Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 110

Editor: Vy Vy 1505

Đến thời khắc mấu chốt, thực dễ dàng nhìn thấu nội tâm chân thật của một người. Xương Bình Đế sai người vội vàng sửa sang lại, điểm thân vệ quân và mấy vạn quân sĩ Kinh Vệ Doanh hộ giá, trời vừa sáng, loan giá liền ra cung.

Ông ta rời đi một mình, Hoàng hậu, sủng phi, hoàng tử, công chúa, một người cũng không mang theo.

Cao Húc đã không rảnh phản ứng phụ hoàng hắn, từng đạo sắc lệnh từ hoàng cung phát ra, trước tiên điểm Kinh Vệ Doanh mười vạn đại quân, lệnh đến nơi tập kết, lập tức chuẩn bị nhổ trại.

Tiếp theo, hắn còn phải an bài vấn đề phòng ngự kinh thành, lập tức triệu mấy vạn quân Sơn Đông đến đây, tính cả còn dư lại bảy vạn tướng sĩ Kinh Vệ Doanh, cùng nhau bảo vệ xung quanh kinh thành.

Cuối cùng, còn phải an bài phòng ngự hoàng thành.

Bảo vệ xung quanh hoàng thành chính là Ngự Lâm Quân, Ngự Lâm Quân thuộc về thân vệ quân, Xương Bình Đế đã mang đi hơn phân nửa, nhân thủ còn lại không đủ.

Cao Húc co rút Ngự Lâm Quân lại, chỉ phụ trách thủ vệ hoàng cung, bên ngoài phòng ngự hoàng thành liền giao cho Kinh Cấm Vệ chỉ huy.

“Bác Văn, Vân Thanh, phòng ngự hoàng thành và trong kinh liền giao cho hai vị.”

Bác Văn là tên tự của Kinh Cấm Vệ Chỉ Huy Sứ Chử Tông Bảo; mà Vân Thanh là tên tự của phó Chỉ Huy Sứ Tề Diệu Lâm. Chử Tông Bảo bên ngoài là đảng bảo hoàng, thực tế lại là tâm phúc đáng tin của Cao Húc; Tề Diệu Lâm tuy không đảo hướng Đông Cung, nhưng lại là phò mã của An Nhạc đại trưởng công chúa, một thành viên hoàng thất.

Cao Húc vô cùng kính trọng đại trưởng công chúa, bởi vậy cũng nhìn Tề phò mã với con mắt khác, giao hoàng thành và trong kinh cho hai người, hắn rất yên tâm.

“Hai người và cả binh mã Kinh Vệ Doanh phải thủ vững kinh thành, không được có sai sót.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Chử Tông Bảo, Tề Diệu Lâm đồng thời lên tiếng lĩnh mệnh, Cao Húc gật đầu, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng dặn dò một câu: “Nếu tới lúc vạn bất đắc dĩ, phải đặt an toàn của các chủ tử lên hàng đầu.”

Tuy hắn chắc chắn kinh thành sẽ không bị phá, thậm chí sẽ không bị vây, nhưng vợ con toàn ở lại đây, cũng không thể không nghĩ nhiều chút.

Xương Bình Đế đơn độc rời đi, quý nhân lưu lại hoàng cung rất nhiều, Cao Húc nói mịt mờ, nhưng tâm phúc Chử Tông Bảo vừa nghe liền hiểu, lập tức lưu loát ứng: “Mạt tướng cẩn tuân lệnh của điện hạ!”

Còn về Tề Diệu Lâm bên cạnh, người này xưa nay trầm mặc, chỉ nỗ lực làm tốt công việc của bản thân, cẩn trọng, cũng không kiêu ngạo vì thân phận phò mã. Đối với Hoàng thái tử phân phó, ông không chút do dự, lập tức chắp tay: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Cao Húc gật đầu, vẫy lui hai người, vội vàng ra cửa bước lên kiệu.

Tuy sắp xuất phát, nhưng Kinh Vệ Doanh mười vạn đại quân tập kết, như thế nào cũng cần một chút thời gian, thừa dịp này, hắn phải về Thanh Ninh Cung một chuyến.

Cao Húc đi thẳng đến hậu điện, nhưng hắn còn không kịp nhiều lời, liền biết thê tử tìm được chứng cứ thông đồng với địch.

“Hai phong thư này cô sẽ đặt trong ám cách ở ngoại thư phòng.”

Thời gian thực gấp, vội vàng tự thuật Hoàng đế nam thú, hắn thay mặt thiên tử thân chinh, lập tức nói ra chính mình an bài.

“Kinh thành chắc chắn sẽ không bị phá, cũng sẽ không bị vây, nhưng nếu có lỡ như, nàng lập tức lãnh An Nhi rời kinh.”

Chuyện liên quan ái thê và con nhỏ, Cao Húc lại càng cẩn thận: “Kinh Cấm Vệ Chỉ Huy Sứ Chử Tông Bảo là tâm phúc của cô, đến lúc đó hai mẹ con nàng cứ theo ông ấy rời đi là được.”

“Cô để Hứa Trì lưu lại, hắn sẽ lãnh cao thủ thủ vệ Đông Cung, nàng ở lại trong phòng là được, không cần kiêng kỵ bất luận kẻ nào.”

Hắn nói chính là Hoàng hậu, mặc dù chưa tìm được hiệp nghị thông đồng với địch, lần này đại chiến trở về, triều cục cũng sẽ phát sinh thay đổi lớn. Thê tử của hắn không cần lại cố kỵ Khôn Ninh Cung.

Không sai, giờ phút này Cao Húc đã nghĩ đến chuyện sau đại chiến.

Thời khắc nguy cấp không bận tâm chỗ hỏng, thời kỳ hòa bình sẽ đột hiện, cùng với vô hạn phóng đại. Lòng dạ phụ hoàng của hắn cũng không rộng rãi, hắn tuyệt đối sẽ không để chính mình rơi vào hoàn cảnh quẫn bách.

“Điện hạ yên tâm, thiếp sẽ chiếu cố tốt bản thân và An Nhi.”

Đã từng là con gái võ tướng, mỗi một lần biết tin tức đại chiến bùng nổ, Kỷ Uyển Thanh luôn khó nén thấp thỏm.

Nàng chưa chắc có bao nhiêu mê tín, nhưng từ nhỏ đến lớn, cũng đi theo mẫu thân đi chùa miếu ở kinh giao vô số lần, thành kính lễ bái, quyên rất nhiều tiền nhan đèn.

Không phải vì gì khác, mà là vì lúc chính mình không thể giúp đỡ, cầu cái tâm an mà thôi.

Kỷ Uyển Thanh biết, chính mình không thể lộ ra bất an làm nam nhân quan tâm, đầy ngập nhiệt ý quay cuồng, ngàn vạn lời muốn nói chỉ rút gọn thành một câu.

“Thiếp và An Nhi lưu lại kinh thành, chờ điện hạ bình an chiến thắng trở về.”

Đây không phải lần đầu tiên nàng đối mặt trường hợp này, hít sâu vài lần, trên mặt nhìn đảo cũng bình tĩnh, chẳng qua, một đôi bàn tay gắt gao nắm tay hắn, lực đạo vẫn tiết lộ tâm tư nàng.

“Được!”

Cao Húc hiểu rõ, hắn thấp giọng an ủi nói: “Tuy cô thay mặt thiên tử thân chinh, nhưng không giống với đại tướng lãnh binh, Thanh Nhi đừng lo lắng.”

Câu này là lời nói thật, con nhà quyền quý còn ngồi trong lều không ra trận, huống chi là thiên tử thân chinh.

Tuy Cao Húc sẽ tự mình lên chiến trường chỉ huy, nhưng khẳng định sẽ không đấu tranh anh dũng, hắn tất nhiên sẽ được bảo hộ thật kín kẽ giữa bụng đại quân.

Lãnh binh xung phong liều chết là chuyện của các đại tướng, phân công công việc khác nhau, giống như kêu các tướng quân đi làm tiểu tốt dắt ngựa, đây là lãng phí to lớn.

Kỷ Uyển Thanh an tâm trấn định, lúc này khuôn mặt nhỏ mới chân chính thả lỏng chút: “Vậy là tốt rồi.”

Cao Húc yêu thương thê tử, hắn cũng luyến tiếc nàng và con trai mới sinh, chỉ là thế cục phát triển, hắn không thể không làm như vậy.

Hắn luôn là cực ôn hòa với thê tử, đây là lần đầu tiên ngoài trên giường, hắn bày ra cường thế và xâm lược, hung hăng hôn nàng, mút vào liếm láp môi anh đào.

Kỷ Uyển Thanh dịu ngoan thừa nhận, nhiệt liệt đáp lại.

Vội vàng một cái hôn kết thúc, Cao Húc vỗ vỗ tay nàng: “Thanh Nhi, cô đi tiền điện một chuyến, An Nhi còn nhỏ, nàng đừng bế con ra cửa.”

Hắn còn có chuyện cần an bài, bước nhanh vào thiên điện, nhìn thoáng qua con trai bụ bẫm đang ngủ say, hắn liền vội đi tiền điện.

Kỷ Uyển Thanh nắm chặt thời gian, lãnh đám người Hà ma ma, nhanh tay nhanh chân thu thập cho Cao Húc một ít áo ngủ, quan phục, vật cần thiết linh tinh, nhanh chóng đóng gói thỏa đáng, cũng đi tiền điện.

Giao hành lý đã đóng gói cho Trương Đức Hải, nàng không ngừng bước chân vào ngoại thư phòng.

Cao Húc đã thay đổi một bộ áo giáp màu ngân bạch liền thân, eo cài đai lưng đầu sư tử bằng vàng, chân mang ủng nhung, trên vai khoác áo choàng đỏ tươi. Nam nhân sáng loáng, khí thế nghiêm nghị tốc thẳng vào mặt.

Hắn vừa dang cánh tay làm người hầu hạ mặc áo giáp, vừa trầm giọng phân phó Hứa Trì: “……, Hứa Trì, Thanh Ninh Cung liền giao cho ngươi, không được có sai sót.”

Lâm Dương theo thường lệ đi theo bên người Cao Húc, còn về Hứa Trì, đã được giao trọng trách hộ vệ mẹ con Kỷ Uyển Thanh và Thanh Ninh Cung.

Hắn cẩn thận nghe xong chủ tử phân phó, lưu loát ứng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phụ điện hạ tín nhiệm.”

Kỷ Uyển Thanh vào cửa, vẫn luôn an tĩnh đứng chờ một bên, nam nhân anh tuấn không giống với ngày xưa, nàng lại vô tâm thưởng thức, đợi hắn xử lý thỏa đáng, mới vội vàng đến bên cạnh hắn.

“Điện hạ, chàng cẩn thận Ngụy Vương, Trần Vương.”

Mới vừa rồi thời gian gấp, nàng chưa nhớ ra hai người này, hiện tại nhớ tới không khỏi có chút lo lắng, dù sao một đảng đối phương từng có hành vi thông đồng với địch bán nước.

“Còn có Mục Hoài Thiện nữa.”

Ngụy Vương, Trần Vương trước kia không tiếp xúc binh quyền, đột nhiên lăn lộn không ra chuyện xấu, nhưng có cữu cữu ruột tay nắm trọng binh, vậy nhiều thêm không ít nhân tố không xác định.

Trên thực tế, bốn năm trước nếu không có người này chủ đạo, Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu muốn bán nước cũng tìm không thấy người hợp tác.

Nói đến cùng, Mục Hoài Thiện mới là nhân vật mấu chốt.

Đối phương có tiền án bất lương, tuy Kỷ Uyển Thanh biết năng lực của phu quân, nhưng khó tránh khỏi lo lắng, khi nói chuyện, mày đẹp không nhịn được hơi hơi nhăn lại.

Cao Húc vỗ vỗ vai nàng, phu thê hai người sóng vai đi trước, hắn thấp giọng nói: “Ngụy Vương, Trần Vương sơ sơ tiếp xúc binh quyền, có thể sai sử được, ước chừng cũng chỉ có binh mã dưới tay Anh Quốc Công, hai người này không đáng sợ.”

“Còn về họ Mục kia, cô đã hạ lệnh, làm hắn lãnh một nửa quân lực Đại Đồng, lập tức nhổ trại gấp rút tiếp viện.”

Đại Đồng là hang ổ của Mục Hoài Thiện, lôi người ra, đối phương liền ít đi ưu thế địa lợi, nhân hòa cực lớn. Còn về phòng ngự Đại Đồng, liền tạm thời giao cho cấp tiếp theo Đại Đồng Chỉ Huy Đồng Tri Nhạc Nghĩa.

Nhạc Nghĩa là tâm phúc đáng tin của Mục Hoài Thiện không sai, nhưng nếu đến nông nỗi bán nước, người ta chưa chắc vui. Dù sao, không phải mỗi người đều không có vướng bận giống Mục Hoài Thiện.

Gia tộc Nhạc thị không nhỏ, cha mẹ già của hắn còn ở quê quán. Cao Húc sớm đã điều tra, người này còn rất hiếu thuận, nếu không phải cùng đường, khẳng định hắn không muốn bị tru di chín tộc.

Dù sao trên quan trường có đảng phái, nhưng thông đồng với địch bán nước lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Còn về một nửa binh mã Mục Hoài Thiện mang ra gấp rút tiếp viện, sau khi nhập vào đại quân, số lượng liền không lớn.

Đến lúc đó, khi Cao Húc bố trí kế hoạch tác chiến, lại an bài cho đối phương một ít vị trí thích hợp, mặc dù hắn muốn lăn lộn, cũng xốc không dậy nổi bọt sóng quá lớn.

Kỷ Uyển Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhoẻn miệng cười: “Vậy là tốt rồi.”

Phu thê hai người vừa nói vừa đi, đã ra ngoại thư phòng, Cao Húc cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, nàng đi về trước đi.”

Hiện giờ xuân hàn vẫn còn, thê tử mới ra ở cữ, hắn không hy vọng nàng ở bên ngoài lâu lắm.

“Dạ, thiếp chờ một lát liền trở về.”

Kỷ Uyển Thanh đứng yên, mắt trông mong nhìn hắn, Cao Húc lưu luyến, nhưng cũng chỉ phải hung hưng xoay người, bước lên kiệu.

Kiệu nhanh chóng được nâng ra Thanh Ninh Cung.

Kỷ Uyển Thanh nhìn theo đoàn người rời đi, lại không lập tức về hậu điện, mà là chạy như bay ra cửa lớn Thanh Ninh Cung, đi Vọng Lâu của hoàng cung.

Đám người Hứa Trì chạy nhanh đuổi kịp che chở.

Khi nàng bước lên Vọng Lâu cao cao, vừa lúc cửa cung mở rộng, một đội kiện kỵ nhanh chóng chạy ra, người cầm đầu được thân vệ gắt gao vây quanh hộ vệ đúng là Cao Húc.

Hắn tư thế hiên ngang, không thấy chút nào ốm yếu, động tác cưỡi ngựa cầm cương vô cùng thành thạo.

Trước cửa cung Cấm Vệ Quân đen nghìn nghịt đứng trang nghiêm, lập tức cùng hành lễ chào hỏi, Cao Húc giơ tay kêu đứng dậy, tốc độ tuấn mã không giảm, chạy đi hướng cửa thành.

Cấm Vệ Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, từng nhóm cưỡi ngựa đuổi theo, thực mau biến mất trước mắt.

Kỷ Uyển Thanh nhón chân nhìn ra xa, mãi cho đến bóng dáng cuối cùng biến mất, mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.

“Nơi này gió lớn, xin nương nương trở về.”

Nói chuyện chính là Hứa Trì vẫn luôn đứng ở đầu gió, không tiếng động chắn đi một phần gió lạnh cho nữ chủ tử.

Hắn vừa dứt lời, Hà ma ma cũng chạy nhanh nói: “Đúng vậy, nương nương hiện giờ vẫn không thể chịu gió lạnh quá lâu.”

Theo bà thấy, là một chút gió cũng không bị mới tốt, chỉ là hiện giờ tình huống đặc thù, bà cũng không khuyên nhiều.

“Dạ.”

Kỷ Uyển Thanh dịch dịch áo choàng gấm dày mới vừa rồi phủ thêm, “Chúng ta trở về đi.”

Nói xong, nàng lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn một cái, mới xuống Vọng Lâu, lên kiệu về Thanh Ninh Cung.

