Cố Tiểu Tây

Chương 764

Cô vừa rời đi, Tống Kim An đã mặt xám mày tro nhìn Thạch Bác, cúi thấp đầu trở về khuôn viên.

Thạch Bác lắc đầu, tên ngốc, một người phụ nữ nông thôn có gì tốt, nếu ngày mai có thể lấy được Bạch Thải Vi, vậy sau này cái gì cũng không thiếu, cho dù ở khu vực kinh thành thì cũng có thể xông pha thật sự.

Cố Tiểu Tây không về nhà nghỉ mà ngồi xe bus đi dạo phố, chuẩn bị mua chút món ăn đặc sản địa phương về.

Cô vừa đi dạo đã đến trưa, túi lớn túi nhỏ trở về nhà nghỉ, bỏ thứ có thể vào không gian Tu Di.

Cơm tối vẫn là bánh bao thịt, ăn xong còn thuận tay lấy ra mấy quả vải tráng miệng, ăn xong thì nằm ở trên giường, uể oải nhắm mắt suy nghĩ, nghĩ đến tiệc rượu ngày mai trà trộn vào, phải làm sao thần không biết quỷ không hay tới gần đám người Tống Lâm.

Suy nghĩ chuyện bữa tiệc ngày mai xong, lại không khỏi nghĩ tới tin tức hôm nay gửi đi, không biết có đến tay Yến Thiếu Ngu không.

Cố Tiểu Tây thở dài một tiếng, chỉ mong anh có thể nhanh chóng trả lời cô.

Quân khu thứ tám.

“Yến Thiếu Ngu, thư của anh.” Đồng chí đưa thư trong quân đội đứng ở cửa ký túc xá, thăm dò bên trong một lát.

Yến Thiếu Ngu còn chưa phản ứng, Mạnh Hổ đã xoay người nhảy từ trên giường xuống như con cá chép, mở to mắt nhìn đồng chí đưa thư ở cửa nói: “Thư của Thiếu Ngu? Có của tôi không? Mạnh Hổ thì sao, có không?”

Đồng chí đưa thư cúi đầu nhìn một lát rồi lắc đầu nói: “Mạnh Hổ? Không có.”

Dáng vẻ Mạnh Hổ sống không còn gì luyến tiếc, ngã thẳng xuống giường, ôm ngực thở dài than ngắn: “Trời ạ, rốt cuộc tôi có phải con ruột không? Đến quân đội lâu như vậy, một bức thư cũng không viết cho tôi.”

Khóe miệng Hạ Lam Chương giật một cái, nhấc chân bước tới mép giường: “Được rồi, đừng đùa dai nữa.”

Mạnh Hổ nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt nhiều chuyện tò mò nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Ha ha, Thiếu Ngu Thiếu Ngu, mai xem thử là thư của ai, là cha mẹ cậu hay chị em gái? Hay là anh trai em trai cậu thì sao?”

Anh ta đến quân khu lâu như vậy, cũng chưa từng nói nhiều mấy câu với Yến Thiếu Ngu, người này rất thần bí, khỏi nói người bên ngoài, ngay cả những người bạn cùng phòng như họ cũng không hiểu rõ anh, trong quân đội luôn một mình hành hiệp.

Nhưng tính cách của anh cứ luôn khiêm tốn, bản lĩnh lại cao, toàn bộ binh đoàn mới quân khu thứ tám, ai không biết vua tân binh tiên phong Yến Thiếu Ngu? Ngay cả ký túc xá bọn họ cũng nổi tiếng theo, đến nhà nào cũng đều chỉ trỏ.

Hạ Lam Chương nắm quyền đặt lên miệng: “Khụ khụ.”

Mạnh Hổ bĩu môi: “Mọi người đều là bạn cùng phòng, trong lúc nghỉ ngơi hỏi tí mà thôi, có gì đặc biệt hơn người.”

Yến Thiếu Ngu đứng dậy đi tới cửa cầm lấy bức thư, nhìn chữ viết trên bìa, trên gương mặt xưa nay lạnh lùng không bị ràng buộc giống như núi băng tan rã, đôi môi mỏng khẽ cong lên trong chớp mắt rồi biến mất.

Ánh mắt Mạnh Hổ sắc bén, lúc này anh ta mới vỡ lẽ: “Ồ, có phải tôi nhìn lầm không? Vừa nãy có phải Thiếu Ngu mới cười không?”

Hạ Lam Chương ngừng lại một lát, ánh mắt cũng nhìn về phía phong thư trên tay Yến Thiếu Ngu, trong lòng anh ấy hơi giật thót, trực giác nói cho anh ấy biết phong thư này là của Cố Tiểu Tây, nhưng nghĩ tới bức thư cũng không phải cho anh ấy, cảm xúc cuồn cuộn của anh ấy giống như bị tạt một gáo nước lạnh.

Yến Thiếu Ngu giống như phát hiện được điều gì, ngoái nhìn Hạ Lam Chương một cái.

Anh nheo đôi mắt hoa đào như gỗ mun lại, nhếch môi nói: “Thư của vợ.”

Nói xong, anh cũng không nán lại lâu mà cầm thư rời khỏi ký túc xá, cũng không muốn chia sẻ với mọi người.

Mạnh Hổ giật mình sửng sốt, bỗng nhiên nhảy xuống khỏi giường: “Vợ? Yến Thiếu Ngu còn có vợ? Trời ơi, tính cách như cậu ta cũng có thể tìm được vợ? Chắc chắn là trong nhà sắp xếp, tuyệt đối không phải nói với mình.”

Hạ Lam Chương cười gượng, không trả lời, nhưng bàn tay buông xuống bên người lại nắm chặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất