Khi tôi cầm cặp nhẫn đôi bước vào phòng của Tiểu Yến, anh vẫn đang sửa lại bản kế hoạch. Tôi ôm anh từ phía sau:
"Mẹ em không phản đối."
Cơ thể anh chợt cứng lại, dường như không thể tin được:
"Thật... thật sao?"
Tôi khẽ cười, sau đó đeo nhẫn cho anh, đan mười ngón tay vào nhau qua kẽ ngón.
"Thật."
"Cho nên, anh, đừng sợ, có em ở đây."
"Em thật sự rất rất yêu anh, cũng không sợ bị người khác bàn tán. Em chỉ muốn có anh."
"Đừng từ chối em nữa, được không?"
Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt kiên định:
"Được."
Anh mở miệng, vừa như an ủi vừa như bù đắp:
"Tiểu Yến, anh yêu em."
"Anh, em cũng yêu anh."
Gió đêm thổi qua, ánh đèn kéo dài bóng dáng đan xen của hai chúng tôi, ngụ ý cho một tình yêu lâu dài.
Gió thổi qua, ở một góc giá sách, một cuốn nhật ký lặng lẽ nằm đó, bên trong chằng chịt toàn là tên tôi…
Không ai biết…