Cô Gái Địa Ngục

Chương 283: Môn phái tranh chấp

Edit: Frenalis

"Không sai, tôi đã dùng một chút bí pháp để tiến vào ý thức của anh. Do mấy lần tôi liên lạc với anh nhưng anh vẫn không đáp lại. Nếu hôm nay không làm như vậy, e rằng cả đời này tôi cũng chẳng thể liên lạc được với anh."

"Cô muốn gì? Cút khỏi đây cho tôi!" Mạc Phi Phàm gắt lên.

"Chú ý lời ăn tiếng nói của anh," tôi lạnh lùng nói, "Tôi vẫn là chủ nhân của anh."

Mạc Phi Phàm định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, trầm giọng hỏi: "Cô muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, tôi muốn anh giúp tôi một việc."

Mạc Phi Phàm bực tức: "Tôi dựa vào đâu mà phải giúp cô? Đừng quên, tôi đã nói rồi, trừ phi liên quan đến sinh tử của cô, còn không thì đừng làm phiền tôi."

"Chuyện này đối với tôi chính là vấn đề sinh tử." Tôi nghiêm túc nói: "Tôi đang bị người ta hãm hại, nếu chuyện này mà đồn ra, nói chủ nhân của anh ngu ngốc bị người ta đùa giỡn, anh có thấy tự hào không?"

Mạc Phi Phàm im lặng. Anh ta là kẻ sĩ diện, mà tôi và tính mạng của anh ta lại gắn liền với nhau. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "cô muốn tôi làm gì?"

"Tôi muốn anh điều tra một người."

"Ai?"

Tôi vẫy tay gọi anh ta lại gần, thì thầm vào tai anh ta một cái tên. Khóe miệng anh ta nhếch lên: "Xem như nể mặt cô là chủ nhân, tôi sẽ giúp cô lần này. Nhưng chỉ lần này thôi, đừng làm phiền tôi nữa."

Tôi mỉm cười rồi biến mất khỏi tấm gương. Mạc Phi Phàm quay đầu lại, thấy cô nàng bạch phú mỹ mà anh ta vừa tán tỉnh đang nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần.

"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Cô gái nghi hoặc hỏi.

Mạc Phi Phàm cười bí hiểm, quay người nắm lấy tay cô nàng, hôn nhẹ lên mu bàn tay, nói: "Anh đang luyện tập trước gương."

"Luyện tập gì cơ?"

"Anh vừa viết một bài thơ tặng em, đang luyện đọc diễn cảm cho em nghe đây." Mạc Phi Phàm đọc một bài thơ cổ, ý cảnh cũng khá hay, khiến cô nàng bạch phú mỹ kia ngẩn ngơ.

Thế là anh ta lại tiếp tục buổi hẹn hò trơ trẽn của mình.

******

Tôi mở mắt, thấy đầu hơi đau. Tiến vào ý thức người khác thực sự quá hao tổn tinh thần lực. Nếu không phải vì tôi và Mạc Phi Phàm có khế ước chủ tớ, tôi cũng không thể nào tiến vào ý thức của một đại yêu như anh ta.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Vân Kỳ đưa tôi rời khỏi căn biệt thự trên đỉnh núi tuyết.

Đối với Vân Kỳ, một Võng Lượng có thực lực như vậy, việc di chuyển hàng nghìn dặm mỗi ngày không thành vấn đề. Mà sau khi tôi đột phá Tứ Phẩm, tốc độ và sức chịu đựng cũng tăng mạnh, băng qua núi tuyết dễ như đi trên đất bằng.

Một Võng Lượng khác đã chờ sẵn dưới chân núi, cung kính đưa chìa khóa xe cho Vân Kỳ. Không ngờ Vân Kỳ lại lái xe rất tốt, có lẽ do anh ta đã sống hơn một ngàn năm, có thừa thời gian để học đủ loại kỹ năng.

Chúng tôi lái xe về phía Bắc, ba ngày sau đã vào tỉnh Thiểm Tây. Nghỉ một đêm ở Tây An, hôm sau chúng tôi đi thẳng tới Hàn Sơn, nơi có bến phà cổ bên sông Hoàng Hà.

Long Môn là yết hầu của sông Hoàng Hà, nằm cách thành phố Hàn Sơn 30 km về phía Bắc. Phía Bắc là dãy núi hiểm trở, phía Nam là bình nguyên bằng phẳng, tương phản rõ rệt. Dòng sông ở đây rộng chưa đầy 40 mét, nên mới có câu "Không gió cũng ba thước sóng, sấm dậy đất bằng". Tương truyền đây là nơi Đại Vũ trị thủy, nên còn gọi là Vũ Môn.

Vừa vào thành phố Hàn Sơn, chúng tôi thấy người tu đạo ở khắp mọi nơi, khiến thành phố cổ kính có lịch sử lâu đời luôn yên tĩnh trở nên náo nhiệt.

Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa xe: "Nhiều người tu đạo như vậy, e là họ sẽ nhận ra tôi."

"Không cần lo lắng." Vân Kỳ lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ cốp xe, bên trong có một chiếc mặt nạ da người và vài viên đá trắng.

"Đây là..." Tôi cầm chiếc mặt nạ lên, ngạc nhiên: "Dùng để dịch dung sao? Tôi cứ tưởng dịch dung chỉ là chuyện hư cấu trên phim ảnh."

Vân Kỳ cười: "Hoa Hạ từ xưa đã có thuật dịch dung, nay khoa học phát triển, trên phim ảnh người ta còn dùng kỹ thuật hóa trang để thay đổi hoàn toàn dung mạo một người."

Nói xong, anh ta lấy hai viên đá trắng nhét vào miệng tôi, nâng má tôi lên, dùng những viên đá còn lại vuốt ve, dán lên mặt tôi, cuối cùng đắp chiếc mặt nạ da người lên.

