Chương 1
Khi tôi từ bệnh viện trở về nhà cũ Lệ gia, Lệ Minh Xuyên cũng ở đó.
Anh mặc bộ tây trang cao cấp màu xám khói thẳng thớm, ngồi ở vị trí chủ tọa trên ghế sofa phòng khách.
Tôi ngước mắt, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Tim tôi vẫn đập nhanh như thường lệ, nhưng giây tiếp theo lại hẫng một nhịp.
Bởi vì trước mặt anh, là một cái bình thủy tinh trong suốt đầy ắp.
Một cái bình rất lớn, đựng toàn những ngôi sao giấy gấp có viết tên anh.
Thấy tôi bước vào, Nhậm Giai ngồi bên cạnh cười duyên:
"Nhìn kìa, Minh Xuyên."
"Người thầm thương trộm nhớ anh về rồi đấy."
Tôi đứng sững ở cửa, cảm giác như bị lột sạch quần áo đứng giữa đám đông, xấu hổ không để đâu cho hết.
Tôi cúi đầu, tránh né ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Minh Xuyên.
Nhậm Giai là bạn thanh mai trúc mã của Lệ Minh Xuyên, cũng là con dâu mà Lệ gia đã định từ lâu.
Cô ta dùng giọng điệu tiểu thư quen thuộc.
Cô ta chế giễu:
"Trần Sinh, không ngờ cậu lại si tình đến thế đó."
"Gấp sao giấy kiểu này, chẳng giống việc một nhà vô địch đấu tay đôi với mười mấy người sẽ làm chút nào."
Cô ta đứng dậy, cầm lấy cái bình thủy tinh trên bàn.
Giây tiếp theo, một tiếng "rầm!" vang lên.
Cái bình đập vào bộ trà trên bàn, cả hai đều vỡ tan tành.
Nhậm Giai che miệng, kinh ngạc nói:
"Ôi chao, tay em trượt, vỡ hết rồi."
"Minh Xuyên, cái này trông có vẻ đắt tiền, em có cần đền không?"
Ánh mắt Lệ Minh Xuyên hờ hững lướt qua mặt bàn tan hoang, lạnh giọng nói: "Đồ chơi rẻ tiền thôi, không đáng."
Giống như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, lạnh đến nghẹn đắng cổ họng.
Rẻ tiền sao?
Đó là hơn ba nghìn ngày đêm của tôi.
Mười năm, mỗi ngày một ngôi sao.
Chữ viết trên đó từ non nớt đến trưởng thành.
Viết đi viết lại ba chữ không đổi – Lệ Minh Xuyên.
Tôi viết ba chữ này ở đầu mỗi tờ giấy, gấp vào sâu bên trong ngôi sao.
Vậy mà không ngờ vẫn bị phát hiện.
Cô giúp việc cầm giẻ lau đứng bên cạnh không dám động đậy.
Tôi bước đi nặng nề, đến trước bàn.
Muốn nhặt vài ngôi sao chưa bị ướt.
Nhưng vừa nhặt một ngôi sao lên, đầu ngón tay đã bị mảnh vỡ thủy tinh cứa rách.
Lệ Minh Xuyên đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuống tay anh.
Như bị bỏng, giây tiếp theo anh đã buông tay ra.
Ánh mắt Lệ Minh Xuyên tĩnh lặng: "Trần Sinh, những ngôi sao này có ý gì?"
Tôi nắm chặt tờ giấy chẩn đoán trong tay, mười năm qua lần đầu tiên có dũng khí: "Ý là thích anh."
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: "Lệ Minh Xuyên, tôi thích anh."
Đã rất lâu rồi.
Lệ Minh Xuyên vốn luôn lạnh lùng, từ nhỏ đã học được cách không để lộ hỉ nộ ái ố.
Giờ phút này, lại hiếm thấy nhíu mày.
Anh dùng khăn tay lụa lau vết máu trên tay, từ trên cao nhìn xuống tôi:
"Trần Sinh, tôi quen cậu mười năm, còn không biết cậu là người đồng tính."
"Điều này khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Lồng ngực như một thung lũng tĩnh lặng, nhịp tim đập nhanh của tôi vang vọng bên tai, khối u trong não cũng gào thét đau đớn vào lúc này.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, khàn giọng nói: "Tôi sẽ nhanh chóng rời đi."
Đã xác nhận được điều quan trọng nhất, giờ phút này tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để chết.
Lệ Minh Xuyên đẩy mạnh tôi ngã xuống, ép sát vào ghế sofa.
Anh cười khẩy một tiếng, cơn giận càng thêm dữ dội:
"Muốn đi?"
"Cậu chết cũng phải chết ở Lệ gia!"
Tôi im lặng nắm chặt tờ giấy chẩn đoán ướt đẫm mồ hôi trong tay, cụp mắt xuống, vẫn cung kính như thường lệ: "Vâng. Thiếu gia."
Mười năm qua, mọi yêu cầu của Lệ Minh Xuyên tôi đều làm theo.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
Bởi vì, tôi bị ung thư não, thật sự sắp chết rồi.