quanh, dựng từng lá cờ nhỏ, kéo dây đỏ, trên dây treo phù lục.

Chỉ có chưởng môn Hoa Sơn mới có thể bố trí xong một trận pháp hùng vĩ như vậy trong một ngày.

Buổi tối, Trịnh thúc đến. Chu Nguyên Hạo đã nói qua với các đệ tử Hoa Sơn canh gác bên ngoài. Trịnh thúc bước nhanh vào, đưa cho tôi một bọc vải đỏ.

Tôi mở từng lớp vải, bên trong là một cuốn sách đóng chỉ cỡ giấy A4, bìa làm bằng da trâu màu tím.

Đây là gia phả của nhà tôi.

Ở Sơn Thành rất ít người làm gia phả. Thời Hồ Quảng lấp Tứ Xuyên, nhiều gia tộc bị chia cắt, nên nhiều người không biết gốc gác của mình. Nhưng nhà tôi khác, mỗi thế hệ đều phải làm gia phả. Bà nội nói, đây là để truyền thừa tinh hoa của gia tộc.

Tôi lật trang đầu tiên, tổ tiên đầu tiên của gia tộc là Đại Tế Ty thời Ân Thương, tên là Tử Thanh.

Vương tộc Ân Thương mang họ Tử, Tử Thanh rõ ràng là tên của Vương tộc. Không ngờ chúng tôi lại là hậu duệ của Vương tộc.

Đọc tiếp, tôi thấy gia tộc chúng tôi đều lấy nữ làm chủ, mỗi thế hệ đều có một người con gái phải mang họ mẹ, có Âm Dương nhãn có thể tu hành, kế thừa tuyệt học của gia tộc. Tôi xem đến thời Gia Tĩnh, quả thật có một vị tổ tiên tên là Trân Nương.

Trong gia phả ghi, Trân Nương không lấy chồng, nhận con gái thứ hai của anh trai làm con nuôi.

Tôi lật tiếp, thấy phía sau gia phả còn ghi lại một số sự tích của tổ tiên.

Ví dụ như Tử Thanh từng xem bói cho Vương tộc Ân Thương, tiên đoán một trận dịch lớn trên cả nước; Thời Chiến Quốc, có một vị tổ tiên tên là Khương Vân từng luận đạo với Quỷ Cốc Tử; Thời Hán Vũ Đế, có một vị tổ tiên tên là Khương Y đắc đạo thành tiên trên núi Bình Đô...

Khoan đã, luận đạo với Quỷ Cốc Tử?

Tổ tiên của tôi quen biết Quỷ Cốc Tử?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất