Cố Ý Dụ Dỗ

Chương 2:

Chương 2:
Thật ra Thích Nhược không phải anh ruột của tôi, anh ấy là con trai của nhân tình của mẹ tôi.
Mẹ tôi là một nữ cường nhân điển hình, từ một gia đình lớn mà vươn lên, không màng sự phản đối của gia đình, từ bỏ hôn nhân sắp đặt để làm thụ tinh nhân tạo sinh ra tôi, chọn trở thành một bà mẹ đơn thân. Bà nói cuộc đời bà không ai có thể quyết định được, chỉ có bà mà thôi. Bà cũng không bao giờ để tâm đến cách nhìn của người khác. Vì áp lực công việc quá lớn, bà thỉnh thoảng sẽ phóng túng trong chuyện tình cảm, từng bao nuôi vài nhân tình.
Tuy nhiên, cha của Thích Nhược, Thích Hằng, là người duy nhất được bà đưa về nhà. Khi đó tôi đã nghe nói ông có một cậu con trai lớn hơn tôi hai tuổi, chỉ là vẫn chưa gặp mặt.
Vì mẹ tôi sợ tôi phản cảm nên đã để chú Thích nuôi anh ở bên ngoài.
Mãi đến sau này, khi tôi không còn ý kiến gì nữa, anh mới được đưa về.

Thẳng thắn mà nói, lần đầu tiên tôi gặp Thích Nhược, ấn tượng của tôi về anh không tốt, vì tôi cảm thấy anh rất giả tạo.
Nụ cười ở khóe môi cố định, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, trông rất giả.
Những lời nói ra nghe cũng giả nốt.
Anh nói anh rất vui khi có một người em trai như tôi.
Đúng là chuyện nực cười, trước đó anh thậm chí còn chưa từng gặp tôi.
Vui vẻ, vui vẻ ở đâu ra?
Rõ ràng mới mười tám tuổi, nhưng tôi lại cảm thấy anh giả tạo đến kinh người, trên mặt như đeo một lớp mặt nạ dày cộp.
Vừa hay lúc đó tôi ghét nhất là kiểu người như anh.
Thế nên khi anh cười với tôi lần thứ chín, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, liền lên tiếng: "Không muốn cười thì đừng cười, không ai ép anh cả."
Thích Nhược có vẻ không ngờ tôi lại nói như vậy, khóe miệng cứng lại, sau đó mở lời, giọng nói mang theo sự áy náy:
"Là anh khiến Tiểu Yến không vui, là lỗi của anh."
Tôi không nhịn được "chậc" một tiếng, nhìn dáng vẻ cúi đầu vâng lời của anh, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên, giọng nói không nén được sự thiếu kiên nhẫn và đe dọa:
"Đừng để tao thấy nụ cười vừa rồi của mày nữa, nếu không thì đừng trách tao."
Tôi nói lời tàn nhẫn rồi rời đi, khi lên đến tầng hai tôi liếc xuống dưới, lúc này trên mặt Thích Nhược không còn nụ cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt trầm xuống.
Anh cụp mắt, cảm xúc trong đôi mắt mờ mịt, chỉ khiến người ta cảm thấy âm u...
Mối bất hòa giữa chúng tôi cứ thế mà hình thành.
Có lẽ lời nói của tôi đã có tác dụng, sau ngày hôm đó, khi gặp lại nhau, trên mặt Thích Nhược không còn nụ cười giả tạo, đáng ghét kia nữa, anh cũng không cố ý tỏ ra thân thiết với tôi, tôi lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, và cũng không còn gây sự với anh nữa.
Mối quan hệ của chúng tôi cứ thế duy trì ở mức không thân quen, cho đến một ngày nọ, sự bình yên đột nhiên bị phá vỡ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất