Con Chó Của Tôi

Chương 12

Chương 12
Lệ Minh Xuyên hình như thật sự phát điên rồi.
Có lẽ là từ trong lời nói của Trình Dương, anh ta nghe được vài dấu vết mơ hồ trước đây.
Anh ta bắt đầu hoàn toàn bỏ mặc công ty, chuyển sang điều tra chuyện xảy ra ở trại trẻ mồ côi năm đó.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, viện trưởng và các giáo viên ngược đãi tôi năm xưa đều bị bắt giữ.
Lệ Minh Xuyên tìm đến những luật sư giỏi nhất cả nước, quyết tâm khiến bọn họ phải chết già trong tù.
Sau đó, anh ta lấy danh nghĩa của tôi, quyên góp rất nhiều tiền cho trại trẻ mồ côi.
Cụ thể là nhiều đến mức nào, tôi cũng không rõ.
Chỉ biết ngày hôm đó anh ta nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, đối phương đều mắng anh ta điên rồi.
Mắng anh ta bán cả công ty, đem tất cả tiền quyên góp cho một trại trẻ mồ côi vô danh.
Bị mắng như vậy, anh ta cũng không giận.
Mà bắt đầu ngày đêm gấp sao.
Mỗi một ngôi sao, đều giấu tên của tôi bên trong.
Anh ta cứ gấp, gấp đến khi đầu ngón tay rộp cả máu.
Gấp đến nỗi cái bình lớn không chứa nổi nữa.
Trong đêm khuya, anh ta ghé sát tai tôi, hỏi:
"A Sinh, anh làm như vậy, em có vui hơn chút nào không?
"Nếu em vui hơn một chút, có thể tỉnh lại không?"
Anh ta đầy mong đợi ngước mắt nhìn tôi, nhưng không nhận được một chút phản hồi nào.
Tôi lãnh đạm nhìn anh ta, chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Tôi hiểu, tất cả những gì Lệ Minh Xuyên làm, đều chỉ để bản thân anh ta cảm thấy thoải mái hơn mà thôi.
Tôi nghĩ:
Từ đầu đến cuối, trong lòng anh ta vẫn chỉ có chính mình.
Vậy thì bao giờ anh ta mới có thể thoải mái đến mức, lương tâm không cắn rứt mà buông tha cho tôi đây?
Tôi có chút sốt ruột rồi.
-
Lệ Minh Xuyên lại luôn không vội.
Anh ta cả ngày ở trong phòng bệnh, dường như không có chuyện gì khác để làm.
Anh ta chậm rãi nói chuyện với tôi, cẩn thận lau người, chải tóc cho tôi.
Sau đó một mình ngồi trong đêm tối đến bình minh.
Sau này, anh ta dần dần không nói gì nữa.
Giống như một cây cỏ im lặng, héo úa dần trước mắt tôi.
Đôi khi, anh ta không chống đỡ được mà gục xuống mép giường ngủ thiếp đi, nhưng ngủ rất say.
Cho nên khi có người vào phòng bệnh, anh ta sẽ giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra, người đàn ông áo đen đã hung hăng đâm con dao găm trong tay về phía tôi.
Trong khoảnh khắc, Lệ Minh Xuyên đã nhào lên người tôi.
Không ngờ, lại có một ngày anh ta đỡ dao cho tôi.
Khi Lệ Minh Xuyên khống chế được người đàn ông áo đen, trên lưng anh ta vẫn còn cắm con dao.
Anh ta bấm chuông gọi y tá báo cảnh sát, gỡ mặt nạ của người đàn ông áo đen xuống.
Là Nhậm Vĩ, cha của Nhậm Giai.
Nghe nói Nhậm Giai vì bắn tôi mà phải vào tù, không lâu sau đã tự sát bằng cách đập đầu vào tường trong tù.
Trước khi chết, cô ta đã khai hết những việc làm phạm pháp của cả nhà.
Nhậm Vĩ trốn tránh pháp luật mấy tháng, sau khi Lệ Minh Xuyên giải tán vệ sĩ, mới dám đến tìm anh ta.
Nhậm Vĩ bị Lệ Minh Xuyên đè xuống đất, gào thét điên cuồng: "Lệ Minh Xuyên, cả nhà các người đáng lẽ phải chết dưới tay tôi từ lâu rồi!"
Hóa ra, ông ta thật sự là hung thủ giết hại vợ chồng Lệ Tùng năm đó.
Tôi tưởng Lệ Minh Xuyên báo được đại thù, sẽ rất vui.
Nhưng anh ta chỉ im lặng giao Nhậm Vĩ cho cảnh sát, rồi loạng choạng đi đến bên giường nhìn tay tôi.
Xác nhận kim truyền dịch vẫn không bị đè vào, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ta gục bên cạnh tôi, bất động.
Bác sĩ phát hiện anh ta bị thương, là vì nhìn thấy vệt máu trên sàn.
Máu của Lệ Minh Xuyên theo ống quần áo đen sẫm, nhuộm đỏ cả một mảng sàn lớn bên cạnh giường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất