Một tuần trước……
Văn Phương vẫn đang bị giam lỏng tại tòabiệt thự xinh đẹp kia. Phong cảnh bốn phía vẫn xinh đẹp như trước, câycối vẫn xanh tốt. Ngày vẫn nhàm chán như vậy, thời gian vẫn thật dài.Chỉ khác là bụng cô ta dần nổi lên, quanh biệt thự có nhiều người bảo vệ hơn, vẻ mặt lạnh lùng, còn cả thái độ của quản gia Lý tẩu cũng dần tốthơn.
Nói đến quản gia, Văn Phương cũng có chút tâm tư. Đầu tiên là nói chuyện phiếm với Lý tẩu, biết con bà vừa thi đỗ đại học, ngày hôm sau, Văn Phương đưa cho bà phong bì 2000 tệ. Đầu tiên Lý tẩu không nhận nhưng Văn Phương cứng rắn ép buộc nhét vào túi bà.Sau đó, khi Lý tẩu ra ngoài mua đồ, Văn Phương bảo bà mua nhiều mộtchút, ăn không hết Văn Phương đều cho bà mang về nhà hết. Đồ ăn Triệugia cung cấp đương nhiên là loại thượng hạng, nhà Lý tẩu hầu như khôngcần mua đồ ăn, ăn không hết đem cho họ hàng, cũng được nở mày nở mặt.Văn Phương còn thường mượn có này nọ mà nhét phong bì cho bà, đều hơn500 tệ. Lý tẩu dần nhận quen tay, bình thường, khi lấy tiền có ngườikhác thì cũng sẽ bịt miệng người ta lại. Lâu dần mọi người cũng dần quen với việc Lý tẩu và Văn Phương quá thân thiết.
Văn Phương như vậy cũng là có lý do, côta nghĩ, bản thân cả ngày bị nhốt ở đây, bên ngoài xảy ra chuyện gì cănbản không hề biết, mà Lý tẩu có người quen làm ở biệt thự Triệu gia, đối với chuyện của Triệu gia cũng có hiểu biết ít nhiều. Cô rất muốn biếtTống Thiệu Lâm sau khi biết cô ta có thai với Triệu Hi Thành thì có phản ứng gì. Có đôi khi cô ta cũng nói bóng gió với Lý tẩu nhưng bà dù cầmnhiều tiền của cô ta như vậy nhưng cũng chỉ cho cô ta thêm chút thờigian tản bộ còn lại không nói lời nào. Điều này khiến cho Văn Phương tức giận vô cùng. Nhưng hôm nay, Lý tẩu lại chủ động cung cấp cho cô ta một tin tuyệt vời.
Đó là lúc chạng vạng, trong hoa viên, Văn Phương nằm dài trên võng, nhớ tới cuộc sống bị giam lỏng, nhớ tới Triệu gia không có ai đến thăm mình, nghĩ tới vận mệnh của mình sau khi sinhcon thì không khỏi có chút hoảng loạn, rất bất an. Cô ta vỗ bụng, càngquyết tâm được ăn cả ngã về không.
Đúng lúc này, Lý tẩu cho mọi người lui, ngồi xuống ghế bên cạnh cô ta, vẻ mặt thần bí
- Tiểu thư, tôi có được một tin từ chỗ người quen.
Ánh mắt bà ta lóe sáng dưới ánh trờichiều, thần sắc dấu không được sự đắc ý. Văn Phương nghe giọng bà, nhìnvẻ mặt bà thì vội chú ý hỏi:
- Có tin gì?
- Người quen của tôi làm ở Triệugia, theo lời nó thì đại thiếu phu nhân đã bỏ nhà đi rồi, đã nhiều ngàychưa quay về. Phu nhân cố gắng phong tỏa tin tức, không cho người hầunói lung tung bên ngoài nhưng sao giấu được mãi? Người quen kia của tôihôm qua ở nhà tôi uống rượu quá chén nên nói hết ra. Bọn họ đều nói, đại thiếu phu nhân làm ầm ỹ lên, đòi ly hôn! Cái này khiến lão gia tức giận vô cùng! Đại thiếu gia muốn kéo đại thiếu phu nhân lại còn bị lão giatát nữa.
- Thật sao?
Văn Phương ngồi bật dậy
- Ôi, tiểu thư, cô cẩn thận mộtchút, giờ cô đang mang thai, phải thật cẩn thận. Nghe nói Triệu lão giarất coi trọng đứa cháu này. Tiểu thư, thật chúc mừng cô, chưa biếtchừng…
Lý tẩu cũng không nói gì thêm nhưng cườiđầy thâm ý, trước bà cũng chẳng coi trọng cô ta, trong lòng còn có chútkhinh thường. Hơn nữa Triệu gia coi cô ta như phạm nhân, rõ ràng làTriệu gia chỉ muốn đứa bé mà thôi, cuối cùng cô ta cũng bị Triệu gia đem tiền bịt miệng thôi. Cho nên tuy rằng Văn Phương nhiều lần nhờ cậynhưng bà cũng mặc kệ, tránh đắc tội Triệu gia.
Nhưng giờ không vậy, đại thiếu phu nhânnếu thực sự ly hôn, Triệu gia lão gia lại coi trọng đứa cháu này nhưvậy, chuyện tương lai lại trở nên khó xác định. Người phụ nữ này thủđoạn không bình thường, nhìn cô ta dưới sự giám thị nghiêm mật của mìnhmà còn có thể dẫn đại thiếu phu nhân tới khiến cô ấy bỏ nhà đi thì rõ.Về sau cho dù cô ta không thể làm con dâu trưởng Triệu gia nhưng mẫubằng tử quý, địa vị sau này vẫn là không thể khinh thường, hiện tại mình giúp cô ta một chút, tương lai có lợi gì cũng chưa biết chừng
Lý tẩu nhớ đến Dung tẩu bên Triệu phunhân, tiền lương tương đương với giám đốc một công ty, đãi ngộ tốt vôcùng. Nghĩ vậy, lòng bà ta cũng vô cùng kích động.
Bên kia, Văn Phương vô cùng mừng rỡ,không thể tin vào tai mình. Ly hôn! Tống Thiệu Lâm muốn ly hôn! Ngườiđàn bà ngu xuẩn, lại đòi ly hôn! Phiền cô ta còn vắt óc nghĩ mưu kế lôiThiệu Lâm xuống ngựa, không ngờ Thiệu Lâm lại hợp tác như vậy
Văn Phương không thể nhịn được mà cười đến vỗ tay vỗ chân, cười đến run rẩy cả người, cười đến nước mắt chảy ra!
Đúng là trời cũng giúp tôi. Đúng là trờicũng giúp tôi. Tống Thiệu Lâm, bất kể cô ly hôn thật hay dùng nó để uyhiếp Triệu gia thì giờ cô đâm lao phải theo lao. Triệu gia coi trọng con tôi rõ ràng còn hơn cả cô! Nếu cô không ầm ỹ, an an phận phận nhận đứabé này thì tôi còn khó nghĩ. Nhưng giờ cô gây chuyện, đắc tội với mọingười Triệu gia, đem thể diện Triệu gia quét đất, tôi xem cô thu dọnviệc này thế nào. Cho dù trái tim Hi Thành thuộc về cô thì thế nào, tình yêu của đàn ông yếu ớt lắm, nhanh chóng thôi, anh ấy sẽ quên cô. Tôi và anh ấy có đứa bé ràng buộc, chỉ cần tôi dùng chút công sức thì tôi chắc chắn sẽ đoạt lại được trái tim anh ấy. Tống Thiệu Lâm, chung quy cô vẫn chẳng thể là đối thủ của tôi (Bệnh kinh)
Văn Phương kích động nắm tay Lý tẩu, hai mắt sáng bừng, vội vàng hỏi:
- Giờ thì sao? Giờ thế nào? Triệu gia có phản ứng gì? Bọn họ ly hôn chưa?
Tay Lý tẩu bị cô nắm mà đau, rút mấy lần nhưng không được, đành phải nhịn đau trả lời:
- Chuyện này tôi không rõ lắmnhưng nghe người kia nói, Triệu gia vẫn chờ đại thiếu phu nhân quay về,giờ đang phong tỏa tin tức, người ngoài còn không biết Triệu gia đã xảyra chuyện gì.
Còn chờ cô ta trở về? Văn Phương cườilạnh, cô ta buông tay, Lý tẩu nhe răng xoa xoa chỗ bị nắm ửng hồng lại.Văn Phương nhìn phía trước như ở đó có cảnh tượng cô ta được sống trongvinh hoa phú quý. Nghĩ đến đó, lòng Văn Phương cũng sôi sục, mặt cũng đỏ bừng vì hưng phấn, khóe môi cười đầy đắc ý.
Không muốn để cho người ngoài biết? Cô ta sẽ cố tình để cho mọi người biết! Cô ta sẽ để tất cả mọi người biếtmình có con với Triệu Hi Thành, Tống Thiệu Lâm muốn ly hôn. Đến lúc đó,xem xem Tống Thiệu Lâm còn có cửa quay về Triệu gia?
Ánh mặt trời như lửa, sắc trời chiếu rọi trên mặt cô ta khiến khuôn mặt vặn vẹo của cô ta càng đáng sợ.