Cố Tiểu Tây

Chương 187

Hạ Lam Chương im lặng, anh ấy ngồi một lúc rồi nói: "Tôi phải về rồi, hôm nay cảm ơn cô đã chiêu đãi, tay nghề của cô thật sự rất tốt, sau này anh trai của Thiếu Đường cưới được cô đúng là hưởng phúc."

Cố Tiểu Tây cong khóe môi: "Vậy tôi sẽ không tiễn anh nữa."

Hạ Lam Chương khẽ gật đầu, đi ra ngoài lên xe đạp rời đi.

Cố Tiểu Tây rửa sạch nồi niêu bát đĩa, sau đó ôm Yến Thiếu Đường đến chỗ chăn nuôi. Khi thấy cô bé có hơi buồn ngủ thì cô nói qua một tiếng với Vương Bồi Sinh sau đó đặt cô gái nhỏ lên trên giường ở văn phòng rồi đắp chăn cho Thiếu Đường, đợi cô bé ngủ rồi mới ra ngoài làm việc.

Để hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, Cố Tiểu Tây không hề phân tâm, đẩy nhanh tiến độ.

Một nơi khác, Hạ Lam Chương đang đạp xe về nhà, khi chuẩn bị đến công xã Hoàng Oanh thì đột nhiên bị gọi lại.

"Đồng chí! Đồng chí, anh chờ một chút!" Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên.

Hạ Lam Chương thắc mắc quay đầu lại thì nhìn thấy trước mắt có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với đôi mắt hạnh má đào, anh ấy thấy hơi lạ bèn hỏi: "Cô đang gọi tôi à? Chúng ta có quen không?"

Điền Tĩnh đánh giá Hạ Lam Chương một chút, lại nhìn chiếc xe đạp anh ấy đi một chút, sau khi chắc chắn đó là chiếc xe cô ta vừa nhìn thấy trong sân nhà Cố Tiểu Tây, mới nở nụ cười nói:"Đồng chí, tôi là hàng xóm của Tiểu Tây, tôi là Điền Tĩnh, tôi vừa nhìn thấy chiếc xe đạp của anh, anh đang... Về nhà sao?"

Ngay khi nghe thấy cái tên "Cố Tiểu Tây", Hạ Lan Chương bèn buông lỏng cảnh giác.

Anh ấy mỉm cười trả lời Điền Tĩnh: "Đúng vậy, tôi đang về nhà, đồng chí Điền đang đến công xã à?"

Điền Tĩnh khẽ gật đầu, tò mò nói: "Anh là ai? Vì sao lại đi tìm Tiểu Tây?"

Hạ Lam Chương mấp máy môi, nói: "Tôi là bạn của đồng chí Cố, Hạ Lam Chương."

Hạ Lam Chương?

Điền Tĩnh lẳng lặng lẩm bẩm ở trong lòng một lần, hồi tưởng lại nhân vật trong cốt truyện một lượt, nhưng không có người như vậy, cô ta lập tức thả lỏng, miễn là không phải là nhân vật trong tiểu thuyết là được.

Nhưng mà nhìn chiếc áo khoác quân đội, giày da, xe đạp của Hạ Lam Chương, cùng với khuôn mặt tuấn tú xuất chúng kia của anh ấy, trong lòng cô ta vẫn thấy ghen ghét không chịu được. Cô ta thật sự không biết Cố Tiểu Tây có cái gì tốt mà có thể quen biết loại đàn ông chất lượng tốt này.

Người này tốt hơn Trần Nguyệt Thăng không chỉ một chút, nhìn khí chất này, hẳn là gia cảnh cũng không tầm thường.

Nếu như cô ta có thể...

Điền Tĩnh thu hồi tâm trí, dịu dàng cười nhìn về phía Hạ Lam Chương: “Có phải anh thích Tiểu Tây hay không?"

Cô ta am hiểu sâu sắc cách pha trà xanh, đương nhiên biết nên nói lời gì với đàn ông thì có thể nhanh chóng đánh vỡ phòng tuyến của người đó để kết giao bạn bè.

Hạ Lam Chương thích Cố Tiểu Tây, cô ta không cần dùng mắt nhìn, chỉ nghe giọng nói của anh ấy cũng hiểu. Lúc anh ấy nói mình là "Bạn" của Tiểu Tây thì không giấu nổi sự khó chịu, muốn coi người ta là đối tượng nhưng lại không có lập trường này.

Cô ta vốn cho là mình phá vỡ lớp cửa sổ giấy này thì anh ấy sẽ nhân cơ hội nghe ngóng một chút về chuyện của Cố Tiểu Tây qua cô ta. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng Hạ Lam Chương lại cau mày nghiêm túc nói: "Đồng chí Điền, sau này đồng chí đừng nói như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt. đến đồng chí Cố."

Cô đã là người có vị hôn phu, anh ấy có thích cũng vô dụng, lại còn gây ra gánh nặng cho đối phương.

Nghe anh ấy nói vậy, Điền Tĩnh sững sờ tại chỗ, cô ta không biết nên phản ứng như thế nào cả.

Hạ Lam Chương lại nói: "Trong nhà tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây."

Nói xong, anh ấy cũng không đợi Điền Tĩnh nói chuyện, mà lên xe đạp nhanh như chớp chạy đi xa.

Điền Tĩnh nhìn bóng lưng Hạ Lam Chương đi xa, sắc mặt tức giận đến xanh mét, cô ta hung hăng dậm chân, thầm mắng trong lòng: Đồ thần kinh, bảo sao lại thích một người điên như Cố Tiểu Tây!

Sau khi bị ăn quả đắng ở chỗ Hạ Lam Chương, sắc mặt Điền Tĩnh có chút không tốt.

Cô ta ôm rổ, một đường đi thẳng đến chợ đen ở công xã Hoàng Oanh, đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Duệ Hoài ở một góc không dễ thấy, trong tay anh ta cầm một túi lương thực, đang ngồi xổm ở trong gió lạnh, nhìn vô cùng tồi tàn.

Điền Tĩnh nhíu mày đến gần Cố Duệ Hoài, tức giận nói: "Anh chạy xa như vậy, cho dù thực sự có người muốn mua lương thực thì cũng bị người khác cướp mối mất rồi, anh cứ như vậy thì làm ăn kiểu gì?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất