Chương 200: Âm nhạc thưởng lớn, hoa rơi vào nhà nào?
Cuối cùng cũng tới thời khắc mấu chốt, bởi vì hai vị đại biểu trúng tuyển ngồi rất gần, cho nên máy quay lập tức chuyển tới, phó đài trưởng Vương Luân ngồi rất nghiêm túc, là người theo trường phái đoan trang trang nghiêm. Có điều, màn ảnh lại dành cho đám người Lâm Bắc Phàm, Bạch Thanh Tuyết nhiều hơn vì đội ngũ này mỹ nhan thịnh thế, đẹp mắt hơn nhiều so với khối thịt khô phó đài trưởng Vương Luân.
Phó đài trưởng Vương Luân chỉ là không cẩn thận bị dính vào mà thôi.
Đối mặt với máy quay, Lâm Bắc Phàm bảo trì mỉm cười, sau đó nói: “Vương phó đài trưởng, ngươi có ngồi đoan chính hơn nữa cũng vô dụng, màn ảnh vốn không dành cho ngươi. Hẳn là ngươi nên vươn mặt qua đây, nói không chừng còn có thể gia tăng tỉ lệ người xem.”
Phó đài trưởng Vương Luân: “...”
Mặt phó đài trưởng Vương Luân tái xanh: “Lâm Bắc Phàm, ngươi chỉ biết dùng miệng lưỡi sính cường, chờ chút nữa sẽ là thời điểm ngươi phải khóc!”
“Tự tin như vậy? Có nghĩa ngươi chắc chắn giải thưởng này sẽ thuộc về ngươi?”
“Đó là đương nhiên!”
Phó đài trưởng Vương tự tin mười phần nói: “Bởi vì dựa theo lệ cũ của Kim Chung, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ôm hết các giải thưởng lớn trong cùng một lĩnh vực. Chương trình truyền hình chỉ có hai giải thưởng, một giải đã trao cho các ngươi, một giải khác chỉ có thể là của ta.”
Đây đúng là lệ cũ của giải Kim Chung.
Bởi vì giải Kim Chung rất quyền uy, liên quan đến các mặt, khảo hạch đương nhiên cũng rất nghiêm.
Ban một giải thưởng cho ngươi đã có thể tính là danh xứng với thực, nhưng nếu muốn ban giải thưởng thứ hai, bọn hắn sẽ phải cân nhắc nhiều hơn, dẫn đến hệ số độ khó của việc đoạt giải tăng lên mấy lần.
Cho nên, rất khó có người có thể lĩnh hết tất cả giải thưởng trong cùng một lĩnh vực.
“Đó là bởi vì các chương trình truyền hình trước kia đều nát như thế, cho nên tặng cho ai mà không phải là tặng?” Lâm Bắc Phàm cười ha hả: “Nếu không phải 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 bị các ngươi bôi đen, chỉ sợ ngay cả tư cách được đề cử, tiết mục của các ngươi cũng không có!”
Phó đài trưởng Vương Luân: “...”
“Hừ! Chúng ta chờ xem!” Vương Luân quay đầu, không nhìn hắn nữa.
Lúc này trên đài trao giải, phó viện trưởng Vương Đức Văn cười híp mắt mở phong thư, nói: “Tiết mục giành được giải thưởng chương trình truyền hình có lực ảnh hưởng lớn nhất là —— 《 Trù Vương Tranh Bá 》!”
“Yeah!”
Toàn thể nhân viên của Tinh Quang hưng phấn, đứng lên ôm nhau, vỗ tay chúc mừng.
Làm người ta hâm mộ nhất vẫn là Lâm Bắc Phàm, bởi vì hai bên mặt trái phải của hắn đều nhận được một nụ hôn nóng bỏng, nhiều thêm hai dấu son môi.
Tương ứng với đó, mặt phó đài trưởng Vương Luân đen thui.
Mới vừa rồi hắn ta còn nói bản thân có thể lấy được giải thưởng, kết quả hiện tại hắn ta lập tức bị vả mặt, chuyện càng khiến người ta chán ghét hơn là chuyện vả mặt hơn còn ở phía sau.
Lâm Bắc Phàm vỗ bả vai hắn ta cổ vũ: “Không nên thương tâm, cũng đừng khổ sở, nghĩ thoáng một chút, ngươi thua chúng ta cũng không phải lần một lần hai, quen sẽ ổn thôi! ”
Phó đài trưởng Vương Luân: “...”
Ta quen cái đầu mẹ ngươi!
Vương Đức Văn trên bục trao giải tiếp tục nói: “《 Trù Vương Tranh Bá 》 là một chương trình truyền hình vô cùng ưu tú, có thể làm nổi bật văn hóa ẩm thực của Trung Quốc thông qua sự tranh tài trù nghệ trong và ngoài nước, còn thể hiện tinh thần không ngừng vươn lên của dân tộc chúng ta! Tiết mục này không chỉ được trong nước hoan nghênh mà còn ảnh hưởng đến nước ngoài, truyền bá văn hóa ẩm thực của chúng ta với thế giới, là một chương trình truyền hình cực kỳ có năng lượng, cho nên giải thưởng này dành cho 《 Trù Vương Tranh Bá 》 thật sự là danh xứng với thực.”
Thể hiện văn hóa ẩm thực thì đúng là có, nhưng tinh thần không ngừng vươn lên của dân tộc chúng ta…
Đương nhiên chính là bài hát 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》, ha ha!
Lâm Bắc Phàm phát hiện, hắn làm loạn một trận như vậy còn có thu hoạch ngoài ý muốn, thực sự không tệ!
“Hiện tại, mời người đại diện lên đài lãnh thưởng!”
Màn ảnh quét về phía Lâm Bắc Phàm.
Bạch Thanh Tuyết đẩy Vũ Thiên Mị: “Vừa nãy là ta lên, hiện tại đến lượt ngươi!”
Vũ Thiên Mị bước chân uyển chuyển mỉm cười lên đài lãnh thưởng, nàng cầm lấy cúp chương trình truyền hình có lực ảnh hưởng lớn nhất từ trong tay phó viện trưởng Vương Đức Văn, cười duyên nói: “Ta rất vui khi có thể lĩnh được giải thưởng này, đây là sự tán thành của mọi người đối với Tinh Quang chúng ta! Mới vừa rồi còn có người nói, một đài không cách nào ôm đồm tất cả giải thưởng trong cùng một lĩnh vực…”
Phó đài trưởng Vương Luân: “...”
Ta đã không dám có suy nghĩ gì, ngươi còn cứ phải mỉa mai ta mới chịu?
Không biết có phải trùng hợp hay không, màn ảnh chuyển về phía khó đài trưởng Vương Luân. Đối mặt với màn ảnh, phó đài trưởng Vương Luân chỉ có thể lễ phép mỉm cười, chỉ là nụ cười này cực kỳ cứng ngắc, làm khó hắn ta.
“Về sau chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng, làm ra chương trình truyền hình càng khiến cho mọi người yêu thích hơn!
Vũ Thiên Mị cầm giải thưởng hưng phấn trở về, xuyên qua từng lớp người, nàng kích động ôm lấy Bạch Thanh Tuyết: “Nữ vương đại nhân, chúng ta lại đoạt giải! Ngươi hài lòng không?”
“Hết sức hài lòng !” Bạch Thanh Tuyết vui vẻ nói, sau đó nhận lấy cúp.
Một bên khác, Vũ Thiên Mị thừa cơ kích động ôm Lâm Bắc Phàm: “Nam nhân của nữ vương, chúng ta lại đoạt giải, thật kích động!”
Lâm Bắc Phàm: “...”
Đồ tiểu yêu tinh ngươi, lại thừa cơ sàm sỡ ta!
Trao giải chương trình truyền hình xong, kế tiếp là giải thưởng âm nhạc.
Lĩnh vực âm nhạc có tổng cộng bảy giải thưởng, theo thứ tự là bài hát hay nhất của năm, lời thơ hay nhất của năm, ca khúc hay nhất, ca sĩ mới xuất sắc nhất, nhạc sĩ xuất sắc nhất, ca sĩ được yêu thích nhất và ca sĩ xuất sắc nhất.
Trong lĩnh vực giải thưởng này, cả ba ca khúc do Lâm Bắc Phàm và Dương Tửu Nhi cùng sáng tác 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》 《 Ta Tin Tưởng 》 《 Tuý Quyền 》 đều được đề cử.
Còn có “Luyến Tuyết” Lâm Bắc Phàm được đề cử toàn bộ bốn giải thưởng phía sau.
Lâm Bắc Phàm tự tin, cho dù không thể giành hết tất cả giải thưởng, nhưng ít nhất cũng có thể giành được một nửa.
Bởi vì lực ảnh hưởng của ba bài hát này thực sự quá lớn, cho đến bây giờ vẫn có người đang truyền xướng, nhiệt độ không bao giờ giảm, nếu không thể nhận giải đó mới là tấm màn đen cực đại.
Trao giải là Lưu Đại Hoan, là nhân vật cấp lão đại trong giới âm nhạc, đức cao vọng trọng, địa vị không ai có thể so sánh.
“Thực ra lần này là ta chủ động yêu cầu xuất hiện, bởi vì ta muốn biết rõ tổ hợp Luyến Tuyết Ái Tửu trong truyền thuyết rốt cuộc là ai, vì sao bọn họ có thể sáng tác ra nhiều ca khúc truyền xướng kinh điển như vậy.”
Đứng trên đài lãnh thưởng, Lưu Đại Hoan có chút thất vọng nói: “Nhưng đáng tiếc, nghe nói tổ hợp này không tới, để ta đi một chuyến vô ích! Có điều, ta vẫn hy vọng bọn hắn có thể cầm được càng nhiều giải thưởng, bởi vì giới âm nhạc Trung Quốc chúng ta rất cần những gương mặt mới như bọn hắn tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, thôi động âm nhạc của chúng ta tiếp tục đi tới!”
Đám người có chút chấn kinh.
Lễ trao giải còn chưa bắt đầu, khách mời trao giải đã biểu hiện ra thái độ như vậy, có thể thấy rõ hắn ta rất xem trọng tổ hợp Luyến Tuyết Ái Tửu, tràn đầy tha thiết hy vọng.
Có rất nhiều ca sĩ ẩn ẩn không phục, không phải chỉ là sáng tác vài bài ca truyền xướng thôi sao?
Có gì đặc biệt hơn người?
Là ca sĩ kiểu gì cũng sẽ có lúc cảm hứng sáng tác bị khô kiệt, sớm muộn gì cũng phải lâm vào tình trạng này thôi!
Nhưng mà, chỉ sợ phải làm bọn hắn thất vọng, bởi vì Lâm Bắc Phàm lưng mang văn hóa của một thế giới khác, trong đầu có hơn mấy trăm ngàn ca khúc kinh điển, muốn để cảm hứng sáng tác của hắn khô kiệt khó càng thêm khó!
“Một lát nữa ai sẽ lên lãnh thưởng?” Lâm Bắc Phàm bỗng hỏi.
Hai nàng nhìn nhau, miệng đồng thanh nói: “Đương nhiên là ngươi!”