Cô Gái Địa Ngục

Chương 232: Được Vân Kỳ cứu

Edit: Frenalis

Vừa dứt lời, tôi rút thanh kiếm gỗ đào sải bước đến trước mặt hắn, quát lớn: "Chết đi!"

Kiếm đâm xuống xuyên qua đầu Dạ Xoa, máu đen bắn tung tóe. Gỗ đào vốn là khắc tinh của quỷ dữ, cho dù là loài cao cấp như Dạ Xoa cũng không thể chống lại sức mạnh của nó.

Tôi đạp lên lưng Dạ Xoa rút kiếm ra. Thân thể hắn tan biến thành một hình nhân giấy, chính là võ sĩ trong bức tranh Ukiyo-e, chỉ khác là trên đầu có một lỗ thủng do kiếm đâm. Tôi nhặt hình nhân lên xé thành mảnh vụn.

Cất Bát Quái Trấn Thi Kính, tôi quay đầu lại nhưng không thấy Chu hiệu trưởng và Long đại sư. Thầm nghĩ, Long đại sư quả thật cao tay, biết mình không phải là đối thủ của Âm Dương Đại nên đã bỏ đi trước. Còn tôi, một tu sĩ Tam Phẩm sơ cấp chẳng khác nào muỗi, vẫn nên chuồn thôi.

Tôi men theo ký ức đi về phía cổng lớn, nhưng hành lang này dường như kéo dài vô tận, không thấy cầu thang đi xuống. Giờ tôi mới hiểu ý Long đại sư khi nói chúng tôi không thể rời khỏi đây.

Đang đi, tôi bỗng nghe thấy tiếng cười của phụ nữ, trong lòng giật mình. Chẳng lẽ còn phòng nào chưa khám phá? Bất chợt, một tấm bình phong kiểu Nhật xuất hiện trước mặt, trên đó vẽ những bức Ukiyo-e kì dị. Tiếng cười như chuông bạc kia phát ra từ phía sau bình phong.

Tôi vòng qua bình phong, thấy bên trong có một suối nước nóng. Không hiểu sao trong KTV này lại có thứ như vậy.

Trong suối nước nóng, Chu hiệu trưởng và Long đại sư đang trần như nhộng, vui đùa cùng một mỹ nhân Nhật Bản với mái tóc vấn cao.

Người phụ nữ ấy xinh đẹp đến mê hồn. Cô ta cười khúc khích, tiến đến hôn Chu hiệu trưởng, khẽ hé miệng hút dương khí của ông ta.

Tôi hoảng hốt nhận ra đây cũng là một Dạ Xoa!

Nhìn sang Long đại sư, ông ta đã bị hút mất không ít dương khí, nằm bệt trong suối nước nóng với vẻ mặt tiều tụy.

Mặc dù hai người này đều là quỷ háo sắc, nhưng tôi không thể bỏ mặc. Nếu họ chết, hiệu trưởng mới chắc chắn sẽ xây khu nhà dạy học bên hồ Mộc Diệp. Đến lúc đó, chẳng ai thèm nghe lời một học sinh quèn như tôi.

Biết đâu, tên gián điệp Nhật Bản ẩn náu trong trường sẽ lại gây rối?

Tôi định lôi Bát Quái Trấn Thi Kính ra thì một đôi tay đặt lên vai tôi.

Tôi quay phắt lại, rút dao găm đâm về phía sau.

"Tiểu Lâm, đừng ra tay, là tôi."

Tôi giật mình: "Thầy Bành?"

Bành Nam nhìn dao găm trên tay tôi, khẩn trương nói: "Em, em bỏ dao xuống trước đi."

Tôi không nhúc nhích hỏi: "Thầy ở đây làm gì?"

Bành Nam một vẻ mặt sầu khổ nói: "Chu hiệu trưởng bảo tôi đến, nói tiếp xúc nhiều với Long đại sư sẽ tốt cho tôi."

Tôi chợt nhớ ra, Bành Nam là cháu của Chu hiệu trưởng. Ông ta rất quý anh ta, luôn ra sức bồi dưỡng.

Tôi cất dao găm lại, nói: "Nơi này xảy ra chuyện, Chu hiệu trưởng và Long đại sư gặp nạn rồi. Thầy xem, họ ở đằng kia."

Bành Nam ngó vào trong bình phong, tôi lùi lại một bước, bất ngờ đâm dao găm về phía sau lưng anh ta.

Nhưng tôi không đâm trúng gì cả, dao găm văng ra cắm phập vào tường.

Tiếp đó, một cây đinh găm vào xương bả vai tôi. Tôi hét lên đau đớn, ngã xuống đất, cảm thấy linh khí toàn thân tan biến.

"Cô không nghĩ là chút trò vặt ấy có thể lừa được tôi chứ?" Bành Nam cười nhạt nhìn tôi, vẫn vẻ ôn hòa như ngọc, khiêm tốn thường ngày.

Tôi cố vùng vẫy bò dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã bị hắn đạp lên lưng.

"Bành Nam, anh chính là Âm Dương Đại!" Tôi hét lên, "Thiết kế  Học Viện Mỹ Thuật năm xưa là tổ tiên anh Bành Thiên Ban?"

Bành Nam lạnh lùng nói: "Ông ấy là ông cố của tôi. Vợ ông ấy là người Nhật. Ông bà, cha mẹ tôi đều là người Nhật thuần chủng. Tên Nhật của tôi là Tô Ta Nam."

"Là anh đã giội sơn lên tượng Nhạc Phi, là anh xúi giục Chu hiệu trưởng xây tòa nhà dạy học số năm bên hồ, anh là kẻ chủ mưu!" Giọng tôi khàn đặc gào lên.

Bành Nam sắc mặc bình thản thừa nhận: "Đúng vậy."

Hắn lẳng lặng nhìn tôi, nói: "Ban đầu, tôi chỉ coi cô là một tiểu tốt, dù có tu luyện nhanh hơn cũng chẳng là gì. Ai ngờ cô lại nhiều lần giết người của Âm Dương Liêu, cản trở kế hoạch của chúng tôi. Khương Lâm, cô thật khiến tôi bất ngờ."

Tôi nghiến răng: "Đắc đạo nhiều người trợ thất đạo chẳng ai vâng, anh biết vì sao một kẻ nhỏ bé như tôi lại có thể cản đường anh không? Bởi vì ông trời không giúp anh, cái Đại Thần mà các anh thờ phụng chẳng có tác dụng gì ở đất nước chúng tôi!"

"Thế ư?" Hắn dẫm mạnh lên lưng tôi, tôi cảm thấy lưng mình đau nhói như sắp gãy xương, "Cô giờ chẳng khác gì một con chó sắp chết đuối, tôi muốn cô sống thì cô sống, muốn cô chết thì cô chết. Cô còn dám nói muốn cản tôi?"

Hắn giơ tay, năm ngón tay nắm chặt, Chu hiệu trưởng lơ lửng giữa không trung, trên cổ xuất hiện năm dấu vân tay.


"Không ai cản được tôi." Hắn siết chặt tay, cổ Chu hiệu trưởng gãy gập, mặt vẫn mang nụ cười mê muội.

"Không!" Tôi hét lên, nhìn thi thể hiệu trưởng rơi xuống suối nước nóng.

Bành Nam túm lấy tóc tôi, ép tôi ngẩng đầu lên: "Hét to lên nữa đi, tôi thích nghe cô gào thét."

"Biến thái!" Tôi chửi.

"Biến thái?" Hắn cười lớn, "Cô nói đúng, tôi là một tên biến thái. Chờ xem, tôi sẽ cho cô biết thế nào là biến thái thực sự."

Bành Nam ra lệnh cho Mẫu Dạ Xoa: "Giết hắn."

Mẫu Dạ Xoa cắn đứt cổ Long đại sư, thoáng chốc suối nước nóng nhuộm lên một tầng sắc đỏ kiều diễm.

Bành Nam kéo tôi đi vài bước rồi ném xuống đất. Tôi bò về phía trước, hắn túm lấy quần tôi, lột ra.

Tôi nghiến chặt răng, bám chặt tấm thảm không rên một tiếng.

Hắn cười lạnh: "Không sao, lát nữa tôi sẽ khiến cô hét rất to."

Hắn đè lên tôi, tôi cảm thấy vật cứng chạm vào đùi mình, buồn nôn muốn ói. Tên này còn kinh tởm hơn cả Chu Nguyên Chính.

Đúng lúc này, tôi nghe tiếng tách đĩa va chạm, ngẩng đầu lên thấy Vân Kỳ ngồi giữa không trung, tay cầm tách cà phê và đĩa lót, nhàn nhã uống.

Tư thế ngồi của anh ấy rất tao nhã, nhưng lại lơ lửng, không có ghế phía dưới.

Bành Nam cũng thấy anh ấy, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"

Vân Kỳ nhấp một ngụm cà phê máu, nói: "Sao không tiếp tục? Ta còn muốn xem màn trình diễn đặc sắc đây."

Không hiểu sao, dù anh ấy cười nói, tôi vẫn cảm nhận được cơn giận dữ khủng khiếp của anh ấy.

Bành Nam buông tôi ra, đứng dậy nói: "Ngươi muốn ả đàn bà này? Chỉ là một ả đàn bà thôi, ngươi muốn thì cứ lấy."

Vân Kỳ đứng dậy, từ từ đáp xuống đất, tay khẽ nâng, tách trà biến mất. Ánh mắt anh ấy lạnh lẽo nhìn Bành Nam cười nhạt: "Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi có tư cách gì coi cô ấy như một món đồ, muốn cho ai thì cho?"

Bành Nam cảm nhận được uy áp, lùi lại hai bước: "Ta là Âm Dương Đại của Âm Dương Liêu, nếu ngươi tấn công ta, chính là đối đầu với Âm Dương Liêu, ngươi chắc chắn muốn dính líu vào cuộc chiến này?"

Vân Kỳ vung tay, Bành Nam nổ tung thành một đóa hoa máu, văng tung tóe khắp nơi.

"Ngu xuẩn." Vân Kỳ khinh bỉ nói, bước chậm về phía tôi, vỗ một chưởng lên lưng tôi, cây đinh găm trong xương bả vai bay ra ngoài.

"Vân Kỳ." Tôi cảm nhận linh lực trở lại, bò dậy, biết ơn nói, "Cảm ơn anh, nếu không có anh, hôm nay tôi chết chắc."

Vân Kỳ đưa cho tôi chuông linh đang: "Linh đang đã được sửa xong, tôi trả lại cho cô."

Tôi nhận lấy nhìn vào bên trong, chiếc bi đồng đã được nối lại, tôi lắc thử, tiếng kêu đinh đinh đang đang vang lên bên tai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất