Cố Ý Dụ Dỗ

Chương 4:

Chương 4:
Ngày hôm đó là sinh nhật của Phó Hoài, là bạn thân thì làm sao tôi có thể không đến dự chứ?
Mặc dù tôi không thích những nơi như thế này, nhưng tôi vẫn đến.
Trong phòng bao toàn là một đám công tử nhà giàu, trên mặt đều nở nụ cười giả tạo, bên ngoài thì anh em thân thiết, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Tôi không nhịn được cau mày, muốn quay người rời đi, nhưng nghĩ đến đây là sinh nhật của Phó Hoài nên đành nhịn.
Phó Hoài lúc này đang được vây quanh ở trung tâm, hai cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi đen được cởi ra, hoàn toàn là một dáng vẻ của công tử ăn chơi lêu lổng.
Trong tiếng nhạc ồn ào, cậu ta ghé sát vào tôi, dùng giọng chỉ hai chúng tôi mới nghe thấy: "Ái chà, Yến Tử, tao biết mày không thích mấy chỗ này, nhưng vẫn phải học, dù sao sau này cũng cần dùng nhiều."
Tôi hậm hực đẩy cậu ta ra.
Nghĩ đến sau này tôi cũng phải treo một nụ cười giả tạo như vậy, biến thành bộ dạng mình ghét nhất thì thấy buồn nôn.
Cậu ta dặn dò tôi vài câu rồi có người tiến lên bắt chuyện.
Hôm nay là sinh nhật của cậu ta, đương nhiên không thể chỉ lo cho một mình tôi, uống vài ly rượu xong thì ngồi trên ghế sofa nói chuyện với một cậu ấm nhà nào đó. Ngón tay kẹp một điếu thuốc đỏ, rồi từ từ nhả khói trắng, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên mờ ảo...
Đột nhiên, một tiếng mở cửa chói tai vang lên, tiếng nhạc ồn ào cũng ngay lập tức dừng lại.
Một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng bước vào, mái tóc dài được buộc gọn, dưới chiếc quần tây đen là đôi chân dài thẳng tắp, trong mắt tràn đầy sự khó chịu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người đàn ông cau mày, rồi đi thẳng về phía Phó Hoài:
"Đi."
Người đàn ông nắm lấy tay Phó Hoài, giọng điệu không cho phép từ chối.
Mấy cậu ấm bên cạnh Phó Hoài "chậc" một tiếng, giọng nói không vui: "Này, anh là ai, dựa vào đâu mà kéo Phó ca chúng tôi đi?"
Phó Hoài vẫn giữ vẻ lười nhác, cười nói, giọng điệu thản nhiên:
"Đúng vậy, anh định đưa tôi đi đâu?"
Trong mắt dâng lên vẻ trêu chọc, cậu ta nói từng chữ một: "Mẹ kế?"
Hai chữ này vừa thốt ra, sắc mặt của mấy cậu ấm xung quanh đều thay đổi.
"Mẹ kế" trong lời Phó Hoài, Thẩm Nghiễn Thanh, là người đàn ông được ông cụ Phó đưa về một năm trước, bây giờ gần như là một nửa người nắm quyền của nhà họ Phó.
Không ai dám cười nhạo việc anh là một người đàn ông lại chịu khuất phục dưới một người đàn ông khác, bởi vì thủ đoạn của anh quá tàn nhẫn và thù dai, không ai muốn rước họa vào thân.
Thẩm Nghiễn Thanh lại mở lời, giọng nói càng thêm lạnh lùng, tựa như sương giá: "Có đi không?"
Vừa dứt lời, Phó Hoài liền bật cười, trên mặt mang theo vẻ khiêu khích và trêu chọc: "Nếu tôi không đi thì anh có thể làm gì tôi?"
Dứt lời, người đàn ông tiến lên, bế bổng Phó Hoài lên.
Có lẽ vì sự việc xảy ra quá đột ngột.
Phó Hoài không ngờ Thẩm Nghiễn Thanh lại làm như vậy với mình, mặt lập tức đỏ bừng vì tức giận, vẻ lười biếng bị xé tan, vừa giãy giụa vừa mắng: "Thẩm Nghiễn Thanh, mày là thằng ngu à!"
"Thả tao xuống!"
Người đàn ông dường như không nghe thấy, ôm cậu ta đi ra khỏi phòng bao.
Những cậu ấm bị bỏ lại đều nhìn nhau.
"Phó ca bị bắt đi rồi, phải làm sao đây?"
"Không biết."
"Thẩm Nghiễn Thanh không dễ chọc, huống hồ đây còn là chuyện gia đình của họ, chúng ta không nên xen vào..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất