Chương 483. Bưu hãn -1
Lạc Phi Hồng bị giam giữ tại đây, bản thân còn bị trọng thương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, mọi người đều đoán được.
Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Ai làm?”
Lạc Phi Hồng khinh thường nói: “Là tên rác rưởi Lạc Thiên Dương kia, nếu không phải nể hắn là cha mình, ta xuất thủ toàn lực đủ khiến hắn lưỡng bại câu thương.
Nếu ta tới Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn chắc chắn không phải đối thủ của ta.”
Nghe Lạc Phi Hồng công nhiên gọi cha mình là rác rưởi như vậy, mọi người xung quanh ngoại trừ Sở Hưu ai nấy đều lộ vẻ kỳ quái. Mặc dù với thân phận và thực lực của Lạc Thiên Dương, hắn đúng là có phần rác rưởi.
Mạc Thiên Lâm lấy làm lạ: “Sao Lạc gia chủ lại muốn ra tay với ngươi. Theo ta biết mặc dù Lạc gia chủ không thích ngươi nhưng trước nay hắn chưa từng đánh ngươi cơ mà?”
Mâu thuẫn giữa Lạc Phi Hồng và Lạc gia kéo dài đã lâu, có điều hai bên chưa triệt để trở mặt.
Trước kia Lạc Phi Hồng có động thủ tại Lạc gia cũng chỉ nhắm vào đám tiểu bối mà thôi. Còn những trưởng lão trưởng bối trong Lạc gia muốn trừng phạt Lạc Phi Hồng cũng chỉ nhốt nàng lại. Hiện giờ đánh trọng thương Lạc Phi Hồng, còn nhốt nàng lại, thật sự là lần đầu.
Lạc Phi Hồng thản nhiên nói: “Vì ta biến tên Lạc Phi Vân kia thành tàn tật rồi.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Sở Hưu, ai nấy đều nhíu mày.
Lạc Phi Vân là ca ca cùng cha khác mẹ với Lạc Phi Hồng, cũng là người mà Lạc gia toàn lực bồi dưỡng trong thế hệ này.
Có điều theo bọn họ biết, Lạc Phi Vân có vẻ mới Ngoại Cương cảnh mà thôi, thậm chí còn chưa chính thức bước chân vào giang hồ. Trong Lạc gia, hắn vẫn luôn bị muội muội mình áp chế.
Chỉ có điều cho dù Lạc Phi Vân không mạnh bằng Lạc Phi Hồng, hắn cũng là nam đinh trực hệ trong Lạc gia, là người thừa kế Lạc gia trong tương lai, được Lạc gia toàn lực bồi dưỡng.
Thế nhưng giờ Lạc Phi Hồng lại nói mình đã biến Lạc Phi Vân thành tàn tật, đây là chuyện lớn kinh thiên động địa. Lão tổ Lạc gia không tức khí trực tiếp ra tay đánh chết nàng, mọi người đã thấy rất kiềm chế rồi.
Mạc Thiên Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Đang yên đang lành ngươi phế bỏ Lạc Phi Vân làm gì? Dù sao hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Lạc gia, lần này ngươi làm lớn chuyện rồi.
Lạc Phi Vân có còn chữa trị được không? Ta nghe nói bên Tây Sở có một thần y giang hồ, Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình đã từng chữa khỏi cho một võ giả bị phế võ công.”
Lạc Phi Hồng nhếch miệng nói: “Thứ kia của hắn bị ta vung thương đánh nát rồi, làm sao mà chữa? Đừng nói Khí Tử Diêm La, cho dù có tìm thần tiên tới cũng đừng hòng chữa được.”
Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, mọi người ở đây càng thấy không đúng.
Mạc Thiên Lâm vội vàng nói: “Đợi đã! Ngươi nói ngươi đánh nát cái gì của Lạc Phi Vân? Ngươi nói phế bỏ không phải phế võ công của hắn à?”
Lạc Phi Hồng đột nhiên nhìn dưới người Mạc Thiên Lâm, phát ra một tiếng cười quái dị rồi nói: “Đương nhiên là cái thứ mà ngươi hiểu rồi, không thì ngươi nghĩ là gì?”
Nghe xong lời này, Mạc Thiên Lâm chỉ thấy dưới háng mát lại. Mọi người xung quanh ngoại trừ Sở Hưu đều lộ vẻ kỳ quái. Cho dù Mạc Dã Tử là lão nhân kiến thức giang hồ rộng rãi, lúc này sắc mặt cũng không nhịn được hơi thay đổi.
Ở đây chỉ có mình Sở Hưu vẫn giữ thần sắc bình thường, nhưng không phải vì y hiểu rõ Lạc Phi Hồng mà là y biết trong cốt truyện gốc Lạc Phi Hồng cũng làm như vậy.
Chỉ có điều chuyện này vốn sau này mới diễn ra. Lần này rốt cuộc dây thần kinh nào của Lạc Phi Vân có vấn đề không ngờ lại trêu chọc tới Lạc Phi Hồng, kết quả thành ra mất cái của quý kia.
Nói lại thì Lạc Phi Vân cũng thật xui xẻo, bất luận trong nội dung cốt truyện gốc hay hiện tại hắn đều không thoát khỏi số mệnh bị người ta phế mất của quý. Cho dù hiệu ứng cánh bướm của Sở Hưu thay đổi rất nhiều thứ nhưng vẫn không thay đổi chuyện này của hắn. Vị huynh đài này quả thật khổ cực.
Có điều chuyện này cũng giải thích được vì sao Lạc Thiên Dương lại tức giận như vậy.
Dù sao đó cũng là con trai hắn, là đứa con trai hắn coi trọng nhất, thế nhưng giờ lại biến thành thái giám.
Mặc dù Lạc Thiên Dương không chỉ có một đứa con trai, nhánh của hắn không bị đoạn tử tuyệt tôn. Có điều một tên thái giám chắc chắn không thể lên làm gia chủ được, người thừa kế mà hắn bỏ bao công sức ra bồi dưỡng đã bị phế bỏ. Đây là nguyên nhân khiến Lạc Thiên Dương phẫn nộ tới mức đánh Lạc Phi Hồng trọng thương.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy, rốt cuộc giữa hai người các ngươi có thù oán gì? Ta rất hiếu kỳ đấy, lần này rốt cuộc vị ca ca của ngươi trêu chọc gì ngươi mà khiến hắn hạ độc thủ nặng tay tới vậy?”
Sở Hưu hiểu khá rõ Lạc Phi Hồng, nữ nhân này mặc dù hành động không bình thường, có vẻ nóng nảy bá đạo, nhưng thực tế này không phải người điên, luôn ra tay có chừng mực.
Lúc trước đám trưởng lão Lạc gia làm khó nàng, Lạc Phi Hồng cũng chỉ đánh cho đám con cháu của các trưởng lão kia một trận. Nàng ra tay rất có chừng mực, đại đa số chỉ bị thương ngoài da hay bị thương nhẹ, thậm chí không ai trọng thương.
Thế nhưng giờ Lạc Phi Hồng lại phẫn nộ tới mức khiến cho ca ca ruột đoạn tử tuyệt tôn. Hành động ác liệt như vậy có thể thấy tên Lạc Phi Vân kia đã làm gì rất quá đáng.
Nghe xong lời này, Lạc Phi Hồng trực tiếp cười lạnh nói: “Tên rác rưởi kia tự tìm đường chết, vậy không thể trách ta hạ thủ tàn nhẫn được.
Lần trước ta bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, tên rác rưởi ngu ngốc Lạc Phi Vân kia không ngờ lại chạy tới tìm ta. Hắn bảo ta cố ý thua hắn sau đó truyền tin cho Phong Mãn Lâu, như vậy hắn có thể bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.”
Nghe xong lời này, đám người Sở Hưu đều bó tay.
Tên Lạc Phi Vân kia ngu ngốc hay cho rằng toàn bộ giang hồ đều là kẻ ngu?
Thứ danh sách như Long Hổ Bảng mặc dù có thể lén lút thay đổi nhưng chỉ có thể xê xích vài hạng mà thôi. Thực lực với thanh danh đều bày ra cho cả giang hồ nhìn, làm sao giả bộ?
Lạc Phi Vân ngươi cho dù là người thừa kế Ngô Quận Lạc gia nhưng trên giang hồ cũng chỉ là hạng vô danh mà thôi, thực lực lại chỉ Ngoại Cương cảnh.
Cho dù Lạc Phi Hồng chính miệng nói ngươi đánh bại nàng, Phong Mãn Lâu tin được chắc? Người trong giang hồ tin nổi ư? Đây rõ ràng là trò cười.
Người đưa ra yêu cầu như vậy, theo đám người Sở Hưu, cũng chỉ là tên hề mà thôi.
Sở Hưu cau mày: “Chỉ vì chút chuyện như vậy mà ngươi biến hắn thành tàn tật ư? Đâu phải ngươi không biết tính cách hắn. Ngươi cũng biết hậu quả nếu làm vậy mà?”
Lạc Phi Vân kia là ngu ngốc, nhưng Lạc Phi Hồng đâu phải kẻ ngu, nàng hẳn cũng biết hậu quả của hành động lần này.
Cho nên gặp chuyện như vậy Lạc Phi Hồng chỉ cần ngó lơ tên ngu ngốc đó là được, tội gì phải phế bỏ người ta, cuối cùng còn liên lụy tới bản thân mình.
Lạc Phi Hồng thản nhiên nói: “Nếu không phải tên ngu ngốc này có ý đồ với ta, sao ta phải phế bỏ hắn?
Bưu hãn -2