Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 347: Thụ sủng nhược kinh

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch lập tức hướng về phía ông lão giả đi tới.

“Mai đại sư, vô cùng vinh hạnh, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được hình dáng thật sự của ngài rồi!” Trên mặt Diệp Y Y mang theo vẻ vui mừng, vô cùng nhiệt tình nói.

“Mai đại sư ngài khỏe chứ, con là con trai của Cố Thương Cố Việt Trạch.” Cố Việt Trạch cười rồi tự giới thiệu bản thân mình.

Nghe tiếng, Mai Cảnh Châu gật đầu: “Chào cậu?.”

Cố Thương chủ tịch tập đoàn Cố thị ở Đế Đô, thật sự là ông có nhận biết người này, hai người đã từng có chút ít giao thiệp trước đây, mấy ngày trước Cố Thương còn tới chỗ ở của ông tốn một khoản tiền không nhỏ để mua bức tranh ‘Thu minh sơn cư đồ’ của ông.

Mắt thấy Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đứng ở hai bên Mai Cảnh Châu, khách mời bên trong phòng tiệc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Sinh nhật của ông nội mình, không chỉ tặng một bộ thư hoạ của Mai Cảnh Châu đại sư, mà còn có thể mời Mai Cảnh Châu đại sư tự mình tới tham dự bữa tiệc nữa, người cháu gái này cũng đủ tốt mà…”

Cách đó không xa, Diệp Thiệu Đình cũng không ngừng nhìn về hướng của đại sư Mai Cảnh Châu.

Giống như Diệp Hồng Duy cha mình, Diệp Thiệu Đình cũng vô cùng tán thưởng thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu, đối với đại sư Mai Cảnh Châu đặc biệt tôn kính, sớm đã muốn gặp mặt Mai Cảnh Châu một lần nhưng bất quá Mai Cảnh Châu là người vô cùng khiêm tốn ngày thường cũng rất ít lộ diện, cho nên vẫn không có cơ hội nào cả.

Diệp Oản Oản hai con mắt híp lại, cũng hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ hai người bọn họ có thể mới tới đại sư Mai Cảnh Châu…”

Diệp Oản Oản đối với đại sư Mai Cảnh Châu cũng không quen thuộc lắm, nhưng cha cô Diệp Thiệu Đình cùng ông nội Diệp Hồng Duy đối với thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu vô cùng yêu thích, cho nên cô cũng thường nghe thấy, cũng biết một chút, tự nhiên cũng biết được người này đại biểu cho cái gì. 

Sau khi sống lại trong kiếp này, cô không rõ quyền thế của Cố gia đã lớn đến loại trình độ nào mà lại có thể mời được Mai Cảnh Châu đại sư đích thân đến Diệp gia tới chúc thọ cho ông nội cô cơ chứ?

Diệp Thiệu Đình thở dài nói: “Là đại sư Mai Cảnh Châu tự mình tới sẽ không sai đâu.”

Diệp Mộ Phàm liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản bộ dạng đang “Sùng bái” một cái rồi nói: “Hừ! Đúng a! Là Mai Cảnh Châu! Vị hôn phu này của cô bản lãnh rất lớn nha!”

“Mai đại sư, bên này.” Cánh tay phải của Cố Việt Trạch đưa ra, làm thành tư thế cung kính mời, tự mình đi trước dẫn đường, đi về phía chỗ ngồi chủ tọa.

Diệp Y Y đi trước Mai Cảnh Châu, cử chỉ ưu nhã, nhẹ giọng báo cho Diệp Hồng Duy biết tình huống đang diễn ra.

Mới vừa tới chỗ ngồi cạnh chủ tọa, một đám lão giả liền rối rít đứng lên cùng Mai Cảnh Châu chào hỏi, tựa như rất quen thuộc chủ động tiến lên bắt tay.

“Ha ha, Diệp lão, bản lĩnh người cháu gái này của ông thật sự không nhỏ, lại có thể mời Mai Cảnh Châu tiên sinh tới.” Một lão giả nào đó mở miệng cười một tiếng, thần sắc hâm mộ nói.

Giờ phút này, Diệp Hồng Duy đã sớm đứng dậy, tiến tới bên người Mai Cảnh Châu, nhìn thấy Mai Cảnh Châu tự mình xuất hiện ở đây dường như vẫn còn có chút khó tin.

“Sinh nhật của Diệp lão tiên sinh, Mai mỗ chuẩn bị một chút tâm ý, mong tiên sinh có thể đón nhận.”

Diệp Hồng Duy quả thật là thụ sủng nhược kinh, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được: “Mai đại sư, ngài có thể tới cũng đã là phúc khí mấy đời mà Diệp gia tu từ lâu mới có được, mong ngài đừng khách sáo quá như vậy.”

Đối với Mai Cảnh Châu, Diệp Hồng Duy vô cùng tôn sùng.

Mai Cảnh Châu cười nhạt, để cho trợ lý tiến lên, lấy ra 2 bức thư hoạ.

Trợ lý đem 2 bức thư hoạ vừa mở ra để ở trước mặt Diệp Hồng Duy.

Bức vẽ đầu tiên được mở ra, đó là một Bạch Hổ uy phong lừng lẫy, tiếng hổ gầm vang cả núi rừng, sự giận dữ dao động cả dòng nước, Bạch Hổ trông rất sống động, dáng vẻ, phảng phất như là muốn thoát ra ngoài khỏi bức tranh.

“Tốt… không hổ là từ tay Mai lão vẽ ra, quả nhiên khiến người khác khâm phục!” Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương quan sát tỉ mỉ, khen không dứt miệng.

Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc hơn, bức họa này của đại sư Mai Cảnh Châu so với ‘Thu minh sơn cư đồ’ còn cao hơn một cấp độ.

Rất nhanh, bức vẽ thứ hai liền xuất hiện.

Mây đen tràn ngập, giông tố nổ ầm, trong tầng mây, một thần long màu xanh đẩy ra mây mù, lộ ra đầu long, mắt nhìn xuống thiên địa sơn hà, một tia nhìn vô cùng ngạo nghễ ánh mắt nhìn người bằng nửa con mắt phách tuyệt khí thế, bức vẽ đó giống như để cho người nhìn lạc vào cảnh giới kỳ lạ chỉ muốn ngước nhìn Thanh Long trong tranh mãi thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất