Chương 8: Mỹ nữ tổng tài bá khí vênh váo!
Thoạt nhìn song phương đánh nhau tới mức mắt mũi sưng bầm, vô cùng thê thảm, nhưng thực tế đây đều chỉ là vết thương ngoài da, thương thế không nặng bao nhiêu. Cho nên sau khi bọn hắn tiến hành trị liệu và băng bó đơn giản ở bệnh viện liền phải trở về cục cảnh sát tiến hành điều tra.
Chân tướng của trận đánh nhau này rõ như ban ngày, nhóm học sinh mặc y phục Taekwondo hận Lâm Bắc Phàm, bởi vì hắn đã trở thành lão công của nữ thần, cho nên bọn họ bày mưu vây đánh Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm tiến hành phòng vệ chính đáng, cuối cùng song phương đều bị thương, hình thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Nhưng vấn đề là nhóm thanh niên này có ý định đả thương người, tình tiết tương đối ác liệt, cho nên sở cảnh sát một lần nữa quy trách nhiệm lên người bọn chúng.
Xử phạt có thể mạnh tay hoặc nhẹ tay đều được, nhưng vì song phương đều là học sinh, thân phận tương đối đặc thù, vì nghĩ đến tiền đồ bọn họ, hơn nữa trường học cũng có ý hòa giải, sở cảnh sát chỉ tiến hành phạt hành chính đối với những học sinh này gồm 15 ngày tạm giam, xử phạt 2000 tệ, hơn nữa còn phải thanh toán tất cả phí tổn chữa bệnh của Lâm Bắc Phàm.
Ban đầu, sự việc nên kết thúc như vậy, thế nhưng thê tử trên danh nghĩa của Lâm Bắc Phàm là Bạch Thanh Tuyết bỗng nhiên vội vã dẫn theo một đám người tiến vào cục cảnh sát. Lúc nhìn thấy tình trạng Lâm Bắc Phàm, nàng lập tức bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Nhanh chóng chạy lại, hai tay Bạch Thanh Tuyết run rẩy ôm lấy khuôn mặt “mắt mũi bầm dập”, giống như nâng không khí, tựa hồ rất sợ bản thân nặng tay một chút sẽ khiến hắn bị đau, đau lòng nói: “Tiểu Phàm, sao ngươi lại bị thương thành thế này? Có đau không?”
“Hít…..” Lâm Bắc Phàm giả vờ đau đến mức hít sâu một hơi.
Bạch Thanh Tuyết càng thêm đau lòng.
“Ngay cả ta còn không nỡ đánh ngươi, thế mà có người lại dám đánh ngươi thành như vậy? Ta tuyệt đối không tha thứ!” Bạch Thanh Tuyết cắn răng nghiến lợi nói: “Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai làm? Ai đã làm ra chuyện này? Ta nhất định sẽ rút gân lột da hắn ta, ngũ mã phanh thây, chặt hết tứ chi!”
Giờ khắc này, khí tràng của nữ giám đốc bá đạo Bạch Thanh Tuyết đập vào mặt, giống như bạo quân giáng lâm, trấn áp tới mọi người nói không ra hơi. Nhất là đám học sinh kia đều chưa từng thấy uy hiếp dũng mãnh như vậy, bị dọa sợ choáng váng.
Lâm Bắc Phàm vẫn yên lặng, ngồi một bên quan sát đám học sinh mặc đồng phục Taekwondo kia.
Bạch Thanh Tuyết lập tức phất tay: “A Bưu, A Uy, các người lên cho ta! Ta muốn bọn hắn biết chữ chết viết như nào! Dám động vào người của ta!”
Một đám bảo tiêu sau lưng Bạch Thanh Tuyết lập tức tiến lên, đánh nhau mới là sở trưởng của bọn hắn, bọn họ hung thần ác sát khiến đám học sinh kia sợ đến mức sắp tè ra quần, tụ chung một chỗ như đám thỏ con bị hoảng sợ.
Người chung quanh giật nảy mình, cảnh sát lập tức xông lên chặn lại.
“Bạch tổng, xin ngươi bình tĩnh một chút! Nơi này là cục cảnh sát, ngươi vận dụng hình phạt riêng sẽ khiến chúng ta rất khó giải quyết !”
“Đây là hành động trái pháp luật, hy vọng ngươi và người của ngươi có thể tỉnh táo, bảo trì kiềm chế!”
...
Nữ cảnh sát trưởng anh dũng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Bạch tổng, hy vọng ngươi có thể kiềm chế một lần, chúng ta rất hiểu tâm tình hiện tại của ngươi. Nhưng chúng ta đã xử phạt bọn họ, hy vọng ngươi có thể tôn trọng quyết định của chúng ta!”
“Vậy thì tốt, ngươi nói cho ta biết bọn họ đã bị xử phạt như thế nào? Là chung thân hay là tử hình?”
Đám người kia nghe được, mồ hôi đổ như thác, chỉ là một trận ẩu đả bình thường mà thôi, hai bên chỉ bị thương ngoài da, không cần phải phạt đến trình độ này.
Vì thế, cảnh sát lại tuyên bố quyết định xử phạt một lần nữa.
“Hành vi vô cùng ác liệt và nghiêm trọng như vậy, lại chỉ xử phạt hành chính?” Bạch Thanh Tuyết tức giận đến bộ ngực no đủ phập phồng: “Vị cảnh quan này, ngươi cảm thấy ta là người dễ bị ức hiếp, hay cảm thấy nam nhân của ta không quyền không thế, dễ bị bắt nạt?”
“Cái này… tất cả biện pháp chúng ta sử dụng đều phù hợp với quy định của pháp luật!” Cảnh sát kia nhất thời bị chấn động đến nói không ra lời, không khỏi đưa mắt nhìn về phía nam tử trung niên đeo kính đứng đằng xa.
Người kia đẩy mắt kính, đứng dậy, mỉm cười nói: “Chào Bạch tổng, ta là Triệu Thanh Sơn, chủ nhiệm phòng giáo vụ của đại học Giang Nam. Liên quan đến quyết định xử phạt này, thực ra đây cũng là hy vọng của trường chúng ta, dù sao bọn họ cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện, lần này lại là lần đầu vi phạm, cho nên chúng ta hy vọng ngươi có thể cho bọn họ một cơ hội để sửa đổi, làm lại cuộc đời. Nếu tăng mức độ phạm tội thì nghiêm trọng quá, tiền đồ của những học sinh này đều sẽ bị hủy. Hơn nữa, xử phạt này chỉ mới là một phần, trở lại trường học, chúng ta sẽ còn xử phạt bọn hắn.”
“Tiền đồ của bọn hắn có liên quan gì với ta? Ta chỉ biết rõ lão công ta thiếu chút nữa bị bọn chúng đánh chết, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, chẳng lẽ ta không nên tống bọn hắn vào tù sao? Trường học lại chỉ định xử phạt? Dạng người như thế sao không trực tiếp đuổi học? Nói! Có phải ngươi đã có giao dịch gì với mấy phần tử phạm pháp kia không? Ta cảm thấy nên để đài truyền hình của ta đưa tin cẩn thận.”
Chủ nhiệm Triệu bị chấn động đến nói không ra lời.
Nghĩ không tới vị Bạch tổng này lại hung hãn như vậy, ai đến cũng cắn, hơn nữa còn không thèm nói lý, biểu hiện ra tính công kích cực lớn.
Chuyện càng khiến mọi người nhức đầu là đối phương không chỉ nắm quyền thế to lớn, còn nắm giữ lực lượng truyền thông, nếu để nàng truyền tin này ra, cho dù là cục cảnh sát hay là trường học đều không thể gánh trách nhiệm.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm lại thấy rất cảm động.
“Được rồi, cứ làm như thế đi, dù sao ta cũng không tổn hại gì, chuyện này coi như xong đi!” Lâm Bắc Phàm nói ra.
“Ngươi đã bị đánh đến đổ máu còn nói không chịu thiệt?” Bạch Thanh Tuyết gần như muốn nhảy lên.
Mấy học sinh mặc đồng phục Taekwondo nghe mà lệ rơi đầy mặt, nội tâm muốn lớn tiếng la lên, đây đều là giả, là giả đó, không phải thật! Vốn không người nào có thể đánh được hắn dù chỉ một cái, mọi thứ đều là chính hắn làm ra!
Đây đều là máu trên người chúng ta, chúng ta vô tội!
Nhưng bọn chúng có giải thích vô số lần cũng chẳng có ai tin.
“Ta cảm thấy vẫn nên nhốt bọn hắn hai tuần lễ là được, dù sao tất cả mọi người cũng còn trẻ, vẫn là học sinh, tiền đồ tươi đẹp, nếu định tội bọn hắn, tiền đồ của bọn hắn sẽ bị hủy.”
Chủ nhiệm Triệu và đám cảnh sát mỉm cười nói: “Vẫn là Lâm đồng học hiểu rõ đại nghĩa!”
Lâm Bắc Phàm cũng cười mỉm: “Dù sao thì nếu nhốt bọn hắn mấy năm, ta biết tìm ai báo thù đây?”
Chủ nhiệm Triệu và cảnh sát: “...”
Đám học sinh kia bị dọa đến mặt tái xanh!
Mới không tới vài phút đã đánh chúng ta tới tổn thương khắp người, cơ thể biến dạng, nếu sau này còn gặp lại, vậy chúng ta còn có thể sống sao?
Vừa nghĩ tới mấy năm tương lai không biết phải vượt qua thế nào, bọn họ chỉ cảm thấy cuộc đời tối tăm không ánh mặt trời, trái tim tan nát.
Đây mới là một kẻ độc ác!
Hơn nữa còn là kẻ độc ác siêu cấp!
“Lâm… Lâm đồng học… đừng xúc động, có chuyện nói gì từ từ nói rõ ràng, trường học nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!” Chủ nhiệm Triệu đổ mồ hôi hột.
“Xin Lâm đồng học bình tĩnh, xã hội hiện tại là xã hội pháp trị, không nên hành động theo cảm tính!” Đám cảnh sát cũng rất khẩn trương.
Nụ cười của Lâm Bắc Phàm vẫn như cũ: “Ta rất bình tĩnh, không nhìn thấy ta còn nhớ tình nghĩa bạn bè mà xin tha thay bọn hắn sao? Mọi người xem, bọn hắn đã đánh ta thành thế này, ta còn lấy ơn báo oán, chẳng lẽ vậy vẫn chưa đủ sao?”
Đám người: “...”
Ta tin ngươi mới lạ!
Mấy học sinh bỗng quỳ xuống, gào khóc.
“Đồng chí cảnh sát, xin hãy phạt chúng ta đi, xin hãy nhốt chúng ta mấy năm, ta không muốn gặp lại hắn!”
“Sai, chúng ta thật sự sai rồi! Chúng ta nhận tội! Chúng ta nhận tội!”
“Xin hãy nhốt chúng ta thật xa, ta muốn rời khỏi đại học Giang Nam, ta muốn rời khỏi Giang Bắc, cả đời không muốn trở về!”
“Hãy phán thời hạn 10 năm tù đi! Lúc nào hắn quên ta, lúc đó hãy thả ta ra!”
“Ta rất nhớ nhà! Ta rất muốn khóc! Mẹ ơi…”
...
Đám người: “...”
Ngươi dọa đám nhỏ sợ đến vỡ mật, đều muốn ở tù để trốn tránh.
Bạch Thanh Tuyết xích lại gần Lâm Bắc Phàm, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu nam nhân của ta, biểu hiện của chàng mới vừa rồi thật xấu!”
Lâm Bắc Phàm liếc nàng, không buồn nói chuyện.
“Chỉ có điều ta rất thích sự xấu xa của chàng, tựa như tên khốn nạn!” Bạch Thanh Tuyết đỏ mặt, mị nhãn lan tràn: “Lúc nào chàng mới có thể giở trò xấu với ta một lần?”
Lâm Bắc Phàm “...”
Vậy mà hắn lại bị mỹ nữ tổng tài đùa giỡn?
Cuối cùng, cảnh sát không thay đổi hình phạt, đám học sinh kia nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, mặt âm hiểm, dưới sự kích động, bọn họ đẩy ngã chủ nhiệm Triệu, còn đánh cảnh sát mấy đấm.
Rõ ràng bọn họ không phục phán quyết mà đánh cảnh sát, không tội cũng thành có tội.
Cảnh sát và chủ nhiệm Triệu đều giận tới đen mặt, chúng ta có ý tốt giúp các ngươi, các ngươi lại đánh chúng ta, quả thực là lòng lang dạ sói, bạch nhãn lang, nếu không nhốt các người thêm vài ngày thật sự có lỗi với gương mặt của ta.
Thế là hình phạt được thay đổi, đám học sinh đó kích động khóc ròng ròng, cảm giác một lần nữa được sống lại.
Tuy rằng cục diện sau cùng vượt qua tưởng tượng, nhưng trong lòng cảnh sát và chủ nhiệm Triệu, cho dù là Bạch Thanh Tuyết hay là Lâm Bắc Phàm, trọng điểm là Lâm Bắc Phàm, đều được đánh dấu là hạng người không thể trêu chọc.
“Cảm ơn Lâm tiên sinh và Bạch tổng đã thông cảm, chúng ta cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ phát sinh nữa!”
Đồng thời, chủ nhiệm Triệu quyết định từ nay về sau, hắn ta nhất định phải chỉnh đốn đám học sinh cẩn thận, ngăn chặn loại hành vi này phát sinh lần nữa, trọng điểm bảo vệ Lâm Bắc Phàm. Nếu để hắn chịu ủy khuất, trường học thật sự không chịu nổi.
“Ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận thái độ của các người, nhưng ta không tin các ngươi có thể làm được. A Bưu, A Uy, từ nay về sau hai người phụ trách an toàn tánh mạng của Tiểu Phàm, hắn đi đến đâu các người phải theo tới chỗ đó.”
“Vâng, Bạch tổng!” A Bưu, A Uy bước tới, lặng lẽ đứng sau lưng Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt.