Chương 1030
“Được, tôi đi.” Ngô Dịch An đã giải quyết xong chuyện giữa mình và Mạnh Tiệp Dư, lúc này lập tức ôm đồ đạc của bản thân rời khỏi phòng khám.
Phòng khám mà ông ta đã cống hiến suốt mấy năm, giờ chỉ sợ nửa đời còn lại cũng chẳng thể đặt chân tới.
Bây giờ, ông ta chỉ còn đúng một lựa chọn là rời khỏi thành phố T, tới một nơi đất khách quê người để bắt đầu một cuộc sống mới.
Đó cũng là một khởi đầu mới.Đọc tại Truyenone.com để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhưng khởi đầu này còn phụ thuộc nhiều vào cố gắng của ông ta.
Bây giờ, chuyện cần làm trước tiên là cầu xin Tô Nhược Hân trở về.
Vốn kế hoạch quỳ xuống ăn vạ trước xe taxi của Tô Nhược Hân của ông ta thiếu chút nữa đã thành công, kết quả lại bị Mạnh Tiệp Dư phá hư hết thảy.
Ngô Dịch An đi rồi.
Mạnh Tiệp Dư dõi theo bóng lưng của ông ta, nhất thời không kiềm được ngồi thụp xuống đất, há miệng gào khóc thảm thiết.
Ba trăm năm mươi triệu, cô ta vừa mở miệng, Ngô Dịch An lập tức cho.
Nhưng thứ cô ta cảm nhận được từ ánh mắt của Ngô Dịch An chỉ có thờ ơ và lạnh nhạt.
Dù trước kia người đàn ông này có tốt với cô ta cỡ nào thì từ lúc này trở đi cũng sẽ biến thành người xa lạ.
“Lôi cô ta ra ngoài.” Mạc Tử Đơn trợn mắt nhìn Mạnh Tiệp Dư, mất kiên nhẫn nói. Một ả đàn bà không biết xấu hổ thế này, phải nhanh chóng đuổi đi cho khuất mắt mới được.
“Đừng… đừng mà…”
Chỉ là vài giây sau, Mạnh Tiệp Dư đã bị bảo vệ của phòng khám kéo thẳng ra ngoài.
Đồng thời, tất cả đồ dùng cá nhân của cô ta trong phòng làm việc cũng bị ném ra theo.
Giờ phút này, trông Mạnh Tiệp Dư chật vật không chịu nổi.
Vừa nhặt đồ của mình lên, cô ta vừa lẩm bẩm: “Không phải thế này, không thể nào như này được.”
“Mạnh Tiệp Dư, nếu cô không đi cầu xin Tô Nhược Hân, cô thật sự sẽ bị cả thế giới phong sát đó. Cô nghĩ thử đi, lỡ mai mốt không tìm được công việc, kết quả sẽ thành ra thế nào đây?” Một vị bác sĩ từng làm chung với cô ta nhiều năm mở miệng nhắc nhở, cũng là cảnh báo cho cô ta hay.
“Thật sự phải quỳ xuống cầu xin cô ta quay về sao?” Mạnh Tiệp Dư ngơ ngác nhìn đồng nghiệp cũ, cả người như đứng trên bờ vực, lung lay sắp đổ.
“Cô có thể không đi, nhưng tôi nói cho cô biết, lời bác sĩ Mạc nói, trước giờ đều rất nghiêm túc.”
“Nhưng…”
“Trừ phi sau này cô không muốn sống nữa, nếu không cô phải đi.”
Mạnh Tiệp Dư lặng lẽ nhặt đồ của mình ở dưới đất lên, sau đó xoay người lên xe, rời khỏi phòng khám, lái thẳng đến chỗ ở của Tô Nhược Hân.
Sau khi xuống xe trông thấy xe của Ngô Dịch An, cô ta mới hoàn toàn thức tỉnh, lần này cô ta thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi.
Mạnh Tiệp Dư bước xuống xe.
Vào căn hộ mà Tô Nhược Hân ở.
Lên lầu.
Cô ta biết địa chỉ nơi ở của Tô Nhược Hân.