Biên soạn: Đức Uy - truyen360.com
Một nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, Đường Đường lập tức xoa xoa con mắt, trở mình một cái liền bò dậy, bạch bạch bạch nện bước chân nhỏ ngắn của mình nhào về phía mẹ, "Mẹ!"
Cậu bé ngước đầu, dùng đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời, tràn đầy mừng rỡ nhìn nàng, "Mẹ, mẹ trở về rồi!"
Diệp Oản Oản sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, "Tại sao không đi ngủ vậy?"
Cậu nhóc nhõng nhẽo mở miệng: "Con muốn chờ mẹ trở lại."
Diệp Oản Oản vừa cảm động vừa thương, hướng về Tư Dạ Hàn nhìn, lại mở miệng hỏi: "A Cửu, sao anh cũng không khuyên giải một chút? Trẻ con đang tuổi trưởng thành, làm sao có thể ngủ trễ như vậy chứ?"
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân *."
*
Khổng Tử: Điều gì mình không thích, thì đừng ép người khác làm.Hiểu đơn giản, miễn cưỡng không có hạnh phúc.Diệp Oản Oản: "..."
Ý là... Anh cũng muốn chờ nàng trở lại? Cho nên mới không miễn cưỡng Đường Đường?
Phương thức bày tỏ tình cảm của bảo bối nhà nàng... thật đúng là trước sau như một, vẫn luôn quanh co nha...
...
Ngày hôm sau, hành trình của Mục Tùy Phong tại Hoa quốc kết thúc, chuẩn bị trở về nước.
Diệp Oản Oản theo Tư Dạ Hàn cùng nhau tiễn ông ta đến sân bay.
Mục Tùy Phong cùng Tư Dạ Hàn hàn huyên một phen, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản, khách khí mở miệng, "Cảm ơn Tư tổng thịnh tình chiêu đãi, nhất là Diệp tiểu thư, khiến cho tôi cảm thấy chuyến đi này thật sự không uổng phí."
Diệp Oản Oản thần sắc khiêm tốn, "Mục tiên sinh quá lời rồi."
Mục Tùy Phong vội nói, "Diệp tiểu thư không cần khiêm tốn, đây đúng là lời thật lòng của Mục mỗ. Có thể ở ngoài Độc Lập Châu nhìn thấy được một người thân thủ cao cường như Diệp tiểu thư, quả thật là làm cho Mục mỗ rất kinh hỉ."
Một bên, ánh mắt Tư Dạ Hàn không dễ phát hiện mà lấp lóe.
Nghe được "Độc Lập Châu", ánh mắt Diệp Oản Oản hơi sáng lên, có chút hưng phấn mở miệng nói, "Từ lần trước nghe ngài nhắc đến Độc Lập Châu, tôi một mực đều rất tò mò đối với nơi đó. Có cơ hội, thật đúng là muốn đi nơi đó nhìn xem một chút, có thêm kiến thức!"
Mục Tùy Phong cười một tiếng mở miệng nói, "Chuyện này... Sợ là không được..."
"Hả? Tại sao lại không thể?" Diệp Oản Oản mơ hồ.
Mục Tùy Phong trả lời, "Người bình thường không thể tùy ý ra vào Độc Lập Châu, nhất định phải có giấy thông hành đặc thù, cũng tương tự như passport hoặc visa được yêu cầu khi vào lãnh thổ các quốc gia khác vậy! Nếu như tùy ý xông vào bị phát hiện, thậm chí có khả năng phải bỏ mạng.
Thế lực của Độc Lập Châu thật sự là quá lớn, nếu như bại lộ trước mặt ngoại giới quá nhiều, sẽ đem tới phiền toái lớn. Người bình thường không thể tùy ý tiến vào, đây là quy củ được Độc Lập Châu ước định mà thành."
"Thì ra là như vậy..." Diệp Oản Oản nghe vậy gật đầu một cái, thần sắc khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Khó trách bên ngoài đối với Độc Lập Châu không biết gì cả, thì ra bên kia giống như một vương quốc độc lập ở trong thế giới ngầm…
...
Sau khi tiễn Mục Tùy Phong đi, Diệp Oản Oản ngồi trên xe, phờ phạc mà than phiền cùng Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.
"Hic, thật tiếc nuối, còn tưởng rằng có thể đi du lịch cơ đấy! Kết quả lại không thể đi được!"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, "Rất muốn đi?"
Diệp Oản Oản bén nhạy nhận ra được ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như có chút nguy hiểm, vội vàng lắc đầu, "Không có! Không có! Không có! Em nơi nào cũng không muốn đi!"
Nhưng mà, ánh mắt của Tư Dạ Hàn hiển nhiên cũng không tin.
Nhìn thấy nam nhân của mình lạnh lùng che giấu ánh mắt bất an, Diệp Oản Oản bật cười, hôn khẽ một cái trên khóe môi của chàng trai, mở miệng nói, "Được rồi, được rồi…Em thừa nhận, em quả thật muốn đi, em còn muốn đi rất nhiều, rất nhiều nơi. Dù sao nhân sinh chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, em muốn đi khắp thiên sơn vạn thủy, muốn lưu lạc chân trời, muốn xông pha giang hồ, bất quá..."
Diệp Oản Oản hướng về nam nhân bên cạnh nhìn một cái, "Bất quá đã gặp được anh, em đột nhiên lại cảm thấy, dừng lại, cũng có thể."
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Diệp Oản Oản rơi xuống, đáy mắt của Tư Dạ Hàn chợt chấn động, dùng sức đem cô gái ôm vào trong ngực của mình...
Một hồi lâu sau, bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp đè nén đến cực hạn của nam nhân, "Đừng có lại gạt anh."
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, "Hả? Làm sao lại sẽ! Lời thật lòng đó nha, có được hay không!"
A, Tư Dạ Hàn mới vừa nói "Lại" là có ý gì? Chẳng lẽ nàng lúc trước từng lừa gạt hắn?
Cái này là không thể nào đi, nàng làm sao có thể lại có lá gan lớn như vậy, đi lừa gạt Tư Dạ Hàn...