Có Quỷ

Chương 7 Lý Hạ Mai (1)

Chương 7 Lý Hạ Mai (1)
"Tam nhân thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng."
Lời đồn đại bị lặp lại đến ngàn lần, vậy mà thật có thể biến thành chuyện thật. . ." Chu Xương nhãn thần u u nói.
"Là cái dạng này." Chu Tam Cát nghe tiếng, chần chờ cười cười, rồi nói: "Cháu út của ta sao mà nói năng còn có vẻ nho nhã thế này? Cùng ngươi lúc trước cũng không giống nhau lắm."
Hắn dừng một chút, đem thanh âm ép tới thấp hơn chút nữa: "Ngươi cái kia bà nương còn chưa có qua cửa. . . Hiện tại hẳn không phải là nghĩ ma.
Nếu nó hiện tại là nghĩ ma, thì xuất diễn xướng này không thể đi xuống được nữa —— nghĩ ma mà lộ diện một cái, khẳng định là có người chết, tựa như Lý Hạ Mai. Bình thường, người sống không nhìn thấy bọn chúng có lý trí, giảng đạo lý bộ dáng, cũng giống như người ta sẽ không đi nói chuyện với con heo sắp bị làm thịt vậy."
"Nghĩ ma không có lý trí sao?" Chu Xương nhíu mày hỏi.
Chu Tam Cát lắc đầu, nói: "Nghe nói bọn chúng giết người, chính là vì duy trì lý trí của chính mình.
Nhưng khi chúng nó có lý trí, lại cùng sự vật bình thường không có gì khác biệt, không để ngươi nhìn ra chúng nó là nghĩ ma."
"Nói cách khác, cái Giấy mặt kia chỉ bây giờ không phải là nghĩ ma, nhưng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng nó là nghĩ ma. . ." Chu Xương minh bạch ý tứ của Chu Tam Cát, hắn còn muốn hỏi Chu Tam Cát thêm về Lý Hạ Mai, cùng những sự tình liên quan đến ải Nghĩ Ma Tướng, thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận rối loạn.
Hắn ghé vào lưng Chu Tam Cát, đi theo Chu Tam Cát quay người lại, liền thấy Tôn Diên Thuận cùng hai đồ đệ của hắn vứt cả quan tài, hốt hoảng tản ra mỗi người một ngả, chỉ còn lại một đồ đệ có vẻ gầy gò đứng tại chỗ.
Đồ đệ kia trong tay đang nắm một sợi dây thừng dài ngoằng, ngửa đầu, há hốc miệng nhìn lên tán cây đại thụ phía trên, trong miệng hắn kêu la, không thốt nên được một từ nào hoàn chỉnh, thân thể run rẩy không ngừng, hiển lộ sự sợ hãi tột độ!
Sợi dây thừng dài ngoằng kia, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ sậm nhàn nhạt.
Một thứ dịch thể sền sệt nào đó theo sợi dây thừng dính đầy trên bàn tay gầy gò của thanh niên.
Chu Tam Cát cởi đèn bão trên lưng xuống, giơ về phía trước soi, Chu Xương liền thấy sợi dây kia dính đầy những thứ vàng vàng trắng trắng, một đường kéo dài đến tận tán cây phía trên đầu gã thanh niên.
Trên tán cây treo một cái Người đang lay động chậm rãi!
Cái sợi dây kia —— chính là đoạn ruột theo ổ bụng của người kia tuột xuống!
Lúc này, máu tươi đỏ sậm còn không ngừng theo lồng ngực của thi thể treo trên cành cây kia nhỏ xuống tí tách tí tách, giọt xuống khắp mặt mũi gã thanh niên, khiến cho khuôn mặt hắn cũng nhuốm một màu huyết hồng!
"A! A —— "
"Bụng hắn chỉ còn ruột!"
"Có thứ gì đã móc hết nội tạng của hắn đi rồi!"
Đám người liếc thấy thi thể trên ngọn cây, đều hoảng sợ kêu lớn!
Người gầy kia vẫn nắm chặt đoạn ruột trắng nõn, hắn hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào, thân thể run lên như phát sốt rét, đoạn ruột trong tay cũng run theo, khiến cho thi thể nam trên ngọn cây không ngừng dao động.
Cành cây va vào nhau xào xạc, những phiến lá nhuốm máu ào ào rớt xuống.
Chu Xương nhìn thi thể nam trống rỗng lồng ngực, mái tóc rối bù che khuất mặt, Chu Xương không thấy rõ ngũ quan của thi thể.
Đồng tử của hắn co rút lại, chợt hít sâu một hơi, đem ánh mắt tìm đến Chu Tam Cát —— thân thể Chu Tam Cát có chút lay động, nội tâm còn lâu mới được bình tĩnh như vẻ bề ngoài!
"Gia gia." Chu Xương khống chế hô hấp, tận lực làm cho thanh âm của mình bình tĩnh thư giãn, nhẹ nhàng gọi Chu Tam Cát.
Nhưng mà Chu Tam Cát dường như không nghe thấy tiếng hắn, vẫn còn đang sững sờ, không có bất kỳ đáp lại nào.
"Gia gia." Chu Xương nhấn mạnh, có chút quơ quơ phướn gọi hồn trong tay, "Chúng ta cứ đứng đây như vậy sao?"
"Tê —— "
Lúc này, Chu Tam Cát chợt hít một hơi khí lạnh, cuối cùng cũng hồi thần lại!
Trên mặt lão giả vẫn còn lưu lại một chút vẻ mất hồn, nhưng hắn cuối cùng cũng không ngốc đứng đó nữa —— Chu Xương tận lực đè thấp thanh âm, từ từ nói vào tai ông, để ánh mắt ông đi theo tìm kiếm đến mục tiêu: "Gia gia, trên lưng người gầy kia giắt một con dao. . .
Lấy con dao kia, cắt đoạn đoạn ruột trên tay hắn đi.
Để đèn bão xuống đi. . .
Không nhìn thấy, có lẽ sẽ bớt sợ hãi hơn."
Chu Tam Cát lẩm bẩm trong miệng như đáp ứng lời Chu Xương, theo lời đem đèn bão một lần nữa móc lên lưng, tiếp theo cất bước chạy vội về phía tên gầy gò.
Đám người không hề chú ý đến Chu Xương cùng Chu Tam Cát nói những gì, chỉ thấy lão đoạn công gật đầu, bỗng nhiên thu hồi đèn bão, nhanh chân đi đến bên cạnh tên gầy gò, rút mạnh con dao găm bên hông gã, vung mạnh mấy nhát, cắt đứt đoạn ruột kia!
Ánh đèn tối sầm lại.
Cảnh tượng trong tán cây trong mắt mọi người trở nên đen sì một mảnh.
Đoạn ruột vẫn còn dao động giữa không trung, nhưng cuối cùng không còn bị tên gầy gò túm trong lòng bàn tay.
Đám người còn đang sững sờ, chỉ mơ hồ nghe được giọng thanh niên trầm thấp: "Gia gia, tát cho hắn tỉnh não. . ."
"Tỉnh làm sao?" Trong giọng lão giả toàn sự mờ mịt, chưa lấy lại được tinh thần.
"Đánh cho hắn mấy bạt tai."
"Đúng!"
Chu Tam Cát chợt cất cao âm điệu, một tay đỡ lấy thân thể Chu Xương, một tay khác giơ cao lên, Ba~ một bàn tay giáng vào mặt tên gầy gò, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Mả cha nhà ngươi!
Người chết các ngươi lũ chó chết thấy ít rồi hay sao? ! Còn ở đây giả vờ giả vịt!
Ta xẻng cho ngươi hai tai vểnh, để ngươi cái đồ con rùa tỉnh thần ra!"
Tên gầy gò bị Chu Tam Cát hết tát qua lại đến lung lay, ngã ngồi bệt xuống đất.
Nhưng lúc này, những âm tiết mơ hồ trong cổ họng hắn, cuối cùng cũng liên kết lại thành tiếng, thỉnh thoảng mở miệng: "Trời ơi —— ông trời ơi —— ta, ta cũng không biết làm sao vậy, chân vướng chân một cái, thuận tay túm được cái dây leo bên cạnh —— ta còn tưởng, ta tưởng là dây mây chứ ——
Ai!
Ai —— ta không thở được. . ."
"Không thở được thì về nằm trong quan tài nhà tổ tiên ngươi mà thở.
Chỗ ấy mát mẻ, ngươi tha hồ mà thở!" Chu Tam Cát lại mắng cho tên gầy gò một trận.
Những lời chửi rủa trực tiếp như vậy, ngược lại khiến cho trong bóng tối có chút sinh khí trở lại.
Đám người há hốc miệng, run rẩy tụ tập lại bên cạnh ông cháu Chu Tam Cát.
"Mau đến người, đỡ hắn lên đi!" Chu Tam Cát quát đám người.
Nhưng mấy người nhìn bộ dạng tên gầy gò đầy tay đầy mặt toàn máu, lại không ai dám đụng vào hắn.
Chu Xương thấy thế, lên tiếng, ngữ khí thâm trầm: "Hiện tại là các ngươi đưa người thân cho Chung Quỳ đại gia, các ngươi còn lề mà lề mề ở đây, là muốn làm trễ nải việc vui của Chung Quỳ đại gia sao? Thật cho rằng Chung Quỳ đại gia thiện tâm, lúc nào cũng chịu ra tay chắc? !"
Lời hắn vừa dứt, hai thanh niên vội vàng đi khiêng Hỉ kiệu tân nương tử.
Chỉ còn lại Tôn Diên Thuận một người, hắn bất đắc dĩ thở dài, đành phải đưa tay ra đỡ gã đệ tử gầy gò đang ngồi bệt dưới đất.
Người gầy kia loạng choạng đứng dậy, một mùi nước tiểu khai xộc lên từ trên người hắn.
Quần sau mông hắn, bị nước tiểu thấm ướt một mảng lớn, lúc này nước tiểu vẫn còn theo ống quần hắn không ngừng chảy xuống.
"Ta, ta nhịn cả một đường, lần này nhịn không nổi nữa..." Tên gầy gò lắp bắp nói.
Mọi người thấy hắn, đều chẳng hề lên tiếng.
Bầu không khí trầm ngưng như sắt.
Chu Tam Cát trước đó dặn dò đi dặn lại đám người, bảo bọn họ không được đi vệ sinh dọc đường, đến nỗi đánh rắm cũng phải nhịn, nhưng tên gầy gò này bị thi thể trên cây dọa cho một trận, rốt cục vẫn là sợ tè ra quần tại chỗ.
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất