Chương 205: Âm nhạc đại mãn quán ngoài ý muốn!
Cuối cùng trái tim đang nhấc lên tới cổ họng của mọi người cũng rơi xuống. Thật sự sợ hắn tìm đường chết giống Tiền Thế Phi, vậy lễ trao giải này còn tổ chức được nữa không?
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Còn có, vừa rồi ta từng hứa, nếu ta có thể nhận được giải thưởng thứ sáu, ta sẽ quyên một ức cho quỹ ngân sách âm nhạc mới của Lưu Đại Hoan. Bây giờ ta làm được rồi, cảm giác như ông trời đang giúp ta. Lâm Bắc Phàm ta xông pha giang hồ cọi trọng nhất là chữ tín, nói quyên một ức là quyên một ức, vì vậy đợi lát nữa ta sẽ chuyển tiền vào quỹ ngân sách âm nhạc mới của Lưu Đại Hoan, cổ vũ càng nhiều người trẻ tuổi tiếp tục phấn đấu vì ước mơ âm nhạc!”
Đây mới là phần phát biểu cảm tưởng nhận giải bình thường, tràn đầy năng lượng, còn có một tia hơi thở thổ hào.
“Bốp bốp bốp bốp bốp…”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Không phải ai cũng có thể thuận miệng liền quyên một ức, nhưng Lâm Bắc Phàm có thể, bởi vì người này tiêu tiền bất chấp, muốn đọc tiểu thuyết liền đầu tư 2000 vạn cho một trang web phá sản, mỗi tháng chuẩn bị quỹ đọc 2000 vạn, đủ biết gia hỏa này hào khí đến mức nào.
Lưu Đại Hoan chân thành nói: “Ta đại diện cho quỹ ngân sách âm nhạc mới Trung Quốc cảm ơn ngươi!”
“Không cần cảm ơn, cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Lâm Bắc Phàm thuận miệng nói.
Lưu Đại Hoan: “…”
Sao gia hỏa này thuận miệng nói một câu cũng có thể tức chết người?
Hai tay ôm đầy sáu chiếc cúp, mỗi tay ba cái, đã không còn chỗ trống nữa. Cộng thêm chiếc cúp thứ bảy không có khả năng rơi vào nhà hắn, Lâm Bắc Phàm quyết định đi xuống.
“Chờ chút, ngươi muốn chạy đi đâu? Không kiên trì đến vị trí cuối cùng sao?” Lưu đại sư nói.
“Không cần kiên trì nữa, đã giành được sáu giải thưởng rồi, tuy không thuộc về ta, nhưng ta đã rất thỏa mãn, cảm thấy cuộc đời cũng viên mãn. Hơn nữa số sáu rất may mắn, lục lục đại thuận, ta không hy vọng xa vời có thêm cái thứ bảy, để lại ngụm canh cho người khác uống đi.” Lâm Bắc Phàm hào phóng nói.
Lưu Đại Hoan: “…”
Khán giả: “…”
Trong mắt hắn, giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất là ngụm canh?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã quay về khu vực chỗ ngồi của mình, lúc đi đến chỗ đám người trong đài truyền hình Tinh Quang, hắn còn chia cho mỗi người một cúp, để tất cả mọi người dính hỉ khí.
Trong đó, công thần lớn nhất Dương Tửu Nhi cầm hai chiếc cúp trong tay.
“Đây là phần thưởng của ngươi, hài lòng không?”
Dương Tửu Nhi lập tức trả lại cúp, vô cùng mong đợi nói: “Có thể đổi hai cúp này thành hai thùng rượu không? Ta muốn hai thùng rượu do ngươi đích thân khai quang!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lúc này, trên màn hình lớn lại phát ra bảng danh sách và VCR của những người được đề cử cho giải ca sĩ xuất sắc nhất năm nay, trong đó có hai ca sĩ lâu năm, một người từng nhận được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất, người còn lại là Tiểu Thiên Hậu mới quật khởi gần đây, giọng ca rất cao minh.
Luyến Tuyết Ái Tửu cũng lại được đề cử một lần nữa.
Bởi vì, giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất không chỉ cân nhắc tới năng lực ca hát của ca sĩ, còn cân nhắc đến khả năng tuyên truyền và sức ảnh hưởng các tác phẩm do ca sĩ đó hát, về phương diện này, Luyến Tuyết Ái Tửu không hề thua kém ai, vì vậy hai người lại lần nữa được đề cử.
Thế nhưng, Lâm Bắc Phàm đoán xác suất nhận giải là 0.
Bởi vì, như trước đó Phó đài trưởng Vương Luân đã nói, chưa từng có ai có thể lấy được tất cả các giải thưởng lớn. Bởi vì mỗi lần lấy thêm một giải thưởng ban giám khảo sẽ phải cân nhắc thêm một tầng nữa, độ khó được nâng lên, vì vậy không ai có thể hoàn thành việc như thế.
Nhất là những giải thưởng lớn như âm nhạc, muốn nhận được toàn bộ khó càng thêm khó, từ xưa đến nay chưa có ai thực hiện được.
Lâm Bắc Phàm cũng không hy vọng xa vời, sáu cái đã đủ hài lòng rồi.
Làm người thật sự không thể quá tham lam, phải để lại một ngụm canh cho người khác uống, vậy người khác mới nhớ đến ngươi.
Tràn ngập oán niệm nhớ đến ngươi…
Cuối cùng đã đến thời khắc mấu chốt, mọi người nín thở, không khí trong hiện trường cứng đờ.
Lưu Đại Hoan mở phong thư ra, trịnh trọng trang nghiêm nói: “Người nhận được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất của năm nay là… Người đoạt được giải thưởng này thật nằm ngoài dự liệu của ta, sáng tạo ra một kỳ tích không thể nào, bởi vì người nhận được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất năm nay là Luyến Tuyết Ái Tửu!”
“Ồn ào!” Hiện trường xôn xao.
Thật sự là kết quả ngoài ý muốn!
Ngay cả hai vị lão ca sĩ thỏa thuê mãn nguyện, chuẩn bị sẵn sàng đứng lên nhận giải, cũng bị hiện thực ép xuống.
Vẻ mặt ngơ ngác không tin nổi!
Lâm Bắc Phàm cũng ngơ ngác.
Theo lý mà nói đây là chuyện không thể nào, bởi vì lúc trước hắn đã nhận được rất rất nhiều giải thưởng, ban tổ chức không thể không cân nhắc đến điểm này, từ đó quyết định trao giải thưởng này cho người khác.
Thật ra, lúc ấy ban tổ chức cũng rất khó khăn, bây giờ bọn họ chỉ có thể cười khổ.
Các giải thưởng trước, ba giải thưởng gồm có giải sáng tác xuất sắc nhất, giải lời bài hát hay nhất, giải giai điệu vàng xuất sắc nhất chỉ có thể trao cho 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》, nếu giao cho ca khúc bọn họ sẽ bị gắn mác mua giải.
Giải thưởng nhạc sĩ xuất sắc nhất cũng chỉ có thể trao cho Luyến Tuyết Ái Tửu, bởi vì tuy bọn họ xuất đạo muộn, sáng tác ít ca khúc, nhưng không ca khúc nào không phải kinh điển, nếu có nhiều ca khúc kinh điển như vậy còn không nhận được giải nhạc sĩ xuất sắc nhất, đó mới là kỳ lạ.
Lại khỏi phải nói đến giải người mới xuất sắc nhất, trong số người mới có ai hơn được Luyến Tuyết Ái Tửu?
Vì vậy, giải duy nhất bọn họ có thể thay đổi là giải ca sĩ được yêu thích nhất và giải ca sĩ xuất sắc nhất.
Là thế hệ nhạc sĩ lão làng, bọn họ rất khó chịu khi nhìn thấy nền âm nhạc Trung Quốc tàn lụi suy yếu. Từ lúc bước vào kỷ nguyên mới, không biết đã bao lâu rồi chưa từng xuất hiện nhạc sĩ đầy triển vọng và âm nhạc sôi nổi như thế.
Luyến Tuyết Ái Tửu hoành không xuất thế, truyền ra bốn ca khúc kinh điển, khiến bọn họ nhìn thấy hy vọng.
Vì vậy bọn họ hy vọng có thể tiếp thêm động lực cho những người trẻ như vậy, càng hy vọng cho bọn họ thêm chút quyền lực và địa vị, như vậy bọn họ mới có chỗ đặt chân trong nền âm nhạc Trung Quốc, tạo ra tiếng nói của riêng mình.
Địa vị của một nhạc sĩ hoặc ca sĩ, ngoại trừ âm nhạc được hoan nghênh, vậy chỉ còn lại giải thưởng trên người.
Trong đó giải thưởng có trọng lượng nhất là giải ca sĩ được yêu thích nhất và giải ca sĩ xuất sắc nhất. Cân nhắc đến thông lệ trước đó của Kim Chung, bọn họ không thể trao tất cả giải thưởng cho một người, vì vậy chỉ có thể chọn một trong hai hạng mục này.
Bởi vì Luyến Tuyết Ái Tửu chưa từng lộ mặt, chưa từng phát hành album và concert, càng chưa từng tổ chức họp mặt fan hâm mộ, có được hoan nghênh hay không còn đợi bàn bạc, vì vậy không trao giải ca sĩ được yêu thích nhất cũng có lý.
Vì vậy chỉ còn lại giải ca sĩ xuất sắc nhất thôi.
Kết quả ai ngờ cái hố to Tiền Thế Phi này lại dám mắng bọn họ trước mặt mọi người, vì vậy trời xui đất khiến đã biến thành cục diện này.
“Ngươi còn ngồi ở đó làm gì, nhanh lên đây nhận giải!” Lưu Đại Hoan nâng cúp lớn tiếng nói.
“À… Được.” Lâm Bắc Phàm sững sờ, sau đó chạy chậm lên đó.
Trong ánh mắt hâm mộ đố kỵ oán hận của mọi người, nhận lấy giải thưởng đại diện cho ca sĩ xuất sắc nhất, cũng chính là giải thưởng chứng minh cho Thiên Vương vinh dự.
“Ta không còn gì để nói, bởi vì điều nên nói vừa rồi ta đã nói hết, nên cảm ơn vừa rồi ta cũng đã cảm ơn, thiên ngôn vạn ngữ đều không đủ để bày tỏ tâm trạng kích động trong lòng ta, vì vậy ta quyết định lại quyên một ức cho quỹ ngân sách âm nhạc mới Trung Hoa, để càng nhiều người trẻ tuổi thực hiện ước mơ âm nhạc của mình!” Lâm Bắc Phàm nói lời kinh người.