Có Quỷ

Chương 31 Thi Ngẫu

Chương 31 Thi Ngẫu
"Ngươi ở trong hầm rượu một ngày trời, đã có làm cái gì quái mộng không? Có xuất hiện ảo giác gì không?" Chu Xương lo lắng hỏi Thạch Đản Tử.
Thạch Đản Tử nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Đại ca ở trong hầm, cũng mộng mị sao?"
Chuyện thiếu niên giả thần giả quỷ đã bị vạch trần, có lẽ địa vị của ta ở chỗ Dương Thụy khó mà giữ được, vì lẽ đó ta đối với Chu Xương phá lệ thân cận hơn, cũng là đang lo liệu cho mình sau này.
Chu Xương gật đầu.
Thạch Đản Tử rũ mi mắt, nhớ lại một chút, nói với Chu Xương: "Ta vừa mới bắt đầu còn không có cảm giác gì, đến sau cảm giác giống như có một trận triều nóng gió từ nơi nào đó thổi vào quan tài, sau đó ta bắt đầu nằm mơ.
Vừa mới bắt đầu, những giấc mộng đều rất hỗn loạn, khó mà nhớ rõ ràng.
Đến sau thì mơ thấy ta như chìm xuống một mảnh hồ lớn..."
Nói đến đây, Thạch Đản Tử có chút hoảng sợ: "Nước trong hồ xanh biếc, trước mắt ta chỉ có thể nhìn thấy chút cảnh tượng mơ hồ.
Sau đó nghe được sau lưng một trận "ùng ục" "ùng ục", giống như có cái gì đó đang trút giận mà vang động.
Ta liền quay lại xem, lúc này nước hồ bỗng nhiên trong veo, ta thấy một đốt một đốt củ sen, xanh xanh đỏ đỏ, mọc dưới đáy hồ bùn, nước theo mắt ngó sen xuyên qua, phát ra cái loại thanh âm mà ta nghe được."
"Củ sen xanh xanh đỏ đỏ?" Chu Xương nhíu mày.
"Có thể là củ sen ấy chứ..." Thạch Đản Tử chần chờ nói, "Những củ sen kia có chừng tám chín đốt chủ, mỗi một đốt chủ lại mọc ra mấy nhánh, không biết vì sao, trên thân chúng đều mặc một loại xanh xanh đỏ đỏ, như y phục váy của phụ nữ...
Ta thấy kỳ lạ, liền xích lại gần xem, không ngờ đến chín đốt củ sen bị nước thôi động mà lắc lư, lớp áo bông váy trên thân chúng cũng lay động theo...
Có một đốt củ sen khá gần ta, ta thấy có sợi dây thừng đen nhánh quấn quanh đốt củ sen kia, đã cắt đứt hơn nửa củ sen, quá nhiều tơ trắng từ chỗ củ sen bị cắt bay ra, lung lay trong nước, đột nhiên biến thành mái tóc đen nhánh!
Đốt củ sen sắp bị cắt đứt kia, biến thành một cái đầu người sưng phù!
Nó đội đầy đầu tóc rối, xông lên ta cười!
Ta hoảng hốt tinh thần, mấy đốt củ sen đều biến thành những người phụ nữ sưng phù mặc váy hoa, chúng bị sợi dây thừng dắt chặt đứt cổ, trong nước không ngừng khoát tay với ta!
Mấy cái chân phụ nữ đạp xuống bùn, trong bùn từng đoàn từng đoàn đồ vật trắng bóng nhu động, ta liếc mắt một cái, thì ra đó là từng đám lớn nữ thi hãm trong vũng bùn!
Ta sợ hãi đến sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng bơi lên mặt nước...
Những nữ thi kia nằm dưới đáy nước, trừng trừng nhìn ta!
Càng bơi lên cao, ta càng thấy có người cao gầy, giống như để kiểu tóc đuôi chuột của thời tiền triều, tay cầm cần câu, đang ngồi câu cá bên hồ.
Hắn vừa câu cá vừa lẩm bẩm bài "Thanh Tĩnh Kinh" mà chúng ta niệm mỗi sáng.
Một người không vào miếu, hai người không nhìn giếng, ba người không ôm cây..."
Thạch Đản Tử đắm chìm trong hồi ức kinh hoàng, thì thào nói nhỏ, không thể tự chủ!
...
"Phụ thân, hàng thịt kho mới mở ở sát vách thơm quá."
Đồng Nhi đầu to thân nhỏ, bụng nhỏ bé lép kẹp, nhìn vào tấm biển hiệu "Lý Lỗ Nhục" trước cửa hàng không xa, hít một hơi thật sâu, nói với người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí đỡ một phụ nữ trung niên, đang dìu vào nhà.
Nghe con nói, hắn liếc nhìn hàng thịt kho, nhỏ giọng nói với Đồng Nhi: "Bây giờ người nuôi lợn trâu ít lắm, thịt mà hàng thịt kho kia dùng liệu có phải thịt ngon?
Nói không chừng là thịt người... Không ăn được đâu."
Người đàn ông dùng lời dọa Đồng Nhi.
Đồng Nhi lại không sợ hãi, gật đầu lơ đãng, cái bím tóc dựng ngược trên đầu lắc lư theo: "Con hiểu, con hiểu, phụ thân, bệnh của nương vẫn chưa khỏi, trong nhà đang cần tiền, con chỉ nói một câu thôi...
Thịt kho ở hàng kia thực sự rất thơm..."
Nghe con nói lời hiểu chuyện, nhìn ánh mắt khao khát mà nó cố gắng đè nén, hốc mắt người đàn ông cay cay.
Hắn há hốc mồm, cuối cùng chỉ "Ai" một tiếng thở dài, đỡ vợ vào nhà chính, Đồng Nhi vội đến chiếc ghế băng, để người mẹ ngơ ngác ngồi xuống.
Ngoài cửa trời càng tối.
Trong phòng ánh sáng càng lờ mờ.
Trong căn phòng u ám, tiếng bụng đói kêu ùng ục ục của hai cha con càng rõ hơn.
"Tửu phường nói chỉ vài ngày thôi, mẫu thân con sẽ khỏe lại." Người cha mở lời, đánh lạc hướng sự chú ý của con, nhà mình bây giờ mỗi ngày chỉ ăn có một bữa, "Trước kia lão Lý Đầu ở cuối phố bị bệnh điên, người nhà bỏ tiền mang lão đến tửu phường Vĩnh Thịnh ở một ngày.
Về nhà ngẩn người mấy ngày sau là khỏi."
"Dạ..."
"Cái hàng thịt kho mới mở kia, chủ hàng tên gì ấy nhỉ? Ta nghe ai đó nói rồi thì phải."
"Hình như tên là Lý Mai Hoa..."
"Ừ."
Hai cha con nói chuyện vu vơ vài câu, không còn tâm trí nào nói tiếp.
Thật sự là quá đói.
Hơn nữa, từ hàng thịt kho sát vách còn không ngừng bay tới mùi thịt thơm nức mũi.
Người đàn ông nhìn phía trước cửa hàng kia, đã có một vài khách hàng tụ tập, hắn nuốt nước bọt, đứng dậy đóng cửa, muốn con trai ngủ sớm.
Lúc này, người vợ ngồi như tượng đất trên ghế, đôi môi mấp máy, nói một câu mơ hồ: "Nhân cách hoá bước..."
"Cái gì?" Người đàn ông giật mình, vội vàng đến gần vợ, nhìn chằm chằm mặt vợ: "Mẹ nó, cô nói gì?"
"Một người không..."
"Một người không vào miếu, hai người không nhìn giếng..." Ngữ điệu trong miệng người vợ càng thêm rõ ràng, lông mày hơi động đậy, trên mặt dần dần có biểu cảm.
Người đàn ông không kìm được vui mừng.
Đồng Nhi nhìn vẻ mặt của mẹ, lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
"Là muốn tỉnh lại!
Con út, mẹ con muốn tỉnh!" Người đàn ông mừng đến suýt rơi nước mắt, hắn nhìn quanh quất, bỗng nhiên dừng mắt, như hạ quyết tâm, mò mẫm trong ngực mấy đồng tiền, đưa cho Đồng Nhi: "Đi!
Con út, đi mua một miếng thịt kho về ăn!
Mua loại rẻ nhất ấy!"
...
Chu Xương đẩy xe ba gác trở về nhà.
Dương Thụy mặt mày ủ rũ, dẫn Thạch Đản Tử vào phòng.
"Haizzz, cái người này..." Chu Tam Cát nhìn sắc mặt không đúng của sư đồ Dương Thụy, bất đắc dĩ thở dài, ông dường như biết chút nội tình.
"Rượu là thuốc, có thể chữa bệnh tâm lý..." Chu Xương như có điều suy nghĩ nói, "Dương đại gia có bệnh tâm lý gì sao? Hôm nay, nhìn ông nghe người trong tửu phường nói Thạch Đản Tử không bị bệnh điên, ông quả thật có chút không vui.
Hơn nữa dọc đường đi không hề có chút tươi cười."
Chu Tam Cát quay lại nhìn Chu Xương, trên mặt có ý cười: "Ngươi không hiểu đâu, chuyện đời trước ấy mà.
Hiện tại ngươi khỏe mạnh là ta mãn nguyện rồi, mấy chuyện khác con không cần quan tâm.
Ông ấy đã nhận Thạch Đản Tử làm đồ đệ rồi, người ta không làm gì có lỗi với ông ấy, ông ấy cũng không thể đuổi người ta đi được. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Lão nhân không chịu nói, Chu Xương cũng không hỏi nhiều nữa, hắn nhìn về phía cửa sương phòng, chuyển giọng: "Hôm nay Bạch Tú Nga làm gì?"
"Trong nhà khâu vá cái Bách Thú Y ấy, nghịch ngợm lung tung!" Chu Tam Cát trừng Chu Xương một cái, ngữ khí không được vui vẻ cho lắm.
"Ta đi xem nàng." Chu Xương nói rồi đi về phía phòng ngủ của Bạch Tú Nga.
Hiện tại toàn bộ Niệm Ti của hắn trong tửu phường đều đã được tăng cường, nhưng số lượng Niệm Ti không hề thay đổi.
Vì vậy cần phải đến gần Bạch Tú Nga hơn, thu được nhiều Niệm Ti từ nàng, rồi đem đi cường hóa trong hầm rượu.
"Này, đừng đi!
Về đây nhóm lửa cho ta, còn phải ăn cơm tối!
Cái thằng nhãi này, vừa khá hơn chút là không nghe lời!"
Lão nhân gọi với theo Chu Xương, Chu Xương không để ý.
Hắn đi đến trước cửa phòng Bạch Tú Nga, dừng lại một lát, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ánh chiều tà hắt đỏ, theo bóng dáng cao lớn cùng nhau bước vào sương phòng mờ tối.
Bạch Tú Nga đang ngồi trên giường gỗ nhỏ, thấy bóng người đột ngột xông vào, rõ ràng có chút bối rối, vội giấu đồ vật sau lưng, trong tay nàng là một mảnh da lông màu xám đen to bằng miệng chén, dường như được khâu lại từ mấy con chuột.
Nhưng điều Bạch Tú Nga thực sự muốn che giấu, không phải mảnh da chuột kia.
Mà là mấy con bọ hung trong tay nàng, những con bọ hung còn gặp được trong mùa đông khắc nghiệt này, lúc này bị từng sợi tơ trắng trong suốt khâu lại giáp phiến, bị Bạch Tú Nga giấu dưới mảnh da chuột.
"Bạch cô nương, mạo muội làm phiền."
Chu Xương đứng ở cửa, chưa bước vào trong, điều này khiến Bạch Tú Nga an tâm hơn một chút.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chu tiểu ca có chuyện gì? Lần sau xin anh gõ cửa trước..."
Nếu gõ cửa, sao có thể phát hiện bí mật của Bạch cô nương?
Chu Xương nhìn mảnh da chuột bị Bạch Tú Nga giấu đi, đúng là ghép từ da mấy con chuột, nhưng trên mảnh da này lại không hề có một đường may hay vết khâu nào, ngay cả cuộn chỉ trong khay đan bên cạnh Bạch Tú Nga cũng được buộc đầu sợi cẩn thận, còn chưa có dấu hiệu đã dùng qua.
Nàng quả nhiên có loại tơ đặc biệt, có thể dùng để may "Bách Thú Y" theo ước hẹn với gia gia.
Loại tơ này, cùng niệm y phục của Chu Xương, hẳn là đồng xuất nhất mạch...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất