Chương 621. Vây giết
Với tu vi hiện tại của Sở Hưu, cho dù không sử dụng những công pháp nổi bật, muốn giết chết một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường cũng rất dễ dàng.
Huống hồ đối với Sở Hưu, có một số công pháp chưa hẳn y không thể sử dụng, tỷ như Ma Huyết Đại Pháp vừa rồi. Chỉ cần Sở Hưu không dẫn dắt khí huyết ra ngoài đồng thời vận dụng Hóa Huyết Thần Đao, có ai nhận ra đó là Ma Huyết Đại Pháp?
Cho nên lúc này Sở Hưu cũng to gan lớn mật vận dụng Ma Huyết Đại Pháp, dưới ma khí che lấp, không ai nhìn ra điểm dị thường nào.
Những võ giả Tụ Nghĩa Trang bên kia ngơ ngác nhìn Sở Hưu, ai nấy kêu gào sợ hãi rồi lập tức quay người bỏ trốn!
Không trốn không được, Sở Hưu thật sự vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Trước đó đám võ giả Tụ Nghĩa Trang cũng chứng kiến tình cảnh lúc đó của Sở Hưu, cho nên Tụ Nghĩa Trang mới không để mọi người phân tán quá xa, chỉ có số ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất dẫn đội lùng bắt.
Theo lời Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu đã bị thương nặng, thậm chí tinh thần lực phế bỏ, nhưng ai ngờ Sở Hưu này cho dù không dùng tinh thần lực cũng kinh khủng như vậy, giết một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như giết gà.
Lần này trang chủ đại nhân lừa bọn họ tới thảm rồi!
Sở Hưu bước ra một bước, đi xa hơn mười trượng, một tay đánh ra, một quyền đơn giản, ma khí bộc phát trực tiếp phóng tới, nhanh chóng đánh chết đám người này!
Không tới nửa khắc đồng hồ sau, hơn mười võ giả đều bị Sở Hưu giết chết. Có điều y lại nhíu mày, mọi chuyện có vẻ khó giải quyết rồi.
Mặc dù y giết người của Tụ Nghĩa Trang nhưng lại không thể tàn sát hết người trong trấn này được, tin tức chắc chắn sẽ lan truyền.
Bắc Yên không phải Tây Sở, không phải nơi nào cũng là núi hoang rừng thẳm, có chỗ ẩn nấp. Lúc này Sở Hưu có thể dự đoán được phiền phức của mình e là sẽ kéo nhau tới bây giờ.
Mà sự tình cũng giống như dự đoán của Sở Hưu, y thật sự gặp phiền toái.
Tụ Nghĩa Trang dựa theo phương vị mà Viên Cát đại sư tính ra, đã tìm ra vị trí đại khái của Sở Hưu. Hôm nay hành tung của Sở Hưu bại lộ, chỉ cần y không biết bay chắc chắn người của Tụ Nghĩa Trang sẽ tìm ra y rất dễ dàng.
Hơn nữa điểm khó giải quyết nhất không phải người Tụ Nghĩa Trang tìm tới Sở Hưu mà là những người khác.
Nhiếp Nhân Long vì giết Sở Hưu đã tình nguyện nhường lại vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang của mình, cái giá này thật quá mê người.
Hơn nữa người trong giang hồ cũng không lo Nhiếp Nhân Long sẽ đổi ý, vì nếu vậy trên giang hồ Nhiếp Nhân Long sẽ không còn nơi nào để sống yên ổn nữa, thanh danh hắn sẽ hoàn toàn thối nát, ngay cả Tụ Nghĩa Trang cũng vì việc này mà nhân tâm bất ổn.
Nhiếp Nhân Long dựa vào danh tiếng kiếm cơm cho nên hắn luôn phải bảo vệ thanh danh của bản thân, không thể để thanh danh chịu đả kích dù chỉ một chút.
Nếu hắn nói lời mà không giữ lời, vậy danh tiếng của hắn trên giang hồ sẽ sụp đổ.
Chính vì chuyện này nên không chỉ có người trong võ lâm Bắc Yên muốn lấu đầy ‘Lâm Diệp’, ngay cả người Đông Tề và Tây Sở cũng cố ý tới đây muốn giết ‘Lâm Diệp’.
Mặc dù bọn họ cũng biết Lâm Diệp có thực lực cường đại, Long Hổ Bảng còn ghi lại chiến tích Lâm Diệp tiêu hao cùng Nhiếp Nhân Long lâu như vậy, có điều thấy lợi tối mắt, lại thêm bọn họ đều biết Lâm Diệp giờ đã trọng thương, cho nên vẫn có kẻ không sợ chết lao tới. Người trước vừa ngã xuống kẻ sau đã tiến tới.
...
Trên con đường nhỏ của Bình Nguyên Quận ở Yến Nam, Sở Hưu thu liễm khí tức bản thân tới cực hạn, ẩn nấp kín tiếng đi đường.
Y thậm chí không dám vận dụng cương khí quá lộ liễu, sợ bị người khác phát giác điều gì.
Tinh thần lực phế bỏ, cảm giác bị áp chế tới mức như người bình thường. Chuyện này hết sức khó chịu, vì Sở Hưu không biết rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt lén lút theo dõi mình, thậm chí ngay cả mình rốt cuộc có bại lộ hay không, y cũng không biết.
Cảm giác mọi chuyện đều không nằm trong sự khống chế của bản thân như vậy khiến y rất không thoải mái.
Đúng lúc này thân hình Sở Hưu đột nhiên ngưng bặt, nhìn sang một hướng bên cạnh.
Không phải vì Sở Hưu nghe được động tĩnh gì mà là hướng đó không có động tĩnh gì, yên tĩnh tới đáng sợ!
Nơi này chỉ là đường nhỏ cho nên xung quanh còn có một số bụi cây lùm cỏ, lúc bình thường sẽ có chim chóc côn trùng rắn rết phát ra chút âm thanh. Nhưng giờ nơi đó lại tĩnh lặng không chút tiếng động.
Như chứng kiến ánh mắt Sở Hưu, đúng lúc này một tiếng quát chói tai vang lên từ một hướng.
“Giết!”
Theo chữ giết này vừa ra khỏi miệng, vài chục võ giả lao tới, múa binh khí, mang theo cương khí lấp lóe chém về phía Sở Hưu, uy thế vô cùng bất phàm.
Sở Hưu nheo mắt, ngay một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có. Đám người này đúng là thấy lợi tối mắt, với chút thực lực đó cũng đòi đánh lén mình?
Đấm ra một quyền, ma khí ầm ầm bộc phát, nhưng quanh người Sở Hưu lại lấp lóe ánh kim tựa như phật quang, vừa quỷ dị vừa mang lại chút cảm giác trang nghiêm cho Sở Hưu.
Dưới quyền này của Sở Hưu, người đi đầu bị phá tan cương khí, binh khí cũng bị đánh nát, ầm lên một tiếng, thân thể trực tiếp vỡ thành một làn sương máu.
Đây chính là đánh nổ thật sự, chỉ trong chớp mắt phương viên mười trượng đã bị làn sương mù đỏ máu che phủ.
Uy thế này của Sở Hưu đã đánh thức đám người bị lòng tham che mắt, một số kẻ rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lúc này đã chậm.
Sở Hưu như con hồng hoang cự thú lao tới, chỉ lát sau trên con đường đã chỉ còn một loạt thịt nát xương tan lưu lại, Sở Hưu sắc mặt không biểu cảm rời khỏi.
Có rất nhiều thủ đoạn giết người, có đẹp mắt, cũng có không đẹp mắt.
Thủ đoạn giết người của Sở Hưu thật ra có thể đẹp mắt hơn một chút, không cần phải để lại một đống thi thể bầy nhầy như giờ. Có điều y làm vậy cũng là muốn chấn nhiếp những kẻ đến sau, khiến đám người ngu ngốc đó nhìn cho rõ, không có thực lực thì đừng mơ mộng hão huyền, nếu không tính mạng chỉ có một, bản thân chết không toàn thây cũng đừng trách y lòng dạ độc ác.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi nửa canh giờ, lại có mấy chục người đi tới con đường nhỏ này, có điều thực lực đám người này cao hơn nhóm trước, trong đó thậm chí có vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Chứng kiến cảnh tượng kinh khủng trên đường, đám người đồng loạt biến sắc.
Một người trung niên mặc y phục đạo sĩ hừ lạnh nói: “Ma đầu Lâm Diệp kia đúng là thủ đoạn âm độc, xuất thủ vô cùng tàn nhẫn. Đám người này quá nôn nóng ra tay, không chờ chúng ta tới đã động thủ, kết quả gặp độc thủ của ma đầu kia!”
Người trung niên mặc đồ đạo sĩ này chính là quan chủ Diệu Ngọc Quan ở Yến Nam, Diệu Huyền Chân nhân, phía sau hắn là vài đạo cô xinh đẹp.
Diệu Ngọc Quan của hắn cũng có danh tiếng không nhỏ trên đất Yến Nam, có điều hắn không tu luyện công pháp chính thống của đạo gia, trong đó có một số đạo song tu của đạo gia. Toàn bộ đạo quan chỉ có mình hắn là nam, những người khác đều là nữ đệ tử của hắn, cũng có thể nói là đối tượng song tu của hắn.
Vây giết 2