Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 103: 103: Chữa Bệnh Chết Người


Tô Nhược Hân vui vẻ nhận lấy ngọc: “Tôi lên lầu đây.


Sau đó chọn một tầng lầu an toàn một chút.

Đi một vòng biệt thự, Tô Nhược Hân cảm thấy tầng ba là an toàn nhất.

Vì tầng ba còn có một cánh cửa, sau khi đi lên, cô bèn khoá cánh cửa tầng ba kia lại, Hạ Thiên Tường cũng không thể đi lên được nữa.

“Hạ Thiên Tường, tôi nghỉ ngơi đây.

” Gần đây cô đã khoẻ hơn nhiều, có lẽ sẽ có thể nhanh chóng trở lại bình thường.

Trước đó thật sự yếu đến mức cô cũng thấy khinh thường bản thân.

“Được.

” Hạ Thiên Tường bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, anh gật đầu.

Cô nhóc không tiếp tục làm ầm ĩ với anh là được.

Nhưng khi thấy Hạ Thiên Tường đang dọn dẹp bàn ăn, Tô Nhược Hân mới cảm thấy cô hơi quá đáng, không nấu ăn thì thôi, thậm chí còn không dọn dẹp rửa bát, để cho một Tổng Giám đốc bá đạo làm, thật sự hơi quá đáng.

“Hạ Thiên Tường, anh đi ngồi sofa lướt điện thoại đi, việc dọn dẹp cứ để tôi làm là được.

” Hai người phân công công việc như thế mới công bằng.

Cô không phải nhà tư bản, không thể cứ đày đọa anh được.

“Được.


” Hạ Thiên Tường cười dịu dàng, cất tiếng đồng ý.

Sau đó, anh thật sự ngồi xuống sofa, để cho Tô Nhược Hân dọn dẹp bàn ăn.

Tô Nhược Hân nhanh chóng dọn dẹp, lúc trước ở nhà họ Tô, cô thường xuyên phải làm những việc thế này.

Trần Ngọc Thích thích nhìn cô lam việc nhà, cho nên mỗi lần tan học về nhà hoàn toàn không được nghỉ ngơi, mà trở thành người giúp việc tạm thời trong nhà.

Vì thế, Tô Nhược Hân rửa bát, Hạ Thiên Tường cũng ngồi im lặng trên sofa không gần không xa nhìn bóng dáng bận rộn của cô gái nhỏ, càng có cảm giác gia đình hơn.

Trước giờ anh luôn cho rằng có thêm một người phụ nữ sẽ rất phiền phức, không ngờ bây giờ được trải nghiệm lại không cảm thấy phiền phức, ngược lại còn rất muốn cảm giác này có thể kéo dài thật lâu, kéo dài mãi mãi.

Mười mấy phút sau, Tô Nhược Hân đã dọn dẹp xong, giơ ngọc của anh lên: “Tôi đi lên đây.


Toàn bộ tầng ba đều là của cô, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui.

Lúc lên núi cô rất ghét đường núi vòng vèo, nhưng sau khi lên rồi mới phát hiện nơi này đẹp và yên tĩnh, không khí vô cùng mát mẻ, như một quán bar bán oxy tự nhiên
Thỉnh thoảng đến một lần thật sự là hưởng thụ tuyệt vời.

Không thể không nói, Hạ Thiên Tường là một người đàn ông rất biết sống, rất biết hưởng thụ.

Lên tầng ba, Tô Nhược Hân khoá cửa bên ngoài, đi vào căn phòng cô chọn từ trước.

Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, rất rõ ràng nơi này mỗi ngày đều có người quét dọn.

Hạ Thiên Tường nhìn cô gái như chạy trốn đi vào không gian mà cô cảm thấy an toàn, cong môi nở nụ cười, chỉ cần anh muốn, buổi tối cô vẫn sẽ nằm trong lòng anh.

Nhưng mọi việc chỉ là suy nghĩ mà thôi, lúc thật sự bắt đầu mới biết chưa chắc mọi thứ đều như anh mong muốn.

Buổi sáng phải họp suốt, không ngờ đến tối anh lại bắt đầu bận rộn.

Lúc họp những cấp cao kia nói hết cái này đến cái khác, giống như đã bàn bạc xong, nhưng bây giờ mới liên hệ xong lại có một người khác liên hệ.

Đợi khi Hạ Thiên Tường làm xong việc, kim đồng hồ đã chỉ là mười một giờ tối.

Anh ngẩng lầu nhìn lên tầng ba, lúc này, có lẽ Tô Nhược Hân đã ngủ rồi.

Đúng là Tô Nhược Hân đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.

Sau đó, cô lại bắt đầu nằm mơ.

Người đàn ông trong mơ ôm chặt eo cô, khiến không khí xung quanh cô đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, nồng đậm và sâu lắng.

Cô cuộn tròn thành một tư thế thoải mái, dịch người một chút, theo bản năng kề sát vào nơi phát ra hơi ấm.

Cô ngủ, Hạ Thiên Tường cũng ngủ.

Tất cả công việc đều đã hoãn lại, anh chỉ cần ở bên cạnh Tô Nhược Hân là được, những việc khác, Phương Tấn sẽ tự sắp xếp xử lý.

Cũng hiếm khi cho bản thân một ngày nghỉ cuối tuần.

Trời sáng.

Tối qua, Hạ Thiên Tường đã tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại của Tô Nhược Hân, cho nên cô càng ngủ càng say.


Mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hai người mới tỉnh giấc.

Lúc nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân hơi sửng sốt: “Sao… Sao anh lại ở đây?”
“Em rửa mặt rồi xuống, anh đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.

” Trong lúc nói chuyện, Hạ Thiên Tường đã sửa sang lại quần áo trên người.

Có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, phải đi xem thử là xảy ra chuyện gì, không ngờ lại tìm thấy biệt thự bí ẩn này của anh, người bên trên đúng là có tâm.

Nhưng khi anh mở cửa hông đi ra, lập tức có người lên tiếng: “Anh Hạ, người chúng tôi tìm không phải anh mà là cô Tô, phiền anh giao cô ấy ra đây.


Nghe thấy cảnh giác muốn anh giao Tô Nhược Hân ra, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: “Cho tôi một lý do.


“Tô Nhược Hân bị tình nghi giết người, đây là lệnh bắt, cô ấy đã được phê chuẩn bắt về điều tra rồi.


“Giết người? Chuyện là khi nào?”
“Sáng sớm hôm nay.


“Không thể nào, từ tối qua Tô Nhược Hân vẫn luôn ở đây, cô ấy không có thời gian gây án.


“Anh Hạ, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, nếu còn không giao người ra, chúng tôi sẽ đi vào tìm người.


Hạ Thiên Tường nhìn lệnh bắt trong tay đối phương, cái tên Tô Nhược Hân bên trên vô cùng chói mắt, nhưng giấy trắng mực đen còn có con dấu, không giống làm giả cho lắm.

Xem ra Tô Nhược Hân thật sự có liên quan đến án mạng của ai đó rồi.

Có lẽ không phải Trần Ngọc Thuý.

Anh đã xử lý con dao trên bụng bà ta rồi, không liên quan đến Tô Nhược Hân.

Không thể nào có người lại tính nợ cũ bắt Tô Nhược Hân được, chuyện như thế không khoa học.

Chuyện đã qua từ lâu rồi.


Nhưng trong lúc nhất thời, anh cũng không nghĩ ra rốt cuộc Tô Nhược Hân đã “giết” ai.

“Xin đợi một lát.

” Hạ Thiên Tường không cố chấp với đối phương, anh cảm thấy vẫn nên hỏi rõ trước đã, sau đó nếu Tô Nhược Hân thật sự có tình nghi giết người, thì anh cũng chỉ có thể giao cô ra.

Sau đó lại nghĩ cách cứu cô ra ngoài.

“Anh Hạ, chúng tôi sẽ đợi ở đây.


Hạ Thiên Tường gật đầu, xoay người quay lại trong biệt thự, cửa hông “tích” một tiếng tự động khoá lại.

Người bên ngoài muốn đi vào còn khó hơn lên trời.

Anh mở điện thoại đã cài im lặng lên, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đồng thời còn có mấy tin nhắn, Phương Tấn đã thông báo trước với anh, tiếc là tối qua anh đã cài im lặng rồi.

Hạ Thiên Tường vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phương Tấn, hỏi: “Tô Nhược Hân thật sự bị tình nghi ư?”
“Cậu chủ Hạ, Chúc Yên chết rồi, là người phụ nữ mà anh cứu trên bãi biển lần trước, hôm qua cô ta còn khoẻ mạnh, nhưng sáng nay vừa uống đơn thuốc cô Tô kê thì đã… đã…”
Hạ Thiên Tường nheo mắt: “Chết rồi?”
“Đúng, cho nên anh trai Chúc Cương của cô ta báo cảnh sát, cậu chủ Hạ, lần này không giao người e rằng không được, Chúc Cương lưu mạnh như thế, rất khó xử lý, đã làm ầm đến tận Tập đoàn Hạ Thị rồi, Chủ tịch Lục…” Nói đến đây, Phương Tấn im lặng.

“Không thể nào, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ không hại chết người, toa thuốc của cô ấy không có vấn đề gì được.

Cái chết của Chúc Yên chắc chắn là vì lý do khác, chắc chắn không liên quan gì đến thuốc của Nhược Hân cả.

” Dù sao sau khi nghe kể tất cả mọi chuyện, anh đã chắc chắn rằng Chúc Yên không phải do Tô Nhược Hân hại chết.

.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất