Chương 937
Một lát sau, tay cô đột nhiên ngừng lại.
Diệp Sâm mở mắt ra thì thấy Nam Tầm nhìn chằm chằm vàođiện thoại trong tay.
Anh biết cô nhìn thấy cái gì, buổi sáng hôm nay Cố Nam Thành đi cùng Trần Do Mỹ đến bệnh viện phụ sản bị truyền thông chụp được, thậm chí gã còn chính miệng thừa nhận mình và Trần Do Mỹ sắp kết hôn.
Việc này đang rất hot trên Weibo.
Nam Tầm đã thấy được tấm ảnh Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đi ra từ bệnh viện, hai người tay nắm tay, hành động trông rất thân mật.
“Lạnh.” Diệp Sâm rụt chân lại, thấp giọng nỉ non.
Nam Tầm tỉnh táo lại nên thu túi chườm đá lại, cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Diệp Sâm lại mở hai mắt, ánh mắt rất sâu thẳm.
Qua chừng một giờ Nam Tầm bị tiếng đánh nhau truyền đến từ bên ngoài làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy xuống giường rồi khẽ mở cánh cửa ra.
Tình huống bên ngoài làm Nam Tầm cau mày.
Người đuổi giết Diệp Sâm đã tìm tới nơi này rồi?
Không thể không thừa nhận võ nghệ Diệp Sâm rất lợi hại, cho dù bị thương mà vẫn đối phó được với mấy người đàn ông kia, Nam Tầm thấy vậy cũng không nhúng tay.
Nhưng khi người đàn ông cuối cùng ngã xuống, một người trong đó lại móc ra một khẩu súng từ thắt lưng.
“Cẩn thận.” Nam Tầm biến sắc, không kịp nghĩ nhiều đã lập tức nhào về hướng Diệp Sâm.
“Phanh” một tiếng vang lên, viên đạn bắn xẹt qua đỉnh đầu Nam Tầm, hai người ngã xuống mặt đất.
Đối mặt nguy hiểm thì ai cũng có phản ứng bản năng, Nam Tầm không rảnh suy tư mà lập tức tìm kiếm vật che chở, lúc này một bàn tay to ghì lấy eo cô rồi mang theo cô lăn đến bên sô pha.
“Phanh phanh phanh…”
Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng đều đánh hụt.
Bóng dáng Diệp Sâm chợt lóe rồi đập mấy cái ly thủy tinh vào người nổ súng, lại có vài âm thanh nặng nề vang lên, sau đó tiếng thuỷ tinh vỡ truyền đến, mảnh vụn bay vụt ra khắp nơi.
Diệp Sâm không chút do dự ôm Nam Tầm vào lòng để bảo vệ, mảnh nhỏ bay ra đâm vào lưng anh.
Nam Tầm nghe thấy tiếng kêu r3n khe khẽ, tiếp theo là một giọng nói tức giận truyền đến: “Hết đạn rồi, rút thôi!”
Mấy người đàn ông đều bị thương, phát hiện không bắn trúng được Diệp Sâm nên không dám ham chiến, rất nhanh họ đã chạy trốn mất tăm.
“Em không sao chứ?” Diệp Sâm buông Nam Tầm ra, lo lắng nhìn cô.
Lúc này trong lòng Diệp Sâm đặc biệt kích động, vào thời khắc nguy hiểm vừa rồi cô lại không chút do dự nhào về hướng anh.
Nam Tầm lắc đầu rồi nhìn lên ngực hắn: “Anh lo cho bản thân trước đi!”
Băng gạc trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chứng minh vết thương trên vai anh đã bị xé rách.
Nam Tầm dời mắt khỏi ngực anh, nhấc đôi tay lên vặn người anh lại thì thấy sau lưng anh có vài chỗ đang đổ máu, có vài mảnh thuỷ tinh hơi lớn còn cắm lên trên đó, nhưng đều là vết thương da thịt thôi.
“Con mẹ nó rốt cuộc anh trêu chọc người nào vậy?” Nam Tầm đẩy Diệp Sâm ra rồi đứng lên, sắc mặt âm trầm trừng anh: “Tôi không nên cứu anh.”