Cố Tiểu Tây

Chương 559

Buổi họp chợ lớn là cái gì?

Thật ra chính là trên một khu đất bằng phẳng trên núi, người dân trong vòng mười dặm tám thôn quanh đây chọn đòn gánh, cõng cái gùi đến "Bán hàng". Nói là bán nhưng thật ra là trao đổi, không liên quan đến tiền bạc, chỉ cần cảm thấy hợp lý là có thể giao dịch.

Mà mọi người họp chợ trên núi phần lớn đều bán các sản phẩm địa phương, còn các sản phẩm công nghiệp thì đều rất khan hiếm, nếu không thì sẽ bị coi là "Cái đuôi của chủ nghĩa tư bản".

Mỗi khi có một cuộc họp chợ lớn trên núi, người đến rộn ràng, đông nghìn nghịt.

Đương nhiên, một cảnh tượng hoành tráng như vậy không phải lúc nào cũng gặp phải, chỉ lúc Tết đến xuân về mới có. Người dân nông thôn lấy những thứ dư thừa ở nhà để đổi lấy một số nhu yếu phẩm cho năm mới, như dầu, muối, tương và giấm, vân vân.

Cách đây một thời gian, công xã cũng tiến hành hội nghị, nhưng hoàn toàn khác với cuộc họp chợ lớn trên núi, nó càng giống một loại tập tục hơn.

Cố Tiểu Tây cầm giấy khen đi về nhà, vẻ mặt cô có một chút hoảng hốt, sắp đến lúc họp chợ rồi.

Trong trí nhớ, cha cô không chờ được lần họp chợ này.

Khi đó, bởi vì mua đôi giày bốn đồng mà trong nhà không đủ chi tiêu. Cô lại suốt ngày la hét muốn ăn lương thực tinh nên cha không có cách nào khác, mới chạy đến chợ đen công xã bán lá 粽叶, sau đó bị đội dân binh tóm được, từ đó không trở về nữa.

Cha ngồi tù, trong nhà vừa đói vừa rét, đâu còn suy nghĩ đến buổi họp chợ nữa?

Trong không khí lạnh lẽo thấu xương của trời đông, Cố Tiểu Tây hít nhẹ một hơi, sau đó cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.

Cô đẩy nhanh tốc độ trở về nhà, khi vén rèm lên, một luồng nhiệt tỏa ra, mùi thơm của cơm và thịt trong phòng đan xen, chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi cũng khiến người ta thèm ăn. Cô cong mắt cười, sau khi vào cửa thì hơi có vẻ đắc ý giơ giấy khen trong tay ra.

Đôi mắt kiêu ngạo lóe lên, cô mỉm cười nói: “Cả nhà nhìn này, xã viên ưu tú Cố Tiểu Tây, mau khen em đi!"

Cố Đình Hoài bước nhanh về phía trước, cầm lấy giấy khen cẩn thận xem xét, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, anh ấy nói: "Bé thật lợi hại, đợi ngày mai anh đi đưa cơm cho cha sẽ cầm đi cho ông ấy xem, nhất định ông ấy sẽ mừng cho em!"

Cố Tiểu Tây đi đến bên bếp lò nói: "Ngày mai hẳn là cha cũng xuất viện về nhà rồi. Hôm nay Cố Gia kết hôn, ông ấy và anh ba tham gia hôn lễ của người ta. Em trở về gấp quá nên cũng không biết thế nào, không biết có bị người ta làm khó dễ không nữa."

Bí đao hầm xương sườn đã được múc ra, nồi cũng được rửa sạch sẽ.

Cố Tiểu Tây xào thịt vụn, lại thêm các loại gia vị chao, xì dầu, muối, đường, sau khi dậy mùi thì bỏ đậu hũ vào.

Đậu hũ Ma Bà đủ cả sắc hương vị, bởi vì nấu lâu nên nước sốt hơi sệt, trộn vào cơm ăn rất ngon.

"Hôm nay Cố Gia kết hôn rồi à?" Cố Đình Hoài sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Bọn họ quanh năm sống trong đại đội, tình cảm với bác cả và hai người cô trong thành phố cũng không sâu, với người anh em họ như Cố Gia lại càng bình thường. Tuy nói kết hôn là chuyện lớn, nhưng còn chưa tới phiên mấy người bọn họ để bụng.

Sau khi Cố Tiểu Tây nấu xong đậu hũ Ma Bà, lại thuận tay làm thêm món cơm chiên cà chua. Đây là món Yến Thiếu Đường thích ăn nhất, cô gái nhỏ không thể ăn món tê cay như đậu hũ Ma Bà được, còn cà chua trứng gà lại phù hợp hơn nhiều.

Cô gọi mấy người tới: "Được rồi, chúng ta ăn thôi."

Vừa mới nói xong, mọi người đều ngồi vào bàn, mỗi người được xới một bát cơm đầy.

Trong thời thế bây giờ, một bàn đồ ăn như thế này tuyệt đối xem như đãi ngộ mà chỉ ăn tết mới có.

Cố Tiểu Tây nhai cơm nói: "Đúng rồi anh cả, sắp có buổi họp chợ rồi, chỉ trong mấy ngày nay thôi, anh chú ý chút, đến lúc đó chúng ta đi họp chợ đổi vài thứ về để ăn Tết."
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất