Cố Tiểu Tây

Chương 168

Cố Duệ Hoài còn chưa hiểu những lời này là có ý gì, mấy người Cố Tiểu Tây đã ra khỏi phòng bệnh.

“Cái gì gọi là có Tiểu Tĩnh ở đây, bọn họ sẽ không cần lo nữa? Đây là ý gì?” Cố Duệ Hoài lộ vẻ buồn bực, một lúc lâu sau mới hiểu ra, giọng nói có chút kích động: “Sao thằng ba không trở lại?”

Không nhắc đến Cố Duệ Hoài đang ở bên này vò đầu bứt tai phiền não vô cùng, bên kia Lâm Cẩm Thư đang dẫn đầu, Cố Tiểu Tây và Cố Đình Hoài chậm rãi bước đi, bầu không khí giữa ba người vô cùng lúng túng.

Ba người đi ra ngoài trung tâm y tế, Lâm Cẩm Thư vài lần mở miệng muốn nói mấy lời quan tâm, nhưng nhìn khuôn mặt Cố Tiểu Tây rất giống mình nhưng lại không có chút thân thiện nào, khiến bà ta chỉ cảm thấy cổ họng khó chịu như bị nhét bông gòn.

Cố Đình Hoài cụp mắt, cũng không nhìn Lâm Cẩm Thư, không biết đang suy nghĩ gì.

Cố Tiểu Tây nhìn anh cả, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bà Lâm, Điền Tĩnh đâu? Chính là người phụ nữ chăm sóc cho anh hai khi hai người tới đấy.”

Từ trước đến nay Điền Tĩnh luôn trục lợi, khó khăn lắm mới có điều kiện với tới bí thư công xã, mà cô ta có thể bỏ qua cơ hội này?

Lâm Cẩm Thư nghe thấy xưng hô của Cố Tiểu Tây thì hơi khựng lại, đáy mắt hiện lên một tia đau thương. Bà Lâm, quả nhiên mỗi một chữ đều như con dao nhỏ đâm ở trên lồng ngực bà ta.

Đương nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, bà ta cũng không mặt mũi nào để bắt Cố Tiểu Tây gọi bà ta một tiếng mẹ. Dù sao từ khi sinh cô ra, bà ta cũng không chăm lo gì cho cô, thậm chí không đút được cho cô mấy ngụm sữa, đúng là không có đủ tư cách để làm mẹ.

Lâm Cẩm Thư thu lại cảm xúc, điều chỉnh lại suy nghĩ, hỏi: “Điền Tĩnh kia với Duệ Hoài là…”

Nghĩ đến vẻ ân cần của Điền Tĩnh đối với bà ta và ông Tần, Lâm Cẩm Thư nhíu mày.

Tuy rằng ngày thường có không ít người tới cửa nhờ vả ông Tần, bà ta cũng đã quen với loại người xu nịnh này, nhưng nghĩ đến một người như vậy sau này sẽ lấy con trai mình, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái ở trong lòng.

Làm mẹ, luôn hy vọng con trai có thể lấy được một người vợ tốt, không cần xinh đẹp, ít nhất nhân phẩm phải chính trực.

Trong mắt bà ta, cô gái Điền Tĩnh này quá mưu mô, không có xứng đôi với con thứ hai đơn thuần của bà ta.

Cố Tiểu Tây cười cười, giọng điệu tùy ý nói: “Không có quan hệ gì.” Sau lại bổ sung một câu: “Cha cô ta là Điền Đại Hữu, nhưng tuổi cô ta xấp xỉ tuổi tôi, nên chắc bà chưa từng gặp.”

Một câu nói bình thường này, lại làm cho cánh môi Lâm Cẩm Thư run rẩy.

Đúng vậy, ngay cả con gái ruột của mình mà bà ta cũng không nhớ rõ, huống chi là con gái của người khác.

Lâm Cẩm Thư thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn về phía Cố Đình Hoài, giọng nói dịu dàng: “Cô gái nhà họ Điền tính tình khôn khéo, không phải là người Duệ Hoài có thể khống chế. Đình Hoài, con là anh cả, nên nói chuyện lại với thằng bé, biết không?”

Bà ta nhìn kỹ đứa con trai lớn ở trước mắt, đứa con đầu lòng của mình, trong lòng cũng tràn đầy chua xót.

Trong mấy đứa nhỏ, chỉ có đứa này là thân với bà ta nhất.

Bà ta còn nhớ rõ ngày đi trời mưa tầm tã, Cố Đình Hoài khó khăn lắm mới với tới bắp đùi bà ta mà ôm chặt, khóc lóc không cho bà ta đi, nhưng bà ta đã không chịu nổi cuộc sống nông thôn bữa đói bữa no, hơn nữa nhà mẹ đẻ suy bại, mấy em trai tuổi còn nhỏ, gào khóc đòi ăn. Người có xuất thân từ địa chủ như bọn họ, cuộc sống sau này biết sống như thế nào?

Bà ta là chị cả, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của nhà mẹ đẻ.

Mà gánh nặng này, cũng không phải một câu “Anh yêu em” mà Cố Chí Phượng nói là có thể gánh vác nổi, bọn họ đã không còn là cậu chủ cô chủ năm đó, cuộc sống cần có cơm áo gạo tiền, cầm kỳ thư họa ở thuở thiếu thời cũng không giúp ăn no được.

Cố Đình Hoài nghe Lâm Cẩm Thư ân cần dặn dò, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn bà ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất