Chương 11: (Hết)
"Số tiền đó là để chữa bệnh cho mẹ tôi, nhưng tôi đã không nhận được nó, và mẹ tôi cũng không qua khỏi.
Nhân quả báo ứng, có lẽ ông trời cũng không đành lòng, đã phế đi đôi chân của tôi.
Tôi tự cho là đã sòng phẳng vớ Kỳ Hoài Lễ, tôi không còn nợ anh ta nữa."
Tôi không nợ anh ta.
Có người tìm thấy ảnh tôi quỳ trước tập đoàn Kỳ thị, cộng thêm việc địa điểm triển lãm tranh bị thay đổi đột ngột làm chứng, tin đồn tự tan biến.
Tôi nắm tay Tống Tinh Vũ, đứng sánh bước bên cậu ấy.
"Đây là hôn phu của tôi, người tôi yêu."
Người bên cạnh tôi cứng đờ, siết chặt tay tôi.
Trong đám đông, tôi thấy Kỳ Hoài Lễ cũng đến.
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi.
Mặt tái nhợt như tờ giấy.
(Kỳ Hoài Lễ)
Tô Diệu sắp kết hôn.
Chú rể là Tống Tinh Vũ, học bá khoa toán của trường đại học.
Anh ta không nhớ họ từng có mối liên hệ nào, cũng không tin Tô Diệu sẽ thích một kẻ mọt sách như vậy.
Cho đến khi anh ta thấy Tống Tinh Vũ chỉnh sửa tà váy cưới cho cô ấy.
Quỳ xuống trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng xoa đầu gối cô ấy, rồi ôm cô ấy vào lòng.
Không biết đã nói gì mà chọc cô ấy cười ha hả.
Tô Diệu tựa vào vai Tống Tinh Vũ, khóe mắt cong thành hai vầng trăng khuyết đáng yêu.
Kỳ Hoài Lễ chợt nhận ra, Tống Tinh Vũ chăm sóc cô ấy rất tốt.
Còn đôi chân đó, là vì anh ta mà ra nông nỗi này.
Anh ta mới là kẻ ác.
Giờ phút này, anh ta như một con chuột bẩn thỉu trong cống, trốn trong góc tối, mong muốn đánh cắp hạnh phúc không thuộc về mình.
Nhìn họ trao nhẫn, hôn nhau nồng nhiệt giữa tiếng hò reo của bạn bè và người thân.
Trong ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ, đau đến mức anh ta phải khom người ho khan, cho đến khi cổ họng ho ra máu.
Anh ta từng nghĩ cô ấy đã cầm tiền rồi sống sung sướng.
Nhưng lúc đó, mẹ cô ấy đã qua đời trong bệnh viện.
Cô ấy bị xe tông nát chân.
Tô Diệu không có người thân bạn bè, anh ta không thể tưởng tượng cô ấy đã vượt qua những ngày tháng tăm tối đó như thế nào.
Anh ta căm ghét cô ấy, oán hận cô ấy, lúc nào cũng muốn trả thù.
Nhưng rõ ràng anh ta có khả năng điều tra rõ sự thật, chỉ cần anh ta chịu điều tra…
Thì cũng không cần phải đi đến bước đường hôm nay với cô ấy.
Người đeo nhẫn cho cô ấy hôm nay lẽ ra phải là anh ta.
Người đứng bên cạnh Tô Diệu, cùng cô ấy sống hết quãng đời này cũng phải là anh ta.
Nhưng tại sao… lại thành ra thế này.
"Khụ khụ!"
Anh ta bịt miệng, cơ thể co quắp, cơn đau khủng khiếp khiến anh ta không thể đứng thẳng được.
Anh ta nhớ ra rồi.
Anh ta đã sỉ nhục cô ấy, cưỡng bức cô ấy.
Ép cô ấy quỳ cả buổi chiều trên con phố người qua lại tấp nập.
Anh ta không đủ dũng khí để nhìn tiếp, anh ta sợ mình sẽ không kìm được mà xông ra, làm hỏng đám cưới của cô ấy.
Hạnh phúc cô ấy khó khăn lắm mới có được, sao anh ta có thể hèn hạ phá hỏng tất cả chứ.
Anh ta như một con chó hoang bỏ chạy thục mạng.
Không nhìn thấy chiếc xe đang lao tới.
Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, anh ta thấy Tô Diệu và Tống Tinh Vũ cùng nhau thả những quả bóng bay đầy lời chúc phúc.
Những quả bóng bay rực rỡ tô điểm cả bầu trời.
Cô ấy sẽ có một cuộc đời mới.
Và cuộc đời mới đó, anh ta định trước không thể nhìn thấy rồi.
Xin lỗi.
Và…
Hãy sống tốt nhé.