Tôi nhìn lên tấm gương trong xe, lập tức ngây người.

Cô gái hơi mũm mĩm trong gương là ai vậy?

"Chưa xong đâu," Vân Kỳ nói, "Dịch dung thực sự là phải thay đổi cả hình dáng cơ thể."

Anh ta kết ấn, thi triển một loại huyễn thuật lên người tôi. Chiều cao 1m65 của tôi lập tức biến thành 1m55, trông như một cô bé mới mười sáu, mười bảy tuổi.

Vân Kỳ cũng thay đổi dung mạo, trở thành một thiếu niên thanh tú.

Chúng tôi tìm một khách sạn để ở, nhưng hóa ra phòng nào cũng toàn người tu đạo.

Vừa ra khỏi thang máy, chúng tôi đã chạm mặt Trương Hoành Thái.

Khóe miệng tôi giật giật, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vân Kỳ đột nhiên nắm chặt tay tôi: "Đừng lo, cậu ta không nhận ra em đâu."


Tôi cười cười, rút tay ra khỏi tay anh ta.

Vân Kỳ nhìn bàn tay mình trống không, có chút mất mát.

Trương Hoành Thái đi cùng hai sư đệ, đang nói chuyện nên không để ý đến chúng tôi.

"Mị Phong, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, hiện tại là thời điểm quan trọng, còn ba ngày nữa địa cung sẽ mở, đừng chọc vào người của Lao Sơn nữa, các người cứ không nghe lời." Trương Hoành Thái cau mày.

Thiếu niên tên Mị Phong búi tóc kiểu đạo sĩ, cúi đầu nói: "Đại sư huynh, chủ yếu là bọn họ quá kiêu ngạo. Tên đạo sĩ Ngọc Thanh của Lao Sơn đó còn nói anh không bằng đại sư huynh Huyền Thanh của bọn họ, còn nói anh là bại tướng dưới tay Huyền Thanh, em tức không nhịn được nên mới ra tay."

Trương Hoành Thái nói: "Hắn nói thì cứ để hắn nói, tôi đâu có mất miếng thịt nào?"

Hai sư đệ không nói gì nhưng vẻ mặt không phục. Trương Hoành Thái tuy tỏ ra rộng lượng nhưng đáy mắt cũng thoáng hiện lên tia tức giận. Ba người họ lướt qua chúng tôi rồi bước vào thang máy.

Tôi thì thầm: "Xem ra mâu thuẫn giữa Lao Sơn và Mao Sơn ngày càng gay gắt, chỉ mong họ đừng làm lớn chuyện."

Vân Kỳ chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.

Sau khi ổn định phòng ốc, chúng tôi xuống nhà hàng ở tầng hai ăn cơm. Vừa vào cửa đã thấy hai nhóm người đang đối đầu căng thẳng.

Một bên là Mao Sơn, do Trương Hoành Thái dẫn đầu. Bên kia là Lao Sơn, người đứng đầu cũng còn trẻ, hơn ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, mặc âu phục rộng rãi nhưng ánh mắt sắc bén như dao, khí thế không hề thua kém Trương Hoành Thái.

Chúng tôi bình tĩnh chọn một góc khuất ngồi xuống, gọi phục vụ mang đồ ăn lên.

Cô phục vụ có vẻ khổ sở, trên mặt còn có dấu tay, vành mắt đỏ hoe trông rất đáng thương.

Tôi nhíu mày, các người là thần tiên đánh nhau, hà cớ gì làm khó một cô phục vụ nhỏ? Không biết là ai đã ra tay.

Tôi chọn vài món ăn, đưa cho cô phục vụ một tờ tiền boa một trăm tệ. Cô ấy cuối cùng cũng nở nụ cười, cảm ơn rối rít.

Bên kia, cuộc tranh cãi đã đến hồi căng thẳng. Trương Hoành Thái trầm giọng nói: "Lần này là người của chúng tôi ra tay trước, tôi thừa nhận chúng tôi sai, nhưng Thanh Huyền, các người cũng đừng quá đáng."

"Quá đáng?" Người đàn ông tên Thanh Huyền cười lạnh, "Sư đệ của cậu đánh gãy một cái xương sườn của sư đệ tôi, cậu còn nói chúng tôi quá đáng?"

Chưa dứt lời, Mị Phong đã lên tiếng: "Là các người ăn nói xấc xược trước! Có bản lĩnh thì ra tay đi, đừng có suốt ngày nói xấu sau lưng như mấy bà già ngoài chợ."

"Cậu nói gì?" Các sư đệ trẻ tuổi phía sau Thanh Huyền không nhịn được nữa, xông lên định đánh nhau.

"A Di Đà Phật." Đột nhiên có tiếng niệm Phật vang lên. Tôi quay lại, thấy một nhà sư bụng phệ đang bước nhanh tới.

Nhà sư ấy béo tốt, bụng to như cái trống, đầu trọc lốc, mặt tròn như cái đĩa, có ba ngấn cằm, nhìn thoáng qua cứ như Phật Di Lặc hiện thân.

Trương Hoành Thái và Thanh Huyền vội vàng chắp tay chào: "Vĩnh Thành sư phụ."

Vĩnh Thành hòa thượng cười nói: "Các vị đạo trưởng đang làm gì vậy?"

Trương Hoành Thái và Thanh Huyền liếc nhau, cùng trả lời: "Vĩnh Thành sư phụ, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi."

"Có hiểu lầm thì giải quyết thôi mà." Vĩnh Thành hòa thượng vẫn tươi cười, thò tay vào tay áo, đột nhiên lấy ra một thứ khiến tôi muốn rớt cả tròng mắt.

Là một bộ bài poker.

------------------o------------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất