Chương 3 Tiễn Giá(1)
Thanh âm như kim loại xé toạc tấm vải đen vang lên.
Phía sau tấm vải đen, một nữ tử cuộn tròn ngồi trên chiếc ghế chân cao, bả vai run rẩy không ngừng.
Khuôn mặt nàng bị che kín bởi một tờ giấy vàng, mái tóc đen nhánh búi cao trong Phượng Quan.
Nữ tử khoác lên mình bộ Hỉ Bào đỏ thẫm, bộ hỉ phục được cắt may vừa vặn, tôn lên dáng vẻ thướt tha của nàng. Dù không thấy rõ mặt, người ta vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy.
Chỉ là, một tân nương tử trong bộ hỉ phục lại ngồi trong căn phòng tồi tàn này, sắc đỏ rực của y phục tựa như máu tươi, khiến nơi đây càng thêm ảm đạm, âm lãnh.
Ánh lửa chập chờn trong phòng chiếu lên tấm vải đen, hắt ra những bóng hình hỗn loạn, mông lung.
Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, giọng "bà mối" hỏi han càng thêm rõ ràng, Bạch Tú Nga kịp phản ứng, nơm nớp lo sợ đáp: "Vâng, hài lòng..."
Nàng luôn cảm thấy cảnh tượng này đã từng trải qua nhiều lần.
Tựa như mấy lần trước, cũng có một người nào đó không nhìn rõ mặt căn dặn mình chỉ cần gật đầu đáp ứng là được.
Ngoài kia, giọng "bà mối" the thé cùng với một nam nhân mà Bạch Tú Nga không quen biết nhắc tới thân thế của "Chung gia tiểu thư", sau đó hỏi lại những câu hỏi tương tự.
Bạch Tú Nga nghe nam nhân kia nhàn nhạt đáp "Hài lòng", nàng mím môi, trong lòng không hề có chút kích động nào.
Bên ngoài tấm vải đen, tiếng nhạc càng thêm náo nhiệt, nhưng nhiệt độ trong phòng lại càng lúc càng thấp.
Đôi vai Bạch Tú Nga khẽ run, những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, theo tiếng nhạc huyên náo, hiển hiện dưới đáy lòng nàng.
Nàng soi mình trước gương trang điểm, trong gương, sương mù mờ mịt, một gương mặt vũ mị đa tình dần hiện ra, ngăn cách Bạch Tú Nga với hình ảnh phản chiếu.
Gương mặt mỹ nhân cười duyên dáng, từng chút một trồi lên mặt kính.
Nó và Bạch Tú Nga gần như chạm mũi vào nhau.
Giọng "bà mối" lại vang lên: "Chu gia lang quân tên một chữ là 'Hưng', ngày sinh tháng đẻ là: Mậu Tý, Giáp Dần, Mậu Ngọ, Giáp Dần...
Không biết Chung tiểu thư về hỏi nhà phụ mẫu trưởng bối, cảm thấy Chu Lang quân ngày sinh tháng đẻ có xứng với cô không?"
Một trận âm phong thổi vào sau tấm vải đen, Bạch Tú Nga vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, không nhúc nhích.
...
Loảng xoảng!
Gió lùa vào đẩy tung cánh cửa phòng, tiếng nhạc náo nhiệt bỗng im bặt.
Mọi người cứng đờ người, ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám động vào nhạc cụ trên tay, cũng không dám quay đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cánh cửa vừa bị gió thổi tung.
Áp lực từ những truyền thuyết kinh khủng mà họ hằng che giấu trong lòng, uy áp của "Lý Hạ Mai", lúc này gần như ngưng tụ thành hình.
Trong lúc đó, Chu Xương tranh thủ liếc mắt ra ngoài.
Ngoài cửa, trời đất tối tăm như chiếc lồng chụp úp ngược, không hề có dấu hiệu bất thường nào.
Chu Xương quay lại nhìn tấm vải trắng căng giữa phòng, phía sau, Chu Tam Cát nhắm nghiền hai mắt, đôi "mắt đen" trên mí mắt khẽ run, thứ chất lỏng đen như mực từ trong con ngươi mực nước trào ra, chảy xuống... Dù ông đã nhắm chặt mắt, đôi mắt mực nước kia vẫn mang đến cho ông cảm nhận mông lung.
Ngay khoảnh khắc cửa bị gió đẩy ra, ông cảm thấy có "người" bước vào phòng, đi đến phía bên kia tấm vải đen.
Chu Tam Cát không thể xác định kẻ đến là vị khách không mời mà đến nào.
Trong lòng ông vừa kinh hãi vừa sợ hãi, nhưng lúc này, ông chỉ có thể nén nỗi sợ, hướng đám người đang ngây ra trước tấm vải trắng mà lên tiếng: "Thất thần làm gì? Tiếp tục tấu nhạc đi..."
Tiếng nói của Chu Tam Cát khiến mọi người bừng tỉnh.
Tôn Diên Thuận là người đầu tiên gõ mõ, sau đó, âm thanh của các loại nhạc khí khác lần lượt vang lên, bầu không khí âm lãnh thấu xương trong phòng dường như lại trở nên vui tươi hơn.
Chu Tam Cát liếc xéo về phía bên kia tấm vải đen, ông cố gắng nuốt nước bọt, nặn ra vẻ mặt tươi cười, lặp lại câu hỏi lúc nãy: "Không biết Chung tiểu thư về hỏi nhà phụ mẫu trưởng bối, cảm thấy Chu Lang quân ngày sinh tháng đẻ có xứng với cô không?"
Giữa tiếng nhạc ồn ào, Chu Xương quan sát thần sắc của mọi người, qua vẻ mặt của họ, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của từng người.
Dù không ai nói gì, tất cả đều nín thở, vểnh tai chờ đợi câu trả lời từ phía sau tấm vải đen.
May mắn thay, không lâu sau khi tiếng của "bà mối" vừa dứt, một giọng nữ khẽ khàng từ phía sau tấm vải đen vang lên, bình tĩnh, ôn hòa: "Xứng."
Giọng nói của nữ tử vẫn như trước, nhưng trong giọng điệu không còn chút sợ hãi nào, dường như đã biến thành một người khác.
Nghe vậy, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Chu Tam Cát lại cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng càng thêm khẳng định, có thứ gì đó không biết vừa bám vào người "Nữ Oa Nhi" phía sau tấm vải đen!
Ông gắng gượng ngẩng đầu, đôi mắt làm bằng giấy nhìn về phía Chu Xương, hướng "cháu út" đặt câu hỏi tương tự.
Trong giọng nói ẩn chứa nỗi lo lắng sâu sắc: "Không biết Chu Lang quân về hỏi nhà phụ mẫu trưởng bối, cảm thấy Chung tiểu thư ngày sinh tháng đẻ có xứng với con không?"
Chu Xương đáp lại một cách bình tĩnh và chắc chắn: "Xứng."
Lời đáp của cháu trai khiến Chu Tam Cát lấy lại được vài phần dũng khí, ông hít sâu một hơi, khom người nhấc lên một chiếc gậy gỗ, dùng chiếc gậy đó từ từ vén tấm vải đen che giữa Chu Xương và "Chung tiểu thư" lên, đồng thời hỏi: "Chung tiểu thư, mời cô xem mặt Chu Lang quân.
Không biết tướng mạo của cậu ấy, cô có hài lòng không?"
Tấm vải đen chậm rãi được vén lên.
Nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm đoan trang ngồi trên chiếc ghế cao.
Thân hình nàng mảnh mai, bộ áo cưới đỏ chói càng tôn lên vẻ yểu điệu.
Đôi bàn tay trắng nõn đến mức đỏ ửng ở đầu ngón tay của nữ tử đặt nhẹ lên bụng.
Tờ giấy vàng che khuất khuôn mặt nàng khẽ lay động theo gió, những nét vẽ nhạt nhòa dần hiện lên trên tờ giấy, phác họa nên đôi mày cong, đôi mắt hẹp dài...
Trong chớp mắt, một gương mặt vũ mị đa tình hiện lên trên giấy.
Gương mặt trên giấy câu hồn nhiếp phách, "nó" nhìn chằm chằm Chu Xương, đôi môi son khẽ hé, nở nụ cười thản nhiên: "Ta hài lòng..."
Việc tờ giấy trắng bỗng hiện lên một vẻ mặt xinh đẹp như vậy khiến một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân Chu Tam Cát xộc thẳng lên đỉnh đầu!
Rốt cuộc, màn "Chung Quỳ gả muội" mà ông đang diễn đã triệu hồi đến thứ gì vậy?!
Tiếng nhạc trong phòng bỗng trở nên lộn xộn, đủ loại âm thanh nhạc cụ hòa lẫn vào nhau.
Mọi người ở đây đều cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo đang cuộn trào sau gáy!
Chu Xương lại tỏ ra khác biệt giữa đám đông đang sợ hãi.
Hắn đối diện với gương mặt giấy đang cười duyên dáng một lúc, rồi liếc mắt nhìn về phía bóng dáng "bà mối" sau tấm vải trắng.
"Bà mối" Chu Tam Cát cứng đờ sau tấm vải trắng, nhất thời không biết phải làm gì.
Chu Xương chỉ có thể tự mình quyết định - hắn thu lại vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chăm chú vào gương mặt mỹ nhân trên giấy vàng, nở một nụ cười: "Ta cũng rất hài lòng với tướng mạo của Chung tiểu thư.
Bà mối, ta và Chung tiểu thư khi nào thì thành hôn?"
Gương mặt giấy kia vào phòng, không hề làm hại bất kỳ ai, mà chỉ bám vào người Bạch Tú Nga, để cùng Chu Xương hoàn thành màn kết thân này.
Có thể thấy, hiện tại nó có hứng thú với việc thành hôn cùng Chu Xương hơn bất cứ điều gì khác.
Nó nhắm đến Chu Xương, chỉ là Chu Xương không biết rõ nó muốn có "nhục thân Chu Thường" mà hắn đang chiếm giữ, hay là bản thân hắn?
Dù là loại nào, việc có thể thu hút được sự chú ý của con quỷ mặt giấy này cũng coi như là một chuyện tốt.
Chu Tam Cát trấn tĩnh lại, ngập ngừng nói: "Thành hôn còn chưa vội... Nếu hai con đã lưỡng tâm tương duyệt, thì hãy trao đổi tín vật đính ước trước đã. Cần phải nhớ kỹ - nếu đã trao đổi tín vật, hai con phải một đời một kiếp tương kính tương ái, vĩnh viễn không rời xa!"
Chu Tam Cát cố ý hạ giọng, ra sức nhắc nhở Chu Xương.
Nhưng Chu Xương dường như không hiểu ý tại ngôn ngoại của ông, phối hợp đáp: "Đương nhiên, một đời một kiếp một đôi người, vĩnh viễn không rời xa.
Chỉ là hiện tại ta không thể động đậy, hãy tìm ai đó giúp ta cắt một nhúm tóc, để cùng Chung tiểu thư trao đổi."
Ánh mắt hắn hướng về phía Tôn Diên Thuận.
Tôn Diên Thuận làm theo lời, giúp Chu Xương cắt một nhúm tóc, dùng giấy đỏ gói lại, run rẩy đưa cho gương mặt giấy đang ngồi ngay thẳng đối diện...