Hy vọng ngày Cao Húc chiến thắng trở về sẽ không lâu lắm.

*****

Bởi vì tình thế khẩn trương, Cao Húc lấy một phần hệ thống truyền tin ngầm của hắn dùng công khai, cùng ngày sau giờ ngọ, Đại Đồng liền nhận được sắc lệnh của Hoàng thái tử.

“Lãnh một nửa binh mã Đại Đồng gấp rút đến nhập vào đại quân của Trương Vi Thắng.” Mục Hoài Thiện rũ mắt, nhìn chằm chằm ấn giám đỏ tươi trên giấy.

Trên thực tế, hắn chặt chẽ chú ý Kế Châu, nhãn tuyến vừa mới truyền tin tức không bao lâu, hắn đã biết Hoàng đế nam thú, Hoàng thái tử thay mặt thiên tử thân chinh.

Cao Húc cũng không cho phép bất luận kẻ nào giả bộ hồ đồ đùn đẩy, trước khi Xương Bình Đế còn chưa ra cung, hắn đã nắm chặt thời gian sai người soạn chỉ dụ, trước tiên phát đi các cứ điểm đóng quân lớn nhỏ.

Đã có thánh chỉ chính thức cấp tốc truyền xuống, còn có bồ câu đưa thư trước tiên đến, bồ câu bay mang không được giấy quá lớn, nhưng mặt trên dùng ngọc tỷ của Hoàng đế, tính chân thật không thể nghi ngờ.

Trước khi Đại Đồng thu được sắc lệnh của Hoàng thái tử, đã tiếp chỉ dụ, người thấy bồ câu đưa tin rơi xuống quá nhiều, các tướng sĩ quỳ nghênh, không thể lừa gạt.

“Chủ tử, chúng ta phải lập tức xuất binh sao?” Hỏi chuyện là thủ lĩnh ám vệ Mục Đức.

“Đương nhiên muốn.”

Tuy Mục Hoài Thiện nắm giữ chặt chẽ binh mã Đại Đồng trong tay, nhưng lại không thể làm tất cả binh tướng thề sống chết trung với hắn hơn cả Hoàng đế, vạn chúng nhìn thấy, hắn chẳng những phải phát binh, mà còn phải lập tức phát.

Hắn lập tức gọi tới phó tướng, lệnh đối phương đi điểm một nửa binh mã.

Quân đóng tại Đại Đồng và phụ cận tất cả mười lăm vạn, mang đi một nửa, còn dư bảy vạn. Trước mắt đại quân Thát Đát đều thâm nhập Kế Châu, bảy vạn người cộng thêm tường thành vững chắc kiên cố, mặc dù bị công kích cũng có thể chờ đến viện quân gấp rút tiếp viện, hoàn toàn có thể bảo đảm không ngại.

“Chủ tử, cũng may lúc này Ngụy Vương, Trần Vương cũng chủ động xin ra trận, không để Hoàng thái tử giành hết danh tiếng tốt.” Tuy so ra kém xa thay mặt thiên tử thân chinh, nhưng tốt xấu gì hai huynh đệ cũng phản ứng kịp thời, tranh thủ cực hạn cho chính mình.

“Hai tên này ngược lại không ngu xuẩn hết thuốc chữa.” Mục Hoài Thiện cười nhạo một tiếng, giọng điệu không thân cận chút nào, ngược lại khó nén châm chọc.

Đây là bởi vì, gần đây hắn lại bất đồng ý kiến với huynh tỷ.

Vốn dĩ hắn rất quan tâm chuyện hiệp nghị thông đồng với địch, đặc biệt phái tâm phúc Mục Đức lãnh người qua hiệp trợ, cũng vẫn luôn âm thầm chặt chẽ chú ý.

Thát Đát Khả Hãn hồi âm, trước tiên đến trong tay Hoàng hậu, biết hiệp nghị bị đánh rơi, bà ta lập tức kêu con trai đi tìm Anh Quốc Công, sau đó nghiêm tra người phía dưới.

Mục Hoài Thiện khoảng cách xa, trễ một bước mới được biết chuyện này, hắn không quá xem trọng hành động này, nhưng nếu tiến hành rồi, vậy cầm thái độ quan sát, chỉ dặn dò bên kia động tác ẩn nấp chút, đừng kinh động Đông Cung.

Sau đó, không tìm được hiệp nghị, Hoàng hậu bắt giữ mấy người kia, nghiêm hình tra tấn.

Tới lúc này, Mục Hoài Thiện liền không ủng hộ, hắn mẫn cảm cho rằng, hẳn là bên ta tìm sai phương hướng.

Hắn lập tức truyền tin huynh tỷ, làm cho bọn họ quay đầu lại phân tích điều tra, tìm kiếm điểm đột phá, lập tức đình chỉ hình thẩm, xử lý tốt mấy võ quan cấp thấp kia.

Động tác này chẳng những không có ý nghĩa gì, ngược lại có chút lớn, có hại không lợi.

Thực đáng tiếc, Hoàng hậu không tiếp thu ý kiến của hắn, ngược lại cho rằng hiệp nghị nhất định ở trong tay mấy người kia, tăng thêm hình thẩm.

Mục Hoài Thiện cười nhạt, hắn là tính tình gì chứ? Mặt nóng thò qua hắn còn chưa chắc phản ứng, huống chi như vậy?

Hắn dứt khoát rút người của mình về, không phản ứng đôi huynh tỷ kia.

“Chủ tử, hiện giờ Hoàng thái tử chưởng quyền, ngày sau chúng ta nên làm thế nào?”

Đông Cung là nhân vật ghê gớm, nếu chưởng quyền, tuyệt đối sẽ không để chính mình rơi vào hoàn cảnh quẫn bách, ngày sau Hoàng đế từ Nam Kinh hồi loan, sợ là phong vân biến ảo.

Nếu Hoàng thái tử không rơi vào thế hạ phong, Khôn Ninh Cung đã mất đại thế, thân phận ẩn nấp của chủ tử luôn là quả bom hẹn giờ.

“Nên làm cái gì, thì làm cái đó thôi.”

Mục Hoài Thiện ném sắc lệnh, dựa nghiêng trên ghế bành nhấp một ngụm trà, ánh mắt xẹt qua ấn Đô Chỉ Huy Sứ trên bàn, vẫn chưa dừng lại chút nào.

Lúc trước mẫu thân qua đời, được phụ thân an bài nhập ngũ, hắn không có chuyện khác để làm, sao cũng được mà thuận theo.

Nếu tòng quân, hắn không thích ở dưới người ta, khẳng định nỗ lực phấn đấu.

Đánh bại người cạnh tranh rất thú vị, đoạt đích cũng rất có tính khiêu chiến, vì thế, Mục Hoài Thiện mới có hứng thú tham dự nhiều năm.

Nhưng kỳ thật, hắn cũng không phải lưu luyến quyền vị, đoạt đích nhiều năm, nhìn một đôi huynh tỷ thường ra xuẩn chiêu, hạ một bàn cờ rất tốt thành cục diện hôm nay, hắn thật sự có chút chán ngấy, hứng thú đần độn.

Hiện giờ Hoàng đế nam thú, Hoàng thái tử chưởng quyền quân chính, kỳ thật Mục Hoài Thiện đã ẩn ẩn phát hiện không tốt, chỉ tiếc, đối mặt hoàng quyền khổng lồ, hiện giờ hắn căn bản không chỗ xuống tay.

Nếu như vậy, bình tĩnh xem diễn biến đi.

Hắn cự tuyệt cưới vợ, nếu không phải hắn có cơ thiếp, người khác sẽ cho rằng hắn đoạn tụ. Nhưng hắn lại cho mỗi cơ thiếp uống thuốc, cự tuyệt sinh con.

Trong tiềm thức, hắn cho rằng chính mình lẻ loi một mình.

Trên thực tế, hiện tại Mục Hoài Thiện xác thật cô độc một mình, hắn không vướng bận, cái gì cũng không quá để ý.

Hắn không sợ hãi thất bại hoặc là tử vong, cuộc sống bình tĩnh như nước bị đánh vỡ, hắn thậm chí cảm giác máu cả người sôi trào lên.

“Truyền lệnh xuống, lập tức xuất phát!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất