Chương 2
Tôi về nhà chưa được bao lâu thì Quý Hinh cũng trở về.
Tôi đang bận rộn trong bếp để thái nguyên liệu cho bữa trưa.
Quý Hinh ôm tôi từ phía sau.
Cảm giác ấm áp khiến cơ thể tôi cứng lại, con dao trong tay cũng vô thức cứa vào da thịt.
"Sao lại bất cẩn thế?"
Quý Hinh cau mày, nhưng vẫn quay vào phòng, lấy băng cá nhân ra dán cho tôi.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn mớ rau dính máu, thở dài.
Rồi cô ấy đề nghị:
"Xem ra hôm nay không được ăn cơm nhà rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Tôi khẽ gật đầu.
Nói thật, mấy năm nay dù Quý Hinh có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vẫn sẵn lòng về nhà khi có thời gian, là vì tôi nấu ăn ngon.
Ít nhất là hợp khẩu vị của cô ấy.
Quý Hinh cầm lấy thực đơn, nhìn những món tôi đã chọn mà nhíu mày một lần nữa:
"Anh ăn nhạt nhẽo thế này sao?"
Tôi chỉ gọi hai món, một là trứng hấp, kèm theo ghi chú ít muối.
Món còn lại là rau cải chần.
Sáng nay bác sĩ vừa dặn tôi phải kiêng cay, kiêng dầu mỡ.
Mặc dù điều này không thể giúp bệnh tình của tôi thuyên giảm, nhưng nó có thể giúp dạ dày của tôi được thoải mái hơn trong những ngày còn lại.
Quý Hinh véo vào cánh tay gầy gò của tôi, nghi ngờ hỏi:
"Bình thường đồ ăn ở nhà đều rất ngon, sao anh vẫn gầy như vậy?"
"Anh nên ăn nhiều hơn, kẻo người ngoài lại nghĩ là tôi bắt nạt anh ở nhà."
"Với lại, tôi trả tiền, anh không cần tiết kiệm cho tôi đâu."
Nói rồi, cô ấy lại gọi thêm vài món cá, thịt khác.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Quý Hinh đã gắp lia lịa vào bát tôi.
Mùi dầu mỡ xộc thẳng vào mũi khiến tôi muốn nôn nao.
Nhưng tôi vẫn cố kìm nén cơn buồn nôn, ăn hết sạch đồ ăn trong bát.
Nếu tôi từ chối, Quý Hinh có lẽ sẽ lại nổi giận.
Tôi ăn xong miếng cuối cùng trong bát, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm đặt đũa xuống.
"Không ăn thêm chút nào nữa à?"
Tôi lắc đầu: "Tôi no rồi."
Quý Hinh cũng đặt đũa xuống.
Cô ấy lái xe đưa tôi về nhà.
Trước khi tôi xuống xe, Quý Hinh đột nhiên lên tiếng:
"Ngày mai tôi có việc phải đi công tác ở thành phố Lâm Hải, anh... có muốn thứ gì không?"
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy:
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Quý Hinh nhìn thẳng về phía trước:
"Không có gì, chỉ là tôi nghĩ chúng ta đã kết hôn năm năm rồi, hình như tôi chưa từng tặng anh món quà nào cả."
Tôi âm thầm cười khổ.
Đúng vậy, kết hôn năm năm, cô ấy hầu như chưa từng về nhà vào những ngày lễ, nói chi đến chuyện quà cáp.
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi trầm giọng nói:
"Vậy thì, mang về cho tôi một con ốc xà cừ ở bãi biển đi."
Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy biển, mẹ tôi cũng vậy.
Chúng tôi chỉ mới thấy trên tivi, biển có bãi cát, trên bãi cát có ốc xà cừ.
Tôi rất muốn đưa mẹ đi xem biển một lần, tiếc là bà đã qua đời nửa năm trước.
Còn tôi, chắc cũng không sống quá nửa năm.
Tôi không dám hy vọng mình có thể nhìn thấy bãi cát, nhưng ít nhất, tôi phải mang một con ốc xà cừ đến mộ mẹ để bà nhìn thấy.
Quý Hinh quay đầu lại nhìn tôi:
"Chỉ đơn giản vậy thôi à?"
Tôi khẽ "ừm" một tiếng, không yêu cầu gì thêm.
...
Sau khi đưa tôi về, Quý Hinh lái xe đi thẳng đến công ty.
Tôi ở nhà dọn dẹp hành lý cho cô ấy đi công tác ngày mai.
Đột nhiên, trên WeChat hiện lên một tin nhắn xác thực kết bạn.
Chỉ có bốn chữ ngắn gọn:
"Tôi là Tề Án."
Tôi không biết anh ta là ai, nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện của anh ta, tôi chợt hiểu ra.
Thì ra anh ta chính là người đi cùng Quý Hinh hôm nay.
Thậm chí ngay cả tên cũng tương tự với người đó.
Người đó tên là Kỳ Diễm, là một nam sinh thể thao nổi tiếng nhất trường cấp ba của chúng tôi, cũng là bạch nguyệt quang của Quý Hinh thời trung học.
Kỳ Diễm vừa cao vừa đẹp trai, cư xử lễ phép, thành tích học tập cũng xuất sắc.
Rất nhiều người trong trường thích anh ta.
Ban đầu, ngay cả tôi cũng có chút ngưỡng mộ anh ta.
Hoàn cảnh gia đình anh ta không tốt, lại thêm tính cách bướng bỉnh, sĩ diện, không chịu nhận sự giúp đỡ của mấy cô tiểu thư trong trường.
Vì vậy anh ta trở thành đối thủ cạnh tranh học bổng với tôi suốt nhiều năm.
Năm đó, chính sách của trường thay đổi, suất học bổng từ ba suất rút xuống còn một.
Và tôi đã giành chiến thắng trước Kỳ Diễm với cách biệt một điểm, nhận được học bổng.
Sau đó, thầy cô đã tìm gặp riêng tôi, giải thích hoàn cảnh gia đình của Kỳ Diễm, hy vọng tôi có thể nhường lại học bổng cho anh ta.
Nhưng lúc đó mẹ tôi cũng được chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi vốn đã là một gia đình đơn thân, lúc này hoàn cảnh của tôi so với Kỳ Diễm chỉ có thể nói là "bão chồng bão".
Tôi nghĩ Kỳ Diễm sẽ không sao, dù sao cũng có rất nhiều bạn học giàu có trong trường muốn giúp đỡ anh ta.
Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn nghe được tin Kỳ Diễm bị bọn chủ nợ đánh gãy xương cẳng chân phải nhập viện.
Lúc đó là thời điểm quan trọng để chuẩn bị lên lớp mười hai. Xương cẳng chân bị gãy đồng nghĩa với việc anh ta không thể thi tốt môn thể thao được nữa.
Nhưng may mắn là thành tích văn hóa của anh ta rất tốt, chỉ cần dựa vào đó cũng đủ để anh ta đỗ vào một trường đại học trọng điểm.
Tất cả các giáo viên và học sinh đều quan tâm và an ủi anh ta.
Không ai để ý, tôi lại bị cuốn vào một cuộc bắt nạt học đường.
Quý Hinh là người công khai theo đuổi Kỳ Diễm. Cô ấy là tiểu thư nhà họ Quý, tình yêu của cô ấy cũng rất thẳng thắn.
Sau khi biết chuyện vì tôi không chịu nhường suất học bổng, mới dẫn đến kết cục bi thảm, cô ấy bắt đầu công khai và ngấm ngầm gây khó dễ cho tôi.
Ban đầu là ném sách vở của tôi đi, tạt nước vào người tôi...
Sau đó, cô ấy còn ép tôi quỳ trong nhà vệ sinh uống nước bẩn, ăn rác rưởi do người khác ăn thừa trong thùng rác.
Dạ dày của tôi có lẽ đã bị tổn thương nặng từ lúc đó.
Tôi cũng đã từng cố gắng cầu cứu. Nhưng tôi không có thân phận, không có gia thế. Đối mặt với nhà đầu tư lớn nhất của trường, các giáo viên vẫn chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Tôi thậm chí còn cầu xin sự giúp đỡ của Kỳ Diễm.
Tôi cầu xin anh ta giúp tôi, chỉ cần nói vài lời với Quý Hinh, bảo cô ấy đừng gây khó dễ cho tôi nữa cũng được.
Nhưng anh ta chỉ nói một cách thờ ơ:
"Tiểu thư Quý sao, xin lỗi, tôi và cô ấy không quen không biết."
Nhưng tôi rõ ràng tận mắt nhìn thấy trên đường đi học về, anh ta đi lại bất tiện, là Quý Hinh đã gọi tài xế đưa anh ta về nhà.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng cho đến khi thi tốt nghiệp.
Điểm số đương nhiên không được như mong đợi, nhưng may mắn là vẫn có vài trường đại học trọng điểm để tôi chọn.