Người đến ăn mặc hoa lệ, tóc uốn cầu kì, vẻ mặt vừa cao quý vừa xacách, chính là mẹ của Tống Thiệu Lâm – Tống phu nhân. Bên cạnh bà là một người phụ nữ mặc bộ váy màu trắng, trông rất thanh lịch, chính là BạchTư Mẫn
Chu Thiến đứng dậy nhìn bọn họ, cảm giác trong lòng thật khó nói. Côtừng gọi Tống phu nhân là mẹ trong một năm trời, nhưng thân phận mất đi, hai người chẳng còn quan hệ. Còn Bạch Tư Mẫn luôn là bạn của Tống Thiệu Lâm, thực lòng quan tâm đến mình, nhìn thấy cô, lòng Chu Thiến rất vui
Cô nhìn bọn họ mỉm cười.
Thế Duy thấy hai người thì cũng rất vui, ngọt ngào gọi:
- Bà ngoại, bá
Nghe Thế Duy gọi, vẻ xa cách trên mặt Tống phu nhân lập tức biến mất, bà cười đi đến bên Thế Duy, vốn định ôm Thế Duy nhưng thấy cậu bé cònđang truyền nên thôi, chỉ cầm bàn tay nhỏ bé của Thế Duy mà đau lòngnói:
- Thế Duy, có đau không! Ây da, thật đáng thương! Bà ngoại đau lòng quá
Nói xong vuốt vuốt tóc cậu bé
Thế Duy dựa vào lòng bà ngoại làm nũng:
- Bà ngoại, Thế Duy không đau, Thế Duy dũng cảm lắm
Tống phu nhân yêu thương nhìn cháu ngoại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt con gái mà lòng đau đớn.
Bạch Tư Mẫn thấy bà như vậy thì biết bà lại nhớ tới Thiệu Lâm mà đau lòng, vội đi qua, chuyển sự chú ý của Tống phu nhân.
- Thế Duy dũng cảm thế sao? Không sợ tiêm à?
Thế Duy lập tức ưỡn ngực nói:
- Thế Duy không sợ, Thế Duy không khóc, không tin hỏi cô đi.
Nói xong nhìn về phía Chu Thiến.
Lúc này hai người mới nhìn qua Chu Thiến. Nghe nói Thế Duy có bảo mẫu mới, xem ra chính là cô.
Thế Duy vẫn nói tiếp:
- Cô bảo với Thế Duy là chỉ hơi đau thôi, Thế Duy không sợ.
Hai người sớm đã biết đến sự tồn tại của cô qua lời Tống Thiệu Vân,biết cô rất được Triệu gia coi trọng, Thế Duy yêu thích. Hơn nữa, trongmiệng Tống Thiệu Vân, cô còn như hồ ly tinh thông thạo việc quyến rũ đàn ông.
Nhưng người con gái trước mặt này tướng mạo bình thường, ăn mặc giảndị, cả người toát ra vẻ thoải mái, sao giống hồ ly tinh được. Nếu cố épnói cô có gì đặc biệt thì chỉ có nụ cười. Cô nhìn bọn họ lẳng lặng cười, nụ cười nhu hòa khiến cho hai người cảm thấy vô cùng quen thuộc, thânthiết
Sao lại là hồ ly tinh cho được? Sớm biết Thiệu Vân kia thích nói lung tung mà. Tống phu nhân nghĩ thầm.
Tuy rằng như thế nhưng Tống phu nhân vẫn rất bực vì chuyện Thế Duy phải vào viện. Bà nhìn Chu Thiến trầm giọng nói:
- Để Thế Duy ốm phải vào viện, cô làm bảo mẫu kiểu gì thế
Đối với chuyện này, Chu Thiến cảm thấy mình vẫn có trách nhiệm, cho nên chỉ cúi đầu, để mặt Tống phu nhân chỉ trích.
- Là tôi chăm sóc không cẩn thận, về sau nhất định sẽ để ý!
Tống phu nhân như chưa hết giận, tiếp tục nói:
- Tôi thấy, sau này tốt nhất là mời người lớn tuổi, có kinhnghiệm một chút. Trẻ tuổi thế này, chẳng biết tâm tư đặt đi đâu
Tuy rằng Tống phu nhân rất vui khi thấy Thiệu Vân bị hạ nhục nhưngnếu để ảnh hưởng đến sức khỏe của cháu ngoại mình thì vẫn không hay chút nào
Tống phu nhân nói một hồi, Thế Duy chỗ hiểu chỗ không nhưng ý bà ngoại muốn đổi bảo mẫu thì cậu bé hiểu, vội nói:
- Không được, cô không được đi, Thế Duy thích cô!
Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng đến độ đỏ bừng, nước mắt chực trào
Thấy Thế Duy sắp khóc, Tống phu nhân mềm lòng vội nói:
- Được rồi, được rồi! Thế Duy đừng khóc, bà ngoại nói đùa thôi, bà ngoại không đuổi cô đi đâu.
Lúc này Thế Duy mới thoải mái lại.
Nhìn Thế Duy như vậy, Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn đều bất ngời. Đâylà lần đầu tiên Thế Duy coi trọng một người ngoài như vậy.Tống phu nhânkhông khỏi lại một lần nữa cẩn thận đánh giá Chu Thiến. Chẳng lẽ bảo mẫu trông bình thường này thực sự có thủ đoạn khó lường gì sao?
Nhưng Bạch Tư Mẫn không nghĩ phức tạp như Tống phu nhân, cô nhìn ChuThiến, bất giác có hảo cảm. Cô đi đến bên Chu Thiến cười nói:
- Trẻ con bị ốm cũng là chuyện thường, giờ Thế Duy cũng không sao nên em đừng để trong lòng! Chị biết em đã rất cố gắng chăm sóc ThếDuy rồi
Bất kể là với ai, Bạch Tư Mẫn vẫn luôn khoan dung, hiền lành. Hơn nữa Chu Thiến thấy lời cô nói với Thế Duy rất thân thiết, mà bình thườngThế Duy cũng hay nhắc đến cô thì biết cô thực lòng tốt với Thế Duy,trong lòng cũng rất cảm kích. Chu Thiến mỉm cười đầy thiện chí:
- Đây là công việc của em mà
Bạch Tư Mẫn lắc đầu nói:
- Không đâu, Thế Duy tin tưởng em như thế, có thể thấy em đãhao phí không ít công sức, là thật lòng quan tâm đến Thế Duy
Nói xong, ánh mắt cô trở nên buồn bã, nhẹ giọng nói:
- Nếu mẹ của nó biết thì cũng sẽ rất cảm kích em
Cô khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng là đứa trẻ đáng thương
Tống phu nhân nghe Bạch Tư Mẫn nói vậy thì vẻ mặt cũng trở nên ubuồn, không khí trong phòng đắm chìm trong sự thương cảm. Cuối cùng vẫnlà Bạch Tư Mẫn phá tan không khí này. Cô đi đến bên Thế Duy nói:
- Đợi bao giờ Thế Duy xuất viện thì đến nhà bà ngoại chơi, chơi với anh, chị được không?
Nghe thấy sẽ được chơi đùa với anh chị thì Thế Duy rất thích, lớn tiếng đap:
- Vâng ạ!
Nhưng sau đó lại nói thêm một câu:
- Nhưng phải đưa cô đi cùng nữa
Tư Mẫn thấy Thế Duy lúc nào cũng nhắc đến Chu Thiến thì càng chắcchắn Chu Thiến là thực lòng tốt với Thế Duy, hảo cảm với Chu Thiến càngtăng. Cô cười nói với Thế Duy:
- Được, chỉ cần Thế Duy mau khỏe rồi ra viện, Thế Duy nói thế nào thì làm thế đó.
Tống phu nhân cũng miễn cưỡng áp chế sự bi thương trong lòng mà cười đùa với Thế Duy.
Chu Thiến định pha trà cho hai người nhưng trong phòng bệnh không cótrà, Buổi sáng Triệu phu nhân đến đồ uống là do Hi Tuấn mua. Cô nói vớiTư Mẫn một tiếng sau đó đi ra ngoài mua đồ uống cho hai người.
Cô xuống lầu mua đồ uống, lúc trở lại phòng bệnh, vừa định gõ cửa thì lại nghe thấy bên trong nhắc đến Tống Thiệu Vân. Giọng nói của Thế Duyvang dội xuyên qua bức tường mà truyền đến tai Chu Thiến:
- … Dì Thiệu Vân còn nói muốn làm mẹ cháu, cháu không thèm dì ấy làm mẹ…
Giọng nói vừa phẫn nộ lại vừa tủi thân. Sau đó là giọng của Tống phu nhân:
- Cô ta không phải là mẹ của cháu, cô ta cố ý biến thành người giống mẹ, muốn làm mẹ cháu, Thế Duy đừng để bị lừa nhé
- Vâng ạ, Thế Duy không thích người giả dạng thành mẹ.
Chu Thiến nghe đến đó thì đã hoàn toàn hiểu ra, vì sao Tống Thiệu Vân giống Tống Thiệu Lâm như vậy nhưng Thế Duy vẫn không chấp nhận. Thì ralà có người tẩy não thằng bé…
Tuy rằng Chu Thiến còn muốn biết bọn họ sẽ nói thêm gì nhưng nghe lén không phải là chuyện hay ho, cô khẽ gõ gõ cửa phòng
Bên trong lập tức yên lặng, ngay sau đó là tiếng Bạch Tư Mẫn dịu dàng nói:
- Vào đi.
Chu Thiến đi vào mang đồ uống cho bọn họ. Tống phu nhân tiện tay đón lấy rồi đặt lên bàn.
Chu Thiến ngồi xuống một bên, nhìn hai người cười đùa với Thế Duy. Từ sau khi Chu Thiến tiến vào, bọn họ không nhắc đến Tống Thiệu Vân nữa,chỉ kể chuyện vui cho Thế Duy. Chu Thiến nhìn hai người đùa giỡn với Thế Duy mà nghĩ, chẳng lẽ Tống phu nhân lại không muốn Tống Thiệu Vân gảvào Triệu gia sao? Mà ban đầu lại là chính bà dẫn Tống Thiệu Vân vào Thế Duy. Có lẽ là vì Tống Trí Hào gây áo lực. Mắt thấy con gái riêng củachồng bắt chước thành con gái của mình, định lấy đi mọi thứ của con gáithì bà sao cam lòng được. Nhưng vì chồng, trước mặt không dám nói gì nên chỉ có thể ngáng chân Thiệu Vân sau lưng.
Cho dù không có mình, Thiệu Vân không được Thế Duy yêu thích thì cũng không thể thành công. Âm mưu Tống Trí Hào tỉ mỉ thiết kế cuối cùng bịhủy trên tay người vợ ông ta chưa từng tôn trọng, không biết đó có phảilà báo ứng?
Đang nghĩ thì cửa phòng bệnh lại bị người đẩy ra.
Tống Thiệu Vân xách túi to đi đến. Sau khi vào nhìn thấy Tống phunhân và Bạch Tư Mẫn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười nói:
- Mẹ cả, Tư Mẫn, thì ra hôm nay hai người cũng đến thăm Thế Duy sao? Sao không đợi con cùng đi?
Tống phu nhân liếc qua cô ta một cái rồi thản nhiên nói:
- Chúng tôi muốn đi sớm một chút, cô chắc phải tan tầm mới đến, sao cùng đường được
Ban đầu Chu Thiến còn không hiểu, nghe nói Tống Thiệu Vân không đilàm thì sao phải tan tầm mới đến? Nhưng nghĩ một chút thì hiểu, sau khitan tầm, Triệu Hi Thành nhất định sẽ đến thăm con, Tống Thiệu Vân căngiờ để gặp Hi Thành mà thôi.
Cảm nhận được ý mỉa mai của Tống phu nhân, Chu Thiến lén mỉm cười.
Vẻ mặt Tống Thiệu Vân có chút mất tự nhiên nhưng hiển nhiên cô tachẳng coi lời Tống phu nhân ra gì. Cô ta khẽ cười, lập tức đi đến bênThế Duy, chắn giữa Thế Duy và Tống phu nhân, chẳng buồn nhìn bà một lần. Sắc mặt Tống phu nhân thay đổi, định nổi giận nhưng như nhớ tới cái gìmà lại nhịn xuống
Tống Thiệu Vân liếc qua Tống phu nhân một cái rồi khẽ cười. Sau đólấy trong túi ra con gấu lớn không khác con gấu con của Thế Duy là mấy,chỉ là to hơn, đẹp hơn nhiều
Tống Thiệu Vân cười nói với Thế Duy:
- Thế Duy xem, dì mua cho con con gấu lớn này, có thíchkhông? Có phải là đẹp hơn con gấu cũ kia không? Con sờ thử xem, lông mềm lắm, ôm thích lắm. Về sau ôm con gấu này đi ngủ nhé, con gấu cũ kia thì ném đi.
Nói xong vươn tay giật lấy con gấu nhỏ bên cạnh Thế Duy.
Tống Thiệu Vân sớm đã để ý đến con gấu con của Thế Duy, biết Thế Duyrất thích nó. Nhưng con gấu này đã rất cũ, lông dần cứng lại. Cô ta muốn lấy lòng Thế Duy nên muốn đổi cho thằng bé con gấu khác. Nhưng Triệu Hi Thành nói đây là gấu Thiệu Lâm mua tặng, bảo cô ta đừng nhiều chuyện.Thế nhưng Tống Thiệu Vân nghĩ, Thế Duy chưa từng gặp qua mẹ, tình cảmsâu đậm đến đâu, hơn nữa Thế Duy còn nhỏ nào biết gì? Không còn lựa chọn nào thì mới thích con gấu con này, chỉ khi nào có con gấu khác đẹp hơn, trẻ con thích đồ mới thì nhất định sẽ vứt con cũ đi. Chỉ cần Thế Duythích con gấu mới thì cũng sẽ có hảo cảm với cô ta mà thôi.
Cho nên hôm nay cô ta đi chọn quà cho Thế Duy, vừa nhìn đã thấy congấu lớn giống con gấu nhỏ của Thế Duy nhưng còn to hơn, đẹp hơn nhiều