Biên soạn: Đức Uy - truyen360.com
----
Đừng nói là 5 người kia, ngay cả Tư Dạ Hàn đứng sau lưng cách đó không xa cũng lộ ra thần sắc sợ sệt, tựa hồ là hoàn toàn không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Hứa Dịch vuốt vuốt cái trán, khóc không ra nước mắt...
Quả nhiên tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để suy đoán ý tưởng của Oản Oản tiểu thư.
Bên kia, nghe được câu trả lời của Diệp Oản Oản, 5 tên hộ vệ mặt đầy mộng bức.
Bọn họ nghĩ đến vô số loại nguyên nhân, cũng không nghĩ tới lại có thể sẽ là vì lý do này.
Khó trách, khó trách mãi đến khi Yamamoto Yu nói ra câu nói kia, nàng mới ra tay!
Lại có thể chỉ là bởi vì Yamamoto Yu nói chủ nhân nhà bọn họ là là "ma bệnh"?
Đây là bao che...Chính là vô cùng bao che...!!!
Thấy 5 người mặt đầy mộng bức, Diệp Oản Oản nhíu mày: "Thế nào?"
"Không có... Không có việc gì..." 5 người bọn họ nghẹn lời, lắc đầu liên tục.
Diệp Oản Oản: "Vậy còn có vấn đề gì không?"
Hộ vệ cầm đầu chần chờ mở miệng: "Vậy trước đó cô không ra tay là bởi vì..."
Diệp Oản Oản than thở: "Một phần là không có hứng thú đánh, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì... Gia chủ các người quyết không cho tôi đánh nhau."
Năm tên bọn hộ vệ: "..."
Thật là vạn vạn không ngờ tới...
Vậy nên, nãy giờ bọn họ đều đã nghĩ sai rồi hay sao?
Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản liền nhức đầu không thôi, bi ai than, "Nhưng mà, cuối cùng vẫn là phá giới rồi...Làm bậy rồi! Không nói với các người nữa, tôi phải đi mua sầu riêng đây... Không biết hai trái có đủ hay không..."
Năm người: "..."
Bọn họ chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi 2 câu hỏi mà thôi, tại sao lại cảm giác miệng bị nhét đầy thức ăn cho chó?
Cho dù là đã sớm gắng giữ bình tĩnh, trong lòng Hứa Dịch lần này cũng tràn đầy bi thảm.
Từ sau khi Oản Oản tiểu thư đột nhiên bắt đầu đổi tính, thật sự là phương thức ngược cẩu vô cùng đa dạng phong phú mà!
...
Diệp Oản Oản đi vòng quanh phòng bếp tìm một vòng, nhưng bất quá không tìm ra.
"Chủ nhân, ngài tìm cái gì vậy?" Hải Địch vội vã đi tới hỏi.
"Có sầu riêng không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Hải Địch: "Híc, chủ nhân ngài muốn ăn sầu riêng sao? Tôi lập tức đi mua ngay!"
"Được, mua hai trái đi, đừng mua loại nào quá cứng nha!" Quá cứng quỳ sẽ đau...
"Vâng, tôi lập tức đi ngay!" Hải Địch vội vàng đi ra ngoài mua rồi.
Diệp Oản Oản đóng tủ lạnh lại, vừa than thở, vừa sầu bi. Ôi lần này phải vuốt lông kiểu nào đây? Hic, chỉ sợ quỳ sầu riêng cũng chưa đủ cứu mạng.
Người ta đánh tận 2 trận à nha!
Diệp Oản Oản đang vắt hết óc suy nghĩ, xoay người một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị đã thấy được Tư Dạ Hàn đứng ở cửa phòng bếp.
Cũng không biết là anh trở về lúc nào, giờ phút này đang mặc âu phục vô cùng lịch sự, cấm dục mà cao lãnh, giống như băng sương trên đỉnh núi tuyết.
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, "Híc, A Cửu... Anh đã về rồi..."
"Ừm." Tư Dạ Hàn gật đầu, hướng về phía nàng đi tới.
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, vội vã mở miệng nói, "Chuyện là thế này, sự tình Đại Hội Võ Thuật hôm nay anh đã nghe bọn họ nói qua chưa? Em nhất định phải giải thích với anh một chút, sự tình không phải là như anh nghĩ đâu!! Lần đầu tiên em đánh nhau là bởi vì tên kia khiêu khích em, em bị ép phải đánh, em là bất đắc dĩ, em bị oan…Hu hu! Lần thứ hai, lần thứ hai tuyệt đối không phải là đánh nhau, là Tôn Tuyết Trinh cầu xin em chỉ điểm cho nàng ta một chút. Đúng vậy, là chỉ điểm, tuyệt đối không phải là đánh nhau..."
Tư Dạ Hàn từng bước từng bước đi tới trước người nàng, đưa một tay ra, vòng qua eo nàng.
Diệp Oản Oản theo bản năng lùi về phía sau một chút, tựa vào trên tủ lạnh, "Em còn muốn giải thích thêm với anh..."
Tư Dạ Hàn "Chờ một lát hẵng nói."
Diệp Oản Oản: "Hả?"
Nam nhân đưa một tay khác chống vào tủ lạnh, trong nháy mắt cúi người, đột ngột hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu nữ…
"A..." Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt, mặt đầy mộng bức.
Ủa, sao diễn biến của câu chuyện, lại sai quá sai như vậy?
Nàng vi phạm quy tắc, vi phạm lời hứa, không phải là nên bị trừng phạt mới đúng chứ hả?
Làm sao lại thật giống như được... khen thưởng?