Cố Tiểu Tây

Chương 945

Cố Tiểu Tây liếc Mạnh Hổ đang suy nghĩ bậy bạ: "Mở mắt ra!"

Mạnh Hổ sửng sốt, giọng nói của Hoàng tiên cô này trong trẻo như tiếng suối chảy trong núi mà bọn họ thường nghe vậy, nghe rất hay. Anh ta cẩn thận hí một bên mắt, hình ảnh đống lửa đập ngay vào mắt.

Đống lửa ban đầu bị dập tắt bây đang cháy hừng hực, chiếu sáng không gian xung quanh, Mạnh Hổ ngơ ngác mở to mắt nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang đứng cạnh đống lửa bỏ thêm củi vào.

Bốn phía im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, còn hai tiểu đội giặc nước M thì không thấy bóng dáng, giống như bọn họ đã biến mất trong không khí vậy. Mạnh Hổ nuốt nước miếng cáI ực rồi rụt cổ lại.

Anh ta ngồi thẳng lưng, mãi đến lúc đôi mắt thích ứng với ánh sáng Mạnh Hổ mới nhìn rõ bóng dáng thon gọn bên kia đống lửa.

Gương mặt của Hoàng tiên cô rất xinh đẹp, khác hoàn toàn với khuôn mặt hung ác được miêu tả trong truyền thuyết. Nhưng gương mặt đẹp như tranh vẽ, làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng của cô lại giống như lời đồn về việc một số yêu quái sau khi đắc đạo sẽ biết được cách biến hoá, cho nên Mạnh Hổ nhất thời không dám lên tiếng.

Có điều, sau một hồi quan sát, Mạnh Hổ lại cảm thấy Hoàng tiên cô trông rất quen.

Cố Tiểu Tây không thèm để ý tới ánh nhìn của Mạnh Hổ, dù sao anh ta cũng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa hồi phục tinh thần cũng bình thường thôi. Cô cũng không gấp, chờ anh ta bình tĩnh lại rồi mới mở miệng hỏi: "Đồng chí Mạnh Hổ, Yến Thiếu Ngu đang ở đâu thế?"

"Thiếu Ngu? Trung đội trưởng?" Mạnh Hổ trợn mắt, đầu óc xoay chuyển rồi bất ngờ kêu lên: "Đồng chí Cố?"

Nãy giờ trong tiềm thức anh ta vẫn nghĩ người này là yêu quái chứ không phải con người, hiện tại vừa nghe cô nhắc đến Yến Thiếu Ngu, Mạnh Hổ mới tập trung tinh thần quan sát và nhận ra người trước mặt không phải yêu quái trên núi trong lời đồn. Đây rõ ràng là vợ của trung đội trưởng Yến Thiếu Ngu của bọn họ mà!

Mạnh Hổ vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng tinh thần, cả người xụi lơ như một đống thịt nhão, đôi mắt ngấn lệ.

Anh ta phấn khởi nhìn Cố Tiểu Tây, cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc: "Đồng chí Cố, bỗng dưng sao cô lại tới mỏm núi Lăng Xuyên thế?"

Cố Tiểu Tây nhíu mày, cô không trả lời vấn đề của Mạnh Hổ mà hỏi ngược lại: "Trung đội trưởng? Trung đội trưởng của trung đội 168 sao?"

Mạnh Hổ giật mình, trên mặt anh ta lộ rõ biểu cảm sao cô biết được.

Cố Tiểu Tây thở ra một hơi rồi tiến lên cởi trói cho Vương Hâm, người đang nằm hôn mê bên cạnh Mạnh Hổ: "Lại đây ăn một ít đi."

"Ăn... ăn cái gì?" Vừa nghe cô nói vậy, nước miếng trong miệng Mạnh Hổ túa ra.

Từ khi tới mỏm núi Lăng Xuyên, cả trung đội 168 bọn họ chưa từng được ăn no. Bình thường họ bắt được cái gì thì ăn cái đó, vì sợ bị đám giặc tây phát hiện tung tích nên không dám đốt lửa nướng, chỉ có thể lột da ăn sống. Bây giờ nhớ lại mùi vị của những miếng thịt sống đó da đầu anh ta vẫn tê dại.

Mạnh Hổ liếc nhìn Vương Hâm đang nằm dưới đất rồi cố gắng đứng dậy, bước tới ngồi xuống kế bên chiếc chân giò xông khói.

Cố Tiểu Tây đưa đồ hộp đã hâm nóng tới, thuận tay đưa thêm cho anh ta mấy viên thuốc hạ sốt: "Anh bị thương nên uống vài viên thuốc trước đề phòng nhiễm trùng đi, đợI anh ăn xong tôi sẽ xử lý miệng vết thương giúp anh."

Hốc mắt Mạnh Hổ ngấn lệ, vẻ mặt cảm động, anh ta cảm thấy Cố Tiểu Tây đang đứng bên cạnh đống lửa giống hệt như tiên nữ vậy.

Trong tình huống khó khăn hiện tại, cô vừa cho anh ta thức ăn vừa cho thuốc, cho dù là lựa ở quân khu anh ta cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy. Bụng Mạnh Hổ đói cồn cào, ruột và dạ dày giống như bị trộn lẫn vào nhau khiến anh ta đau tới nỗi toàn thân run rẩy.

Đây không phải là thịt bò đóng hộp của bọn giặc tây hay sao? Mạnh Hổ hít mũi, ngửi mùi thơm của đồ hộp, nước miếng trong miệng túa ra ngày càng nhiều, sau đó anh ta lại nhìn về phía túi thức ăn dự trữ và vũ khí của bọn giặc tây nằm rải rác bên cạnh đống lửa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất