Cố Tiểu Tây

Chương 201

“Được rồi, giúp một tay đu, nâng cối xay gió này vào trong nhà Tiểu Cố.” Vương Phúc cũng không có quá tò mò, chuyện của người trẻ tuổi ông ta cũng lười quan tâm, kêu gọi Trần Nguyệt Thăng hỗ trợ mang cối đá vào sân của nhà họ Cố.

Cố Tiểu Tây quan sát cái cối đá một lượt, trong lòng hài lòng, cười nói: “Bí thư chi bộ, thật sự cảm ơn ông.”

Vương Phúc xua tay, móc tẩu thuốc ra hút hai hơi, cười nói: “Khách sáo cái gì chứ? Cứ giúp đội vẽ tranh tường ở chỗ chăn nuôi cho đẹp là tốt hơn bất cứ thứ gì rồi!”

Trần Nguyệt Thăng ở bên cạnh nhìn, có chút ngạc nhiên.

Mặc dù anh ta biết Cố Tiểu Tây đã thay đổi, nhưng không ngờ hôm nay ngay cả bí thư chi bộ lộ vẻ mặt tươi cười chào đón với cô, có thể thấy thanh danh của cô thật sự rất tốt, không còn là người con gái ế chồng như trước đây nữa.

Bỗng chốc, tâm trạng Trần Nguyệt Thăng lại có chút phức tạp.

Cố Tiểu Tây gật đầu nói: “Bí thư chi bộ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ vẽ tranh tường cho tốt, vài ngày nữa là có thể hoàn thành. Ông xem, cái cối đá này bao nhiêu tiền?”

Vương Phúc lắc đầu: “Cần tiền gì, cô chuyển cho góa phụ Lý một trăm công điểm là coi như xong.”

Cối đá cũng không phải vật gì đáng giá, chỉ là hơi mơi mất công, đại đội bọn họ có thợ đá, ngược lại không thiếu cái này. Cối đá của nhà Lý Siêu Anh cũng để không ở đó, chẳng thà đổi thành công điểm thực tế, người ở quê không thịnh hành việc dùng tiền đổi đồ vật.

Nghe vậy, Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc, nói đi nói lại, vụ mua bán này xem như cô kiếm lời.

Cô nghiêm túc nói: “Cảm ơn bí thư chi bộ.” Nói xong, lại nói với hai cậu nhóc hỗ trợ khiêng cối đá tới: “Cũng cảm ơn hai đứa giúp chị đưa cối đá tới, vất vả rồi.”

Cậu nhóc trẻ tuổi vốn còn buồn bực, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây mỉm cười nói cảm ơn, tai cũng đỏ bừng.

Trần Nguyệt Thăng ở bên cạnh nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì không đúng lúc.

Bí thư chi bộ cười ha hả, lại đặt tẩu thuốc bên hông, hai tay chắp sau lưng, hơi có chút thần bí nói: “Được rồi, thu dọn rồi đi ghi công điểm. Hôm nay có việc vui, lát nữa còn phải tuyên bố.”

“Việc vui?” Đuôi chân mày của Cố Tiểu Tây hơi nhếch, thấy không hiểu lắm.

Cô cũng không nhớ vào ngày hôm nay ở kiếp trước có chuyện vui gì, dù sao đợi thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong thôn bắt đầu dự tính lương thực, phát hiện công điểm và thu hoạch lương thực mãi mà không có khớp, cán bộ của đại đội sầu đến bạc đầu, công xã còn triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Đáng tiếc, mọi thứ đều vô ích.

Năm nay chính là một năm đói kém, tuy rằng không có đói đến chết người, nhưng cũng hết sức đau khổ. Khi đó gần như người người đều ăn cơm không đủ no, có không ít người chịu không nổi, nhao nhao rời xa xứ, đến nơi khác cắm rễ mưu sinh.

Chuyện vui, cô thật sự không biết là có chuyện gì vui.

Vương Phúc dẫn người tới nhanh, mà đi cũng nhanh.

Cố Tiểu Tây không có ý định để ý đến Trần Nguyệt Thăng, xoay người trở về nhà, chuẩn bị gọi cả nhà đi ghi công điểm.

Trần Nguyệt Thăng cũng không muốn cứ như vậy rời đi, hỏi: “Cô không tò mò trong đội có chuyện vui gì sao?”

Cố Tiểu Tây bình tĩnh liếc mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng một cái: “Nếu anh có ý đồ với tôi thì tôi khuyên anh tỉnh lại đi. Ngay từ đầu chúng ta đã không có hợp, đừng mơ mộng hão huyền, rồi tự dưng khiến người ta ghê tởm.”

Nghe vậy, mặt Trần Nguyệt Thăng tối sầm lại.

Anh ta nhíu mày nói: “Tôi không nghĩ như vậy.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ồ, tốt nhất là vậy.”

Cô nói xong, không quay đầu lại mà đi vào nhà.

Trần Nguyệt Thăng mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi trong chốc lát, cho đến khi tiếng chuông ghi công vang lên mới rời khỏi sân nhà họ Cố, mà Điền Tĩnh, sớm đã mất tăm mất tích ở đâu không biết.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất