Biên soạn: Đức Uy - truyen360.com
Một lớn một nhỏ nhà này thường sẽ không biết chơi đùa, cũng may có Oản Oản xuất hiện.
"Oa! Thật may mắn! Hôm nay có xe hoa diễu hành! Còn có lễ hội pháo hoa nữa!"
"Oa! Cái băng tóc này thật là đáng yêu! Em muốn mua!"
"Oa! Cái kẹo que này nhìn có vẻ ngon! Em muốn mua!"
"Còn có quả khí cầu này em cũng muốn..."
Dọc theo đường đi, Diệp Oản Oản còn hưng phấn hơn cả trẻ con, nhảy nhót tưng bừng mà kéo một lớn một nhỏ chạy khắp nơi, trong chốc lát như đã muốn mua sạch tất cả những gì có bán ở công viên. Tư Dạ Hàn theo ở phía sau che chở cho hai mẹ con không bị đám đông xô đẩy, sau đó lẽo đẽo ở phía sau trả tiền.
Trong chốc lát, trong tay Đường Đường liền bị Diệp Oản Oản chất đầy đồ vật, tay trái là một cây kẹo que cầu vồng thật lớn, tay phải là một quả bóng bay, trên đầu là một chiếc băng đô hình tai mèo, trên cổ treo một vòng hoa xinh đẹp.
Trên cổ Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn cũng treo một vòng hoa tương tự, trên đầu Diệp Oản Oản chính là băng đô hình tai thỏ, trên đỉnh đầu của Tư Dạ Hàn chính là băng đô hình tai sói, còn bị Diệp Oản Oản đeo cho một chiếc mặt nạ hình đôi mắt màu đen.
Đi ngang qua nơi chụp ảnh Hàn Quốc, Diệp Oản Oản kéo "hai cha con" cùng chụp không ít ảnh đáng yêu, quả thực là tuyệt phẩm!
Diệp Oản Oản vừa cười tủm tỉm vừa xem đi xem lại rất nhiều lần, sau đó giao cho Đường Đường ở một bên vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, "Tới đây, Đường Đường, con giữ nhé!"
Cậu bé lập tức cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, giống như đang cầm một bảo bối cực kỳ trân quý, hai mắt thật to đầy chuyên chú nhìn những bức hình kia, "Dạ vâng!"
Rất nhanh đã tới chạng vạng tối, bắt đầu có xe hoa diễu hành, đám người cũng càng ngày càng đông, càng ngày càng chật chội, chung quanh là tiếng huyên náo đầy hưng phấn.
Đường Đường còn nhỏ, rất nhanh đã bị che khuất tầm mắt.
Tư Dạ Hàn hướng về hai mẹ con cạnh mình nhìn một cái, đưa mấy món quà vặt trong tay cho Diệp Oản Oản, "Cầm một chút!"
"À? Nha..." Diệp Oản Oản cầm lấy những món đồ kia.
Sau đó Diệp Oản Oản liền thấy được, Tư Dạ Hàn đột nhiên khom người, một tay đem Đường Đường bế lên, sau đó một tay khác ôm Diệp Oản Oản vào trong ngực, tránh khỏi đám người chen lấn...
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt một cái, trong nháy mắt nai vàng ngơ ngác chạy loạn trong lòng.
Dáng vẻ khi Tư Dạ Hàn ôm lấy Đường Đường, lại đẹp trai hơn bất cứ lúc nào…
Quả thực vốn rất khó có thể tưởng tượng, nếu như Tư Dạ Hàn có con sẽ là hình dáng gì, hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy, nếu như Tư Dạ Hàn thực sự làm cha mà nói, hẳn là sẽ thật ôn nhu...
Mặt trời chậm rãi xuống núi, chuyến đi chơi công viên kết thúc, các vị khách lần lượt rời đi.
Diệp Oản Oản chạy đi cách đó không xa mua đồ lưu niệm, Tư Dạ Hàn ôm lấy Đường Đường đứng tại chỗ đợi nàng.
Lúc trở về, Diệp Oản Oản nhìn thấy hai cha con, không nhịn được lấy điện thoại di động ra, chụp đuợc một cảnh này.
Buổi tối, Tư Dạ Hàn đã đặt sẵn một phòng VIP, một nhà ba người sau khi rời khỏi công viên liền đi ăn.
Một nhà ba người vừa từ công viên trở về, trên người vẫn mặc đồ đôi, cầm trong tay không ít quà vặt cùng đồ lưu niệm cũng như băng đô cài đầu mua ở công viên.
Nhà hàng này tại Đế Đô vô cùng nổi tiếng, mỗi ngày chỉ làm 10 bàn, người bình thường muốn ăn một bữa, phải đặt trước cả tháng trời mới được.
Diệp Oản Oản và Đường Đường, còn có Tư Dạ Hàn đang đi vào phòng ăn, không ngờ lại bất ngờ gặp phải vài người quen.
Lâm Khuyết vốn là đang cùng trò chuyện vui vẻ cùng Tạ Chiết Chi ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy ba người đối diện xong, cả người liền giống như bị điểm huyệt, không nhúc nhích ngây ngốc đứng ở chỗ đó, ánh mắt trợn tròn: "Tôi con mịa nó...vừa thấy được cái gì?"
Ánh mắt của Tạ Chiết Chi tràn đầy hứng thú liếc nhìn Tư Dạ Hàn, cùng với bộ đồ hình con heo hồng trên người hắn, lại liếc nhìn tiểu bao sữa nắm tay hắn và Diệp Oản Oản, khẽ cười một tiếng mở miệng nói, "A... Chúng ta có khả năng đã thấy được... kỳ quan!"