Chương 14
Lệ Minh Xuyên nằm trên giường bệnh đến tận tối mịt, bị Trình Dương một tay kéo xuống đất.
"Mày tránh xa Trần Sinh ra! Cậu ấy chết rồi, không thể đỡ đạn cho mày nữa đâu!"
Trình Dương làm xong thủ tục, tìm người khiêng xác tôi đi.
Lệ Minh Xuyên đột nhiên nổi giận, chặn đường họ lại.
"Các người làm gì vậy?!"
Trình Dương đấm một cú vào mặt anh ta:
"Tránh ra! Tao muốn an táng cậu ấy cho tử tế!"
Lệ Minh Xuyên ngã xuống đất, vậy mà nhất thời không đứng dậy nổi.
Anh ta mất hết khí thế, khàn giọng hỏi: "Cậu muốn chôn cậu ấy ở đâu?"
Trình Dương cúi người ghé sát tai anh ta, nói từng chữ một: "Chôn ở một nơi mà mày vĩnh viễn không tìm thấy."
Sau này, Lệ Minh Xuyên quả thực bắt đầu tìm kiếm mộ của tôi.
Chỉ là anh ta vĩnh viễn không tìm thấy.
Bởi vì tôi đã nói với Trình Dương từ rất lâu trước đó:
"Sau khi tôi chết, hãy rắc tro cốt của tôi xuống biển, tôi thích biển."
"Tự do tự tại."
Ngày đó, Trình Dương dẫn bọn trẻ ở cô nhi viện ra khơi.
Sau khi thuyền rời cảng, anh ta bảo bọn trẻ hát bài hát tôi thích nhất, rồi lặng lẽ rắc tro cốt của tôi xuống biển.
Trong tiếng hát ngây thơ đáng yêu của bọn trẻ, tôi thực sự cảm thấy như đang bơi lội giữa biển khơi.
Ngay sau đó, một cơn gió cuốn tôi đi.
Tôi bay rất cao, cao đến nỗi mọi thứ trên thế gian đều trở nên nhỏ bé.
Tôi chợt nghĩ, Lệ Minh Xuyên, bây giờ chắc có thể bắt đầu lại rồi.
Anh ta nhất định sẽ nhanh chóng quên tôi, rồi bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi vẫn hy vọng anh ta có thể sống lâu hơn một chút.
Như vậy, xác suất chúng ta gặp lại nhau ở kiếp sau có lẽ sẽ nhỏ hơn.
...
Ánh sáng và hơi ấm mới ở ngay trước mắt, tôi nhanh chân bước tới.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một tràng tiếng chó con kêu.
Tôi quay đầu lại, thấy một chú chó đen nhỏ đang khập khiễng chạy về phía mình.
Nó dừng lại trước mặt tôi, không ngừng liếm mắt cá chân tôi.
Tôi nhẹ nhàng tránh đi: "Cậu là ai? Mau về đi."
Về đi, có lẽ vẫn còn sống.
Nó lắc đầu, kêu ư ử khe khẽ đầy bi thương.
Lúc này tôi mới phát hiện, trên lưng nó có một vết sẹo sâu hoắm, một chân trước hình như cũng bị gãy, cong vẹo một cách kỳ lạ.
Thì ra là bị thương sắp chết rồi.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, nó lại lẽo đẽo theo sau tôi.
Cứ như thể, đã quen biết tôi từ rất lâu rồi vậy.
Thấy nó theo vất vả, tôi bất đắc dĩ bế nó vào lòng, nói với nó:
"Cún ngốc, cậu không được tùy tiện tin người khác đâu đấy!
"Nếu không á, sẽ bị chính người mình tin tưởng nhất làm tổn thương đấy."
Nói xong, tôi cười.
Bỗng thấy, câu này, đáng lẽ tôi nên nói với chính mình mới phải.
Thì ra, tôi cũng là một con cún ngốc.
Cún con không nghe lời, ngửa mặt lên nhe răng cười với tôi.
Trong đôi mắt tròn xoe sáng long lanh, chỉ có mình tôi.
Tôi ôm chặt nó, tiếp tục bước về phía ánh sáng.
"Vậy thì, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại nhé."
[HẾT]