Lại một ngày mới, Lâm Tử Hàn sau khi tặng hoa hồng, trở về làm việc. Mang theo thùng nước tới phòng photocopy, ở bên trong, một cô gái trẻ tuổi đang dùng máy photo, lo lắng đến đầu đổ đầy mồ hôi.
"Mới tới à?" Lâm Tử Hàn cười nói.
Cô gái trẻ nhìn cô mắt hàm chưa những giọt lệ, gật đầu:
"Không biết xảy ra chuyện gì, máy đột nhiên không hoạt động".
"Do các tông thôi".
Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn về phía cô, nói:
"Chị biết sao? Giúp em xem nó một chút có được không?"Lâm Tử Hàn nhìn cô gái thương cảm, lau khô những giọt nước trên tay rồi đi tới:
"Chị chưa sửa bao giờ, chị có thể giúp em nhìn qua thôi".
"Cảm ơn chị" Cô gái trẻ cảm kích nói, tránh qua một chỗ cho cô kiểm tra.
Lâm Tử hàn xác thực không hiểu nhiều về thứ này, đưa tay qua mấy lần, lại không biết hạ xuống đâu, chỉ có thể liều mình túm lấy một góc giấy A4 kéo ra ngoài.
Động cơ đã hỏng, trang giấy không ra, một góc giấy lộ ra cũng bị cô xé nát, cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách khác, chuẩn bị mở nắp ra theo khe hở máy.
"Các người đang làm cái gì đó?" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm, tay Lâm Tử Hàn run lên, toàn bộ chiếc nắp đều bị cô nắm lấy, rơi xuống sàn nhà.
Hai cô gái cùng quay người lại nhìn thấy Duẫn Ngọc Hân đứng ở phía cửa, vẻ mặt giận dữ.
"Giám đốc Duẫn" Cô gái run rẩy mà gọi.
"Bảo cô in một chút giấy tờ, nửa ngày mà không trở lại". Cô ta trách cứ, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Tử Hàn, sau đó chuyển xuống chiếc nắp của máy photo nằm dưới đất.
Lâm Tử Hàn rùng mình một chút, sợ hãi nhìn chằm chằm cô ta.
"Đây là cô làm đúng không?" Duẫn Ngọc Hân chỉ vào nắp máy photo trên mặt đất.
"Xin lỗi, tôi không cố ý". Lâm Tử Hàn dè dặt nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Duẫn Ngọc Hân cười lạnh, mắng:
"Mặc kệ là không cố ý, dù sao là cô phá vỡ nó. Tiền bồi thường tôi sẽ nói với bộ phận kế toán khấu trừ vào tiền lương của cô".
"Không!" Lâm Tử Hàn la hét, nếu như khấu trừ tiền lương, phải khấu trừ bao nhiêu tiền đây, không khấu trừ hết tiền lương của cô mới là lạ.
"Phá hoại tài sản của công ty, chẳng lẽ không cần khấu trừ sao?""Có chuyện gì vậy?" Mới vừa vào, Từ Nhạc Phong nhìn hai người đang ủ rũ trong phòng, nhìn vào nắp máy photo nát vụn, lập tức hiểu chuyện gì đang sảy ra. Mỉm cười nói:
"Ngọc Hân, công ty này không phải có tiền sửa chữa hàng tháng sao, gọi nhân viên bảo trì của công ty tới đây sửa lại không được sao? Cần gì phải nổi giận?"Duẫn Ngọc Hân trừng mắt một cái, nghĩ thầm không có việc gì anh nhiều lời làm chi.
"Được rồi, tức giận dễ tạo ra nếp nhăn, rất nhanh phải làm cô dâu mới rồi đó". Từ Nhạc Phong ha hả cười, giục cô ra khỏi phòng photocopy, khi ra khỏi phòng không quên quay lại trừng mắt Lâm Tử Hàn đang mỉm cười nhẹ nhàng.
Lâm Tử Hàn vội cúi đầu, tránh cái nhìn của anh, lúc nãy may mà có anh, nếu không không biết sau này kết thúc việc này như thế nào, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm kích.
Nhắc tới hôn lễ, sắc mặt Duẫn Ngọc Hân cuối cùng cũng hòa hoãn, cũng không định lại gây khó dễ cho Lâm Tử Hàn.