Comic: Xong Đời, Ta Bị Phụ Sầu Giả Bao Vây!

Chương 25: Tàn khốc, ngược lại có thể đạt được khen thưởng

Chương 25: Tàn khốc, ngược lại có thể đạt được khen thưởng
"Ryan cảnh quan, đã xảy ra chuyện gì?"
Peter nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, hỏi Ryan cảnh quan, người đang duy trì trật tự tại hiện trường.
"Có một gã đơn thương độc mã đi cướp ngân hàng, hơn nữa còn đả thương bảo an."
Ryan thu hồi bộ đàm, nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên có người dám cướp ngân hàng của Luther gia tộc."
"Luther gia tộc?"
Peter hướng ánh mắt về phía ngân hàng cách đó không xa.
Mấy chữ "Ngân hàng đầu tư Luther gia tộc" đập vào mắt hắn.
Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Jonathan độc miệng nói: "Lionel. Luther cướp tiền của người bình thường, bọn cướp cướp tiền của Lionel. Luther, khác nhau là, cái trước là hợp pháp, cái sau là phi pháp."
"Khục khục..."
Ryan ho khan một tiếng, giả bộ như không nghe thấy.
"Tên cướp kia không đơn giản đâu, bảo an nói hắn giống như một con quái vật vậy. Thời buổi rối loạn, chúng ta đều nên điệu thấp, cậu nói có đúng không, Peter?"
Thấy Ryan chuyển chủ đề sang mình, Peter lắc đầu: "Tôi vẫn luôn là một người kín đáo, Ryan cảnh quan."
"Ờ hèm, có lẽ vậy. Chúc hai cậu có một buổi chiều vui vẻ."
Chào Peter và Jonathan xong, Ryan quay người rời đi.
Sau khi Ryan đi, Peter vẫn không khởi động xe, mà ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía ngân hàng với cửa kính vỡ vụn đầy đất.
Tên hỗn đản nào đã làm chuyện này vậy?
Ngân hàng của Luther gia tộc, đó là "lô đất riêng" của mình mà.
Vốn dĩ, hắn vẫn còn kế hoạch sau khi "vặt sạch lông" đám hắc bang Metropolis, sẽ đến ngân hàng Luther cướp sạch một mẻ, không ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước.
"Peter, cậu không sao chứ?"
Thấy Peter không lái xe, mà cứ nhìn chằm chằm vào ngân hàng, Jonathan tưởng hắn có vấn đề gì.
"Tôi không sao, chỉ là đang nghĩ xem ai đã làm chuyện này."
Peter vừa nói vừa khởi động xe, hướng văn phòng Trấn trưởng tiến đến.
...
Metropolis, văn phòng của Lionel. Luther.
Ngồi trên ghế quản lý, Lionel đang quan sát hiện trường vụ cướp ngân hàng Luther gia tộc qua màn hình giám sát.
Xem đi xem lại đoạn video tên đeo mặt nạ Ác Ma tóm lấy cổ bảo an, rồi mạnh tay hất về phía trước.
"Rầm ào ào!"
Thân thể bảo an đụng vào kính vỡ, nặng nề ngã xuống đường.
"Phanh!"
Một bảo an trốn trong góc quầy, nã một phát súng về phía tên cướp.
Không ngờ, tên cướp trúng đạn chỉ lùi lại một bước, rồi ngay trước ánh mắt kinh hãi của tên bảo an đang cầm súng, hắn một tay tóm lấy gã, "Bành" một tiếng đập vào vách tường.
Tên bảo an bị đập lưng vào tường, phun máu từ trên tường trượt xuống.
Nhìn đến đây, Lionel. Luther nhíu mày.
"Két kẹt!"
Đúng lúc Lionel đang xem hình ảnh giám sát, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tiểu trọc đầu Lex. Luther đi vào.
"Ba ba?"
Thấy con trai đi vào, Lionel. Luther lập tức ấn điều khiển từ xa tắt màn hình giám sát.
"Lex, con nên gõ cửa."
Lionel. Luther xoay người lại đối mặt với Lex.
Đối với đứa con trai này, Lionel luôn cảm thấy mắc nợ nó.
Sáu năm về trước, ông lái xe chở Lex hai tuổi đến Smallville.
Kết quả trên đường Lex muốn đi vệ sinh.
Lúc ấy ông đang nghe điện thoại, nên không cùng Lex đi vào ruộng ngô.
Kết quả, một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đâm vào ruộng ngô.
Khi ông chạy vào ruộng ngô, thì phát hiện con trai đã ngất xỉu.
Sau khi kiểm tra, Lex tuy không bị thương nặng, nhưng có thể do chịu ảnh hưởng của phóng xạ, nên tóc không thể mọc lại được nữa.
Lex không hề biết, cha mình lại nghĩ đến trận mưa thiên thạch đã khiến mình không mọc được tóc.
Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói: "Xin lỗi, ba ba, lần sau con sẽ chú ý."
"Ta muốn nói chuyện với con về chuyện của Valena."
Lex kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ba ba, Valena là một người bảo mẫu rất tận tâm, con không hiểu tại sao ba lại muốn sa thải cô ấy."
"Con vào đây chỉ để nói chuyện này với ta?"
"Vâng, con hy vọng ba có thể cân nhắc lại, ba ba."
"Con còn nhỏ, nhiều chuyện con còn chưa hiểu, Lex."
Lex cố gắng lý lẽ: "Con không phải là cái gì cũng không hiểu, ba ba. Valena là một công nhân làm hết phận sự, nên lẽ ra phải được khen thưởng, chứ không phải trừng phạt. Đây là quy luật tự nhiên bình thường, chẳng phải ba đã dạy con sao?"
"Con cho rằng ta sai?"
"Không, ba ba, con chỉ là..."
Lex nhìn khí thế bức người của cha mình, giọng nói yếu đi vài phần.
Lionel đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lex: "Để ta nói cho con biết, Lex, mọi người nhận thức tự nhiên theo một cách nhất định, cho rằng nó hài hòa, công bằng, nhưng trên thực tế không phải vậy. Tự nhiên có khuynh hướng về mặt tà ác, những thứ tàn khốc ngược lại có thể đạt được khen thưởng. Con hiểu chưa?"
Lex kinh ngạc nhìn Lionel. Luther.
Cậu như thể lần đầu tiên nhận ra cha mình.
Cậu há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng đi ra khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng có chút cô đơn của con trai, Lionel bỗng nhiên có chút hối hận.
Ông không nên nói với nó những lời như vậy.
Ông định bảo Lex quay lại xin lỗi, nhưng điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cau mày, ông nhấc máy.
"Thưa ngài, mảnh đất đầm lầy kia đã bị người mua lại."
Nghe tin mảnh đất đầm lầy mà mình định ra tay đã bị người khác nhanh chân đến trước, tâm trạng của Lionel. Luther càng tồi tệ hơn.
"Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, phải có được quyền sở hữu mảnh đất đó cho ta!"
Lionel đã biết sự bất thường của mảnh đất đầm lầy kia, nên đương nhiên không cam lòng bị người khác đoạt mất.
"Thưa ngài, chúng tôi đã điều tra ra, là... là Peter. Padraic, hắn đã xen vào trước khi chúng ta ký hợp đồng với Trấn trưởng."
Nghe đến tên Peter, Lionel nhất thời sững sờ.
Một lúc sau, ông nói với người bên kia điện thoại: "Tạm thời không được động đến hắn."
"Peter. Padraic."
Lặp lại tên Peter một lần, biểu tình của ông trở nên phức tạp.
...
Lúc này, Peter đang trên đường trở về nông trường, còn chưa biết có người đang để ý đến mình.
"Ong!"
Tiếng máy cắt cỏ vang lên, Ahome đang lẩm bẩm sao bố còn chưa về.
Cậu đẩy máy cắt cỏ về phía trước, cắt bỏ những đám cỏ dại.
Vì đồng cỏ gần đây không được dọn dẹp, nên cỏ mọc càng ngày càng cao.
Để giúp đỡ gia đình làm việc nhà nông, Ahome chủ động cầm máy cắt cỏ, tiến hành nhiệm vụ cắt cỏ.
"Răng rắc!"
Có lẽ máy cắt cỏ vướng phải vật gì đó, khiến máy ngừng lại.
Tò mò, Ahome cúi người xuống, muốn kiểm tra xem máy móc có vấn đề gì.
Cậu đưa ngón tay vào giữa bánh răng chuyển động, muốn lấy ra một thanh thép bị mắc kẹt.
"Bành!"
Cậu vừa dùng sức, thanh thép liền bị nhổ ra.
Dao cắt cỏ đang quay với tốc độ cao cũng chuyển động theo, trong chớp mắt cuốn ngón tay cậu vào.
Bị giật mình, Ahome vội rụt tay lại, đồng thời ngã về phía trước.
Kết quả dưới sự kích động, cậu ném máy cắt cỏ lên trời.
Ahome kinh ngạc nhìn chiếc máy cắt cỏ bị cậu ném lên không trung như ném bóng chày, rồi rơi thẳng đứng xuống.
Gần kho thóc, Clark đang giúp khuân đồ nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ trên trời vọng xuống.
"Hả?"
Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, và thấy một chiếc máy cắt cỏ đang phóng to trong mắt mình.
"Keng!